Sáng sớm, một luồng ánh nắng chiếu qua khe hở trên rèm cửa sổ, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt một thiếu niên đang ngủ say. Albert còn chưa tỉnh lại, nhưng rất nhanh cậu sẽ bị đánh thức.
Cửa phòng cạnh cầu thang trên tầng hai lặng lẽ bị đẩy ra. Một cô bé với mái tóc xù thò đầu vào, một đôi mắt to màu nâu nhìn chăm chú thiếu niên vẫn còn ngủ say trên giường, nhẹ giọng kêu:
“Albert nên rời giường”
Thấy thiếu niên trên giường không có phản ứng, cô bé bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn đẩy cửa phòng đi vào, sau lưng cô bé còn có một con mèo Anh Quốc lông ngắn.
“Tom, nhờ ngươi”
Cô gái đem con mèo lông ngắn đặt lên giường, nhẹ nhàng cầm cái đuôi mèo quét trên mặt thiếu niên hai cái. Albert đang ngủ say thì đưa tay đẩy đẩy cái đuôi mèo đặt trên mặt mình, mở mắt nhìn em gái nghịch ngợm, đưa tay dụi mắt một cái nên tiếng chào hỏi.
“Chào buổi sáng Nia!”
“Ba ba nói hôm nay sẽ dẫn chúng ta đi London”
Nia trừng mắt nhìn Albert nói:
“Dẫn anh đi cắt quần áo đồng phục trường công học Eaton, thuận tiện mua đồ dùng trên danh sách”
“Được, biết, anh thay quần áo”
Albert lại dụi mắt ngáp một cái ôm lấy con mèo đang duỗi người xòe móng, đặt nó trên mặt đất, vươn vai một cái, bắt đầu thay quần áo sau đó rửa mặt đi ra phòng khách ăn điểm tâm sáng.
“Tối hôm qua lại thức đêm hả”
Daisy đem một khay bữa sáng phong phú đặt trước mặt Albert.
Herb đem thư của trường công học Eaton gửi tới mấy ngày hôm trước mở ra và đặt trên bàn, mặt đầy tự hào cười nói.
“Con trai, chúng ta tốt nhất là nên ăn nhanh một chút, hành trình hôm nay rất dài”.
Mọi người đều biết ở nước Anh thì trường tư thục mới là nơi bồi dưỡng ra các tinh anh của xã hội, trường công học Eaton càng là nơi bồi dưỡng các nhân tài xuất sắc, muốn tiến vào trường học này cần phải phù hợp hai điểm: có tài và có tài.
Ở nước Anh, nhà Anderson thuộc về giai cấp trung lưu, hai vợ chồng kinh doanh một văn phòng luật sư, vì thế trong nhà còn có một chút tài sản tích góp.
Còn Albert càng là thiên tài trong mắt mọi người, không chỉ thành tích ưu tú, còn tham gia rất nhiều cuộc thi ở trong trường và đạt những giải thưởng cao.
Trong mắt mọi người thì Albert là thiên tài, còn đúng hay không thì chỉ bản thân hắn biết rõ.
Thiên tài?
Không! Albert chưa bao giờ cho mình là thiên tài. Albert có một bí mật rất lớn mà không muốn cho ai biết. Hắn là một kẻ xuyên Việt.
Còn tại sao hắn lại bị đội lên đầu cái danh thiên tài, chính hắn cũng chẳng biết tại sao. Một đứa trẻ không biết rubik là gì lại có thể giải một khối rubik 3 x 3. Ở trong mắt tất cả mọi người đây chính là thiên tài.
Thật ra có thể giải được rubik đó là bởi vì kiếp trước hắn có chơi qua, biết rõ công thức để giải rubik cho nên mới biết được nên giải rubik thế nào. Còn lại, làm sao để duy trì hình tượng thiên tài thì Albert không có chút lo lắng nào mình sẽ bại lộ, bởi vì hắn có ngón tay vàng trong truyền thuyết.
Kẻ xuyên Việt cùng với ngón tay vàng, truyện online thật không có lừa ta.
Nhắc tới chuyện này thì ở năm Albert 7 tuổi, hắn phát hiện trong đầu mình bỗng xuất hiện một cái hệ thống. Hệ thống có hai tác dụng lớn, đó là tiếp nhận nhiệm vụ cùng việc có thể cộng điểm cho kỹ năng của mình.
Có lúc sẽ hiện ra một ít nhiệm vụ, nếu hoàn thành nhiệm vụ liền có thể thu được điểm kinh nghiệm hoặc điểm kỹ năng. Kinh nghiệm có thể dùng để tăng điểm cho kỹ năng mà điểm kỹ năng chính là trực tiếp tăng kỹ năng từ cấp 0 lên cấp 1. Albert nắm giữ một cái kỹ năng là tinh thông tiếng Anh, hắn dùng một năm mới đem kỹ năng này tăng lên tới cấp 3. Nếu như nói người anh bình thường tiếng Anh tinh thông là cấp 2 còn giáo viên dạy tiếng Anh chính là cấp 3. Chỉ cần đem điểm kỹ năng khoa kỹ cộng lên max điểm, Albert liền có thể trở thành nhà khoa học thiên tài.
Đương nhiên Albert chưa từng muốn trở thành một nhà khoa học, kiếp trước cũng không có loại nguyện vọng này. Kiếp trước, hắn thích đọc sách cuối cùng trở thành một tác giả viết truyện online bình thường. Viết được mấy cuốn sách, cũng coi như là có một chút tiền tích góp, sinh hoạt không buồn không no. Mỗi ngày đều làm việc mình thích, nói cách khác đời trước hắn thật ra là một con cá muối, không có gì đặc sắc.
Còn một vấn đề, hắn xuyên việt như thế nào?
Nhắc tới lại xấu hổ.
Có một hôm, hắn ngồi trên ghế sofa xem phim Mr bean, tiện tay cầm một trái táo bên cạnh nên gặm, vừa ăn vừa xem. Bởi vì phim thật sự quá buồn cười nên hắn quên ở trong miệng mình vẫn còn thức ăn chưa nuốt, kết quả bị một miếng táo to làm cho nghẹn chết, hưởng dương 30 tuổi.
Một cái chết lãng xẹt đến không thể lãng xẹt hơn.
Một lần nữa sau khi tỉnh lại phát hiện mình biến thành một đứa trẻ sơ sinh, ỏ nơi này mơ mơ màng màng sống qua một vài năm, lại lần nữa nuôi một con mèo, hắn lại đặt tên nó là Tôm. Tại sao lại nói là “lại”, vì kiếp trước hắn cũng nôi một con mèo tên là Tôm.
Đương nhiên, cái tên này thật ra bắt nguồn ở bộ phim hoạt hình cực kỳ nổi tiếng là mèo và chuột. Năm hắn lên bảy tuổi, hệ thống bỗng nhiên xuất hiện để cho Albert bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Thậm chí hắn một lần hoài nghi mình có phải hay không là một nhân vật NPC trong trò chơi nào đó. Sau đó, hắn cũng không phát hiện loại sinh vật tên là “người chơi” này, nên đem việc trở thành kẻ xuyên Việt biến thành tin mừng rồi. Đem việc xuyên Việt cùng với việc có ngón tay vàng đặt cùng bên nhau thì đồng nghĩa với việc hắn được một cục tên là “may mắn” có kích cỡ to bằng sao chổi đập trúng đầu rồi.
Albert không có chí hướng gì lớn, hắn cảm giác mình tốt nhất sau khi trưởng thành có thể trải qua vài mối tình, sau khi tốt nghiệp đại học thì có thể dễ dàng đảm nhận một công việc tốt.
Tốt nhất khi hắn 30 tuổi, trước khi kết hôn kiếm đủ tiền để có thể cho hắn phung phí vài trăm năm, khiến hắn tự do tự tại không buồn không lo mà vượt qua đoạn nhân sinh còn lại. Vì thực hiện được mơ ước trong tương lai như vậy, Albert đã có hoạch định cho chính mình.
Hắn chuẩn bị sau khi tốt nghiệp thì sẽ đến phố wall của nước Mỹ, dựa vào kỹ năng kinh tế đến max điểm cộng thêm trí nhớ còn sót lại của kiếp trước, hắn tin tưởng mình rất nhanh có thể kiếm được bó lớn đô la.
Nhưng mà kỹ năng trên hệ thống rất khó nuốt, đặc biệt là sau cấp 2.
Mỗi khi tăng lên một cấp thì cần một số lượng lớn kinh nghiệm.
Khi Albert cần làm nhiệm vụ để kiếm điểm kinh nghiệm cùng điểm kỹ năng, thì vào trường công học Eaton chính là một trong những nhiệm vụ của hệ thống.
“Con trai, con đang suy nghĩ gì thế”.
Herb dùng dao cắt lấy miếng beef steak nhìn về phía con trai đang ngẩn ngơ.
Albert đem trứng tráng nhét vào trong miệng, nuốt xuống rồi mới mở miệng nói:
“Con đang nghĩ về sau phải làm gì.”
“Vậy tương lai con muốn làm cái gì.”
Daisy hiếu kỳ hỏi, vợ chồng cô rất ít nghe con trai nói lên ước mơ của mình.
“Tài chính.”
Abrus không chút nghĩ ngợi nói.
“Chúng ta còn tưởng rằng con muốn trở thành một nhà khoa học hoặc là một phi hành gia.”
Vợ chồng Anderson chố mắt nhìn nhau.
“Tài chính là cái gì thế.”
Nia rất không vui vì bị mọi người cho ra rìa đề khi nói chuyện.
“Tài chính dễ kiếm tiền.”
Albert ngẩng đầu nên nói.
“Lần này thuận tiện giúp anh mua mấy quyển sách liên quan đến phương diện kinh tế, coi như là quà sinh nhật trước cho anh.”
“Con trai, đừng lừa em gái của con, chỉ có người tài năng rất giỏi mới có thể kiếm được tiền ở lĩnh vực này.”
Cơ mặt Herb giật giật, nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng.
“Hơn nữa nhà chúng ta cũng không tính là nghèo.”
“Được rồi ăn sáng đi, bớt nó nhảm.”
Daisy ngắt lời, nói:
“Mia nhớ uống hết sữa tươi.”
Ồ.”
Mia không quá vui vẻ uống hết cốc sữa tươi của mình.
Sau khi sống lại, sinh hoạt tất cả đều rất tốt đẹp, có cô em gái dễ thương, gia đình hài hòa, sinh hoạt đầy đủ sung túc, còn có ngón tay vàng có thể đưa hắn lên đỉnh phong cuộc sống con người. Nếu như nói thứ duy nhất để Albert buồn sầu đó chính là thức ăn của nước Anh. Ngày trước, trên internet nói nước anh đó là hoang mạc của mỹ thực, hắn còn nửa tin nửa ngờ, chung quy lại thì người anh phần lớn thích thứ sinh hoạt đơn giản. Nhưng mà sau khi đích thân trải nghiệm, hắn liền không hoài nghi tính chân thực của những miêu tả trên kia trên internet nữa rồi.
Sau khi bữa ăn kết thúc, hỗ trợ mẹ thu dọn chén đĩa, đóng kỹ các cửa, một nhà Anderson liền chuẩn bị đi ra cửa. Albert vừa mới mở cửa xe Ford ra, chuẩn bị chui vào chỗ ngồi phía sau xe, chợt nghe thấy Nia phát ra một âm thanh rất là bối rối.
“Nhìn kìa, là một con cú mèo.”
Vợ chồng Anderson nghi ngờ hướng mắt về phía ngón tay của con gái, thì nhìn thấy một con cú mèo hướng về bên này bay tới. Khi lướt qua đỉnh đầu của mọi người, nó đem một bức thư ném ở bên chân Albert . Giờ khắc này khuôn mặt của cả nhà alexson đều cứng lại. Cú mèo đưa tin? Khi nào cú mèo cũng bắt đầu đi làm thêm việc phát thư rồi hả?