• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Đám con cháu quần là áo lượt nhào tới, Tần Dương hừ lạnh một tiếng, "Tìm chết!"

Nói trong, phút chốc, hắn đột nhiên tăng tốc, xông về trước mặt một tên con cháu nhà họ Thích gần nhất.

Đối phương mang theo ánh mắt miệt thị, quơ múa gậy gộc trong tay, không do dự đập về phía đầu của Tần Dương.

Đang lúc này, trong lòng Tần Dương âm thầm niệm một tiếng.

"Ngưng!"

Bạch!

Hai giây ngưng đọng lần thứ nhất được sử dụng, cảnh tượng chung quanh bỗng nhiên toàn bộ dừng lại.

Trong hai giây ngắn ngủi, Tần Dương nhanh chóng đoạt lấy đoản côn trong tay đối phương, thuận thế vung lên.

Chát!

Đoản côn đánh xuống bắp chân tên này.

Thời gian ngừng đọng được giải trừ!

Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Tần Dương giống như cuộn phim, trong nháy mắt chuyển cảnh, một đòn ngay lập tức đánh ngã tên người nhà họ Thích vọt tới đầu tiên.

Tên gia hoả bi thảm kia bỗng nhiên cảm thấy cây gậy trong tay bỗng dưng biến mất, sau đó mới cảm thấy một cơn đau đớn cực độ từ trên đùi truyền tới, nghiêng người ngã trên mặt đất, đau đến nỗi ôm chân oa oa chực khóc.

"Thân thủ khá lắm, hắn thật sự biết chút công phu."

Trương Thiến kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, nhưng nàng cũng hoàn toàn không hiểu điều gì xảy ra, Tần Dương ra tay thật sự là quá nhanh.

Nhưng vào lúc này, Tần Dương lại tiếp tục niệm đạo mệnh lệnh thứ hai.

Thời gian ngừng lại!

Trong nháy mắt, người nhà họ Thích xông về phía hắn lại biến thành con rối, nhất thời bất động.

Tần Dương không nói hai lời, nhấc lên cây gậy, ba ba ba!

Lần này, hắn tăng nhanh tốc độ, liên tục gõ ba cái đầu của người ta, sau đó thời gian lại khôi phục bình thường.

Vì vậy ba người ôm đầu ngã xuống đất, kêu thảm lăn lộn về phía sau.

Ra tay một cái, một nốt nhạc giải quyết bốn người, tốc độ này của Tần Dương đã đạt đến một loại cảnh giới kinh khủng, tên lão nhị dẫn đầu nhìn đến mức ngu người.

"Một đám rác rưởi, còn muốn đánh ư "

Liên tiếp dùng hai lần tạm ngừng thời gian, Tần Dương đắc ý vỗ vỗ cây gậy vào tay, sau đó chậm rãi đi đến chỗ lão nhị của Trương Thiến.

"Mày, mày biết võ công."

Lão nhị sắc mặt trắng bệch, một bên lui về phía sau, một bên run lên.

Thân thủ của Tần Dương thật là quỷ dị, khó lòng phòng bị, không giống đối thủ nào hắn đã gặp qua, có thể nói đáng sợ như quỷ mị.

Nhưng ai mà biết được, Tần Dương biết cái gì công phu nha, chẳng qua chỉ là có một đám thần tiên làm chỗ dựa sau lưng mà thôi.

“Cút!”

Một tiếng bạo hống từ trong miệng Tần Dương phát ra, đám kia con cháu nhà họ Thích thất hồn lạc phách, quay đầu bỏ chạy.

Bờ hồ lại khôi phục an bình.

Tần Dương bỏ lại cây gậy, trở lại bên cạnh Trương Thiến.

"Thiến nhi, đi về thôi!"

Trương Thiến kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra trước mặt, nàng cảm giác có chút không nhìn thấu người đàn ông trước mắt này rồi.

Bỗng nhiên, nàng vươn cánh tay nhỏ am hiểu Cầm Nã Thủ, khẽ động tay đè xuống cánh tay Tần Dương, dùng sức vặn xoắn.

“Rắc rắc!”

“A!”

Tần Dương kêu thảm thiết, không nghĩ tới Trương Thiến vậy mà lại động thủ đối với mình.

Lần này, vai phải của hắn ngay lập tức trật khớp, mồ hôi ào ào đổ xuống phối hợp với cơn đau cuồn cuộn lúc này.

Trương Thiến sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng lui về phía sau hai bước.

"Em, em không cố ý, anh rõ ràng biết võ thuật, tại sao không hoàn thủ."

Tần Dương nhịn được đau nhức, thật lâu mới rít ra vài câu từ trong miệng.

"Anh, anh, không biết võ công, anh chỉ biết cách bảo vệ người phụ nữ mình thích."

Nói đến mức này, Trương Thiến khóc rồi, tựa vào trên thân cây thương tâm khóc một trận.

"Ô ô! Em đúng là khờ, thật là ngốc, tại sao lại mang anh giới thiệu cho Tôn Mẫn làm quen chứ.”

Tần Dương cắn răng, không dám di chuyển, chỉ cần động một cái, đau đớn ray rức liền có thể khiến cho hắn ngất xỉu.

Nhưng nhìn thấy Trương Thiến khóc lóc, hắn vẫn là cố nén đi tới, dùng cánh tay chưa bị thương nhẹ khẽ vuốt vuốt mái tóc của nàng.

"Đừng khóc, chuyện này không trách em, thật ra thì em và Mẫn Nhi rất khác nhau, cô ấy nhìn như ôn nhu, kì thực nóng bỏng, cô ấy một mực đang đuổi theo anh. Mỗi phút, mỗi giây anh và Tôn Mẫn có không gian riêng ở cùng nhau, cô ấy đều muốn nói với anh: tôi thích anh, nói thật anh cũng yêu cô ấy ."

"Thiến nhi, nhưng người anh thích thứ nhất là em, mặc dù Cầm Nã Thủ của em rất cuồng bạo, nhưng từ trong xương cốt, em là một người phụ nữ truyền thống..."

Nói tới chỗ này, ngay cả Tần Dương cũng không nói được ữa, bởi vì quan hệ tình cảm của hắn và Trương Thiến đã đi vào ngõ cụt, bởi vì trước đó đã nói, trong xương Trương Thiến là một người phụ nữ truyền thống, sự tình hai nữ cùng thờ một chồng, Trương Thiến không làm được.

Tần Dương cắn răng nói: "Anh biết, thời khắc này có lẽ là điểm cuối trong mối quan hệ người yêu của chúng ta, cho nên anh muốn nhờ em giúp anh một chuyện."

Trương Thiến thút thít rất lợi hại, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Ừ, nói đi! Em đều sẽ đồng ý với anh."

Nàng nghĩ, lần này bất kể Tần Dương đưa ra yêu cầu gì, nàng đều đáp ứng, dù hắn muốn thân thể của mình, cũng nguyện ý.

Bởi vì, nàng biết rõ mình đã yêu người đàn ông này, nếu không thể cùng nhau đi đến vĩnh hằng, vậy thì lưu lại cho nhau ký ức đẹp nhất đi!

Ngay khi Trương Thiến chuẩn bị xong tâm lý dâng hiến toàn bộ, Tần Dương lại lúng túng, rên rỉ nói: "Tiểu ma nữ à, nhờ em nắn lại cánh tay cho anh đi! Đau chết anh rồi."

Két! Không khí ấm áp trong nháy mắt bị phá hư, sắc mặt của Trương Thiến nhất thời thay đỗi.

"Đồ đại ngốc , trả cho em thời gian đẹp nhất, trả lại cho em, …”

Lần này nàng giống như cô bé, thực sự thoải mái khóc một trận.

Một bên khóc, một bên nàng kéo cánh tay của Tần Dương, dùng sức nâng một cái.

Rắc rắc!

A!

Hét thảm một tiếng, cánh tay được nối xong.

Nhưng không đợi Tần Dương kêu lên, cái miệng nhỏ kia hung hăng cắn lên mu bàn tay của Tần Dương một cái.

A!

Nghe Tần Dương kêu đau, nàng mang theo đôi mắt ngập nước bỏ chạy.

Nhìn cái bóng rời đi, Tần Dương nhịn đau không có đi đuổi theo.

Đạt được thì như thế nào, thời khắc này đuổi theo, Trương Thiến nhất định sẽ đồng ý trở thành người yêu mình, cũng nhất định sẽ đi đến cuối con đường với mình và Tôn Mẫn.

Nhưng lúc này Thiến nhi đi theo mình, chung quy, có một ngày cô ấy sẽ hối hận, vì Tần Dương biết, Trương Thiến là cô gái có một không hai.

Sau khi Trương Thiến biến mất ở trong tầm mắt, Tần Dương biết đoạn tình cảm nhanh như tia chớp này đã kết thúc, cho nên hắn nhanh chân đi đến căn phòng của Thích Tam Thúc.

Trước cánh cửa nhà cổ, một người ngoại quốc đang được Thích Thiếu Đông dẫn tới.

Lúc nhìn thấy Tần Dương, hắn khoe khoang tựa như giới thiệu, nói: "Đây là tiên sinh Pasteur tôi mời tới từ Châu Âu, ông ấy là bác sĩ phẫu thật trứ danh ở Châu Âu, cứ để ông ấy chữa bệnh cho chú ba đi! Cậu đừng nhúng tay vào."

Sau khi nói xong, Thích Thiếu Đông còn khinh miệt nhìn Tần Dương một cái.

Nói thật, hắn xem thường Tần Dương, càng không tin hắn có năng lực chữa khỏi bệnh của chú ba.

Tâm tình Tần Dương vô cùng tệ, hừ lạnh một tiếng: "Nếu như chẳng qua là cắt tay, cắt chân mà nói, cần gì phải mời bác sĩ ngoại quốc."

Bỏ lại một câu nói này hắn liền tự đi trở về phòng.

Trở lại trong phòng, hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho Nguyệt Lão, thương nghị sự việc chữa trị.

Lần này Nguyệt Lão rất thoải mái nói: "Biển thần y nói, chỉ cần chúng ta dùng pháp lực che đậy Thiên Đạo trong mười giây, hắn liền có thể đến đi đến phàm trần một chuyến, thời gian tùy ngài định, hắn đã chờ ở một bên cầu Nại Hà rồi."

Không có Tần Dương gõ trống Chiêu Hồn, đám người này không vào được Luân Hồi khách sạn, cho nên chỉ có thể chờ đợi ở cầu Nại Hà nhất.

Cơm tối, Tần Dương không đi ra ngoài ăn, Trương Thiến cũng ở lại trong phòng của nàng, nàng không muốn gặp lại người đàn ông này, giờ gặp lại cũng chỉ càng thêm bi thương.

Hơn nữa nàng lúc này còn vô cùng hận Tần Dương, thời khắc kết thúc, hắn không lấy đi trinh bạch của mnhf, không đặt một dấu chấm hết lãng mạn hoàn mỹ cho đoạn tình cảm này.

Dùng qua cơm tối, Tần Dương một thân một mình đến căn phòng Thích Tam Thúc, sau khi gõ cửa bước vào, thấy chú ba đang nhìn mình cười.

Hắn là một người đàn ông rất có quyết đoán, phía sau nụ cười trên gương mặt đó, ai cũng không đoán ra.

Tần Dương nói: "Chú ba, cháu tới chữa bệnh giúp chú."

Thích Tam Thúc gật đầu một cái, ra hiệu lão bộc bưng một ly nước trà cho Tần Dương.

"Buổi chiều bọn nó tìm cháu gây chuyện rồi?"

Bọn nó là chỉ anh hai của Trương Thiế cùng đám con cháu nhà họ Thích kia.

Tần Dương nhún vai một cái đầu, không thể làm gì mỉm cười: "Không còn cách nào cháu động thủ, chú sẽ không trách cháu đi!"

"Ha ha, chú vì sao phải trách cháu, một đám gia hỏa không thức thời, từ nhỏ ngậm lấy chìa khóa vàng mà lớn lên, còn thật sự cho rằng cái thế giới này có thể mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm."

"Nếu như bọn họ lần sau lại làm khó dễ cháu, không cần nể mặt ta, chỉ cần không đánh chết, không đánh tàn phế, tuỳ cháu chỉ điểm cho bọn nó!"

Khục khục!

Tần Dương bị nước trà làm sặc, lời này của Thích Tam Thúc tương đương với cho mình một cây Thượng phương bảo kiếm a!

Nhưng còn không đợi hắn bắt đầu đắc ý, Thích Tam Thúc lại nói: "Dĩ nhiên, nếu cháu bị bọn nó đánh, ta cũng sẽ không quản đâu."

Phốc xuy! Lần này không phải là sặc nước trà, mà là phun.

Tần Dương lần đầu tiên khinh bỉ nhìn vị lão đại cầm quyền cả nhà họ Thích này, dụng ý của hắn quá rõ ràng rồi, hiển nhiên là lấy mình làm đá mài đao, giúp con cháu nhà họ Thích mài kiếm mà!

Hắn hy vọng đám ngu xuẩn này trưởng thành trong quá chỉnh đấu đá với mình, trở thành trụ cột tương lai của nhà họ Thích.

Cho nên nói, người đều có tư tâm, tư tâm Thích Tam Thúc là vì Thích gia mà cân nhắc.

Mà tư tâm của Tần Dương, chính là muốn một lần ôm cả Trương Thiến và Tôn Mẫn vào người, ai bảo hắn là một tên đàn ông bình thường đây, loại nghĩ gì này cũng chẳng có gì kỳ quái.

Ngay khi Tần Dương dự định điều trị cho Thích Tam Thúc, cánh cửa lại bị gõ, người bước vào là Thích Thiếu Đông, hắn mang theo tiên sinh Pasteur, danh y Châu Âu, đi tới.

"Chú ba, cháu mời bác sĩ tốt nhất Châu Âu chữa bệnh cho người."

Nhìn thấy Tần Dương cũng ở trong phòng, Thích Thiếu Đông không có chào hỏi, trực tiếp đi thẳng tới chỗ Tam thúc.

"Ừ! Cháu và Thiến nhi đều rất có lòng, đều giúp ta mời bác sĩ, chú cũng coi như được an ủi trong lòng."

"Chẳng qua, ta sẽ không cưa chân, cái này là ranh giới cuối cùng, nếu không thì không cần nhìn."

Thích Thiếu Đông còn muốn nói điều gì, Pasteur bỗng nhiên xách theo túi thuốc đi tới, sử dụng một loại tiếng trung pha ngữ âm phương Tây lơ lớ nói:

"Thích tiên sinh, ngài không thể quá quật cường, nếu như chân của ngài không được cưa bỏ, bệnh tình sẽ không được thể khống chế, cũng giống như một bàn chân đã bị hoại tử, thì buộc phải cưa bỏ.”

Không đợi ông ta nói xong, Thích Tam Thúc liền khoát tay một cái.

"Đủ rồi, ta là bệnh nhân, cũng là cố chủ của ông, nếu như không thể thỏa mãn yêu cầu của ta, ông còn tới làm gì "

Lời nói này khiến cho Thích Thiếu Đông cùng Pasteur thầy thuốc đều rất lúng túng, đứng tại chỗ không biết làm sao.

Lúc này Thích Tam Thúc chỉ chỉ Tần Dương.

"Tiểu Tần, ta không biết y thuật của cháu như thế nào, nếu đã tới, giúp ta xem một chút đi, chữa được thì chữa, không chữa được thì bỏ đi."

Vì vậy Tần Dương tay không tiến lên, dự định bắt đầu tiến hành kế hoạch điều trị cẩn thận đã chuẩn bị sẵn với mấy vị thần tiên.

Bỗng nhiên một tiếng gầm vang lên, vang vọng trong phòng.

"Đứng lại, chỉ bằng ngươi cũng muốn vì chữa bệnh cho chú ba."

Thích Thiếu Đông nhiều chuyện, cuối cùng cũng ra tay, ngăn cản trước đường đi của Tần Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK