- Được rồi, trước khi mọi người đi ngủ hãy cùng nhau hát vang bài ca của trường.
Cụ Dumbledore vẫy cây đũa phép, từ đầu đũa phép tuôn ra một chuỗi nơ vàng uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn.
- Vẫn như mọi năm, mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình, nào chúng ta cùng bắt đầu.
Và cả trường gào lên bài thánh ca của Hogwarts. Mỗi người hát theo một tông khác nhau làm cho toàn trường nhặng lên như là một đàn vịt bị đuổi. Albert chỉ đóng mở miệng làm bộ như mình cũng đang hát.
Không có cách nào khác, ca từ của bài hát rất trẻ con, rất sến súa, nếu chỉ là học sinh hát thì cũng thôi đi đằng này các giáo sư cũng phải hát khiến cho ai cũng có cảm giác xấu hổ.
Bên cạnh Albert, hai anh em nhà Weasley hát bằng tông nhạc bát âm cho nên là người xong sau cùng, làm cho đám tân sinh bên cạnh đều nhìn về phía họ. chờ bọn chúng hát xong, Albert có loại xúc động muốn che mặt mình lại làm bộ chính mình không biết bọn hắn.
Cuối cùng thì cụ Dumbledore cũng lên tiếng chấm dứt bữa tiệc.
- Rồi, chăn ấm đệm êm đang chờ các con, mời các con xéo đi cho.
Bữa tiệc khai giảng cuối cùng cũng đã kết thúc, mọi người chen nhau đi lên cầu thang, trong nháy mắt tạo thành giao thông chen chúc.
hiện tại Albert mới biết tại sao học sinh mới được xếp ở đầu bàn, đây là để đi theo huynh trưởng của nhà mình đến ký túc xá, nếu không trong hoàn cảnh đông đúc này không chừng lại đi theo sau học sinh của nhà khác.
Suy nghĩ một chút đi, học sinh Gryffindor không cẩn thận đi sai đội ngũ lại chạy đến phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff, cuối cùng mới phát hiện ra mình đi nhầm chỗ, tình cảnh kia quả thực không biết giấu mặt vào đâu.
Huynh trưởng nhà Gryffindor chính là người dẫn đường.
- Học sinh năm nhất, học sinh năm nhất tất cả đi theo ta.
Hắn đưa mọi người xuyên qua đám người huyên náo, đi ra khỏi đại lễ đường, leo lên cầu thang cẩm thạch, tách ra khỏi những học viện khác. đội ngũ xuyên qua hành lang đi vòng phía lâu đài chứ không đi vào cầu thang di động trong truyền thuyết, trên hành lang treo rất nhiều bức họa. nhân vật trong tranh khi học sinh mới đi qua đều xì xào bàn tán, có bức họa sẽ chào hỏi bọn họ, nếu không có huynh trưởng dẫn đi người vĩnh viễn không đoán được cửa vào ở nơi nào. ngay phía trước có một cánh cửa gỗ nhưng bọn hắn lại đi xuyên qua bức tường đá bên cạnh, có cánh cửa yêu cầu cần phải chạm vào một vị trí chính xác mới có thể mở ra, có cửa thì giấu ở đằng sau màn che hoặc là đằng sau bức họa. bất quá bết bát nhất còn không phải những thứ này, bởi vì hiện tại có một tên xui xẻo rơi vào cạm bẫy cầu thang, rõ ràng là trông giống cầu thang bình thường nhưng đến một bậc nào đó ngươi cần phải nhảy qua một bậc nếu không thì ngươi sẽ rơi thẳng vào hố. đối với người mới đi học mà nói, đây nhất định chính là một hồi tai nạn.
- Cậu không sao chứ.
Albert đưa tay kéo Lee ra ngoài. Lee tức giận nói.
- Không tốt một chút nào, tớ vừa mới bị sợ hết cả hồn, thật không hiểu được trường học làm nhiều thứ vớ vẩn như vậy để làm gì.
- Mình thì cảm giác rất thú vị, đúng không George.
- Mình cũng cảm thấy như vậy.
- Những thứ này là thiết kế phòng ngự lưu lại từ ngày xưa, hiện tại biến thành một đặc sắc của Hogwarts.
Albert giải thích.
- Đi nhanh lên đi tôi không muốn bị lạc đường.
Không biết đi bao lâu rồi, Albert cảm giác chân mình bốc lên mùi chua. bọn họ cuối cùng cũng đi tới lầu tám, xuyên qua một cái hành lang rất dài, đến cuối hành lang nơi đó treo một bức tranh, trên bức tranh là một phụ nữ béo phi thường phúc hậu. không thể nghi ngờ vị này chính là bà Béo trong truyền thuyết, người giữ cửa tháp Gryffindor.
- Mật khẩu.
- Nói nhăng nói cuội.
Sau khi huynh trưởng nói xong, bức họa giống như một cánh cửa bình thường mở ra, lộ ra phía sau một cái cửa hình tròn. hắn cũng không đi vào ngay mà xoay người đối với học sinh mới nói.
- Các em cần phải nhớ kỹ mật khẩu, chỉ có nói mật khẩu mới có thể đi vào. hiện tại mật khẩu là ‘nói nhăng nói cuội’.
Nói xong huynh trưởng liền dẫn mọi người đi vào theo lỗ tròn, bên trong là phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. đây là một gian phòng lớn hình tròn, bên trong có rất nhiều ghế salon, trong một góc phòng có một chiếc lò sưởi âm tường đang cháy hừng hực, bên cạnh chính là một đống củi rất lớn, có mấy người đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, sau khi người mới đi vào mới hướng về cửa phất tay.
- Các em rất may mắn, ngày mai là thứ bảy có thể được nghỉ không cần lên lớp, đây là một cơ hội rất tốt. anh đề nghị các em trong hai ngày này làm quen với lâu đài, hoàn cảnh của lâu đài so với tưởng tượng của các em càng thêm phức tạp. nếu như không muốn lạc đường, tốt nhất là thật nhanh làm rõ vị trí phòng học.
Huynh trưởng nói xong chỉ hai cầu thang đối diện.
- Các cô gái bên trái, các quý ông bên phải.
Hắn chào tạm biệt một nữ huynh trưởng khác, liền dẫn đoàn người Albert đi lên hành lang bên phải, đi dọc theo cầu thang xoáy lên trên.
trên đường gặp rất nhiều cánh cửa vị huynh trưởng thì hướng dẫn giới thiệu với bọn họ rất nhiều căn phòng phòng vệ sinh phòng tắm cùng phòng ngủ đương nhiên phòng tắm cùng phòng vệ sinh là công cộng thật may trong phòng có phòng vệ sinh riêng cảm ơn trời đất. Cuối cùng vị huynh trưởng yêu cầu bọn họ đi tìm căn phòng của chính mình trên cửa thì đều có ghi tên những người ở trong phòng Albert anh em sinh đôi nhà withly cùng lý ở cùng một căn phòng mỗi phòng chỉ có 4 người căn phòng không tính là lớn có bốn chiếc giường đơn trên giường có màn che dưới chân giường thì đặt hành lý của mỗi người Albert lấy vali của mình vừa ngáp vừa lấy quần áo ngủ trong vali Ra thay. Thời gian về sau hi vọng được mọi người quan tâm nhiều hơn. Albert tươi cười cùng ba người khác chào hỏi. Xin chỉ giáo nhiều hơn. Bốn người nhìn vào mắt nhau nhịn không được bật cười ha hả. Ngày mai mình chuẩn bị đi khám phá lâu đài các cậu có đi không. Albert từ trong Dương lấy ra camera đi đến bên cạnh cửa ra vào chụp hình phòng ngủ. Đương nhiên buổi sáng nhớ gọi mình dậy. Anh em sinh đôi đều tỏ ý muốn đi. Còn cậu thì sao. Ba người đồng loạt nhìn về phía Ly. Đương nhiên cùng đi đi. Ly đương nhiên cũng không muốn bị lạc đàn. Ngủ ngon.
Nằm ở trên giường mặc dù đã rất mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ được mỗi khi áp bức đến một địa phương xa lạ cũng rất dễ dàng mất ngủ những người khác hiển nhiên không có vấn đề như hắn ăn no uống đủ vừa mới nằm trên giường không bao lâu đã đi vào mộng đẹp rồi Albert chở mình mở ra hệ thống nhiệm vụ nguyên bản tiến triển nhiệm vụ tìm hiểu lâu đài howard đã đạt 3% không biết ngày mai đi một chuyến thám hiểm lâu đài sẽ có được bao nhiêu hắn bắt đầu lật lại danh sách kỹ năng của mình đã có tới mấy trang đa số bùa phép đều chỉ ở cấp 1 số ít thì còn không có nắm giữ nhìn những kỹ năng vẫn còn ở cấp không áp bớt bỗng nhiên có một loại xung động muốn tiêu phí điểm kinh nghiệm bắt chúng nó tăng lên cấp 1 đây đều là thói quen lúc trước chơi game lưu lại bình thường hắn luôn có thói quen cậu full điểm kỹ năng Albert hít một hơi thật sâu đóng lại hệ thống tránh cho chính mình không cẩn thận lại đem điểm kinh nghiệm cực khổ tích lũy bấy lâu nay xả hết những điểm kinh nghiệm này có thể quan hệ đến cuộc sống của mình sau này. Nằm mơ mơ màng Albert ngủ thiếp đi hắn nằm mơ mơ thấy cuộc đời trước của chính mình lúc đó hắn cầm một quyển sách lật xem hắn còn nhớ đó là lần đầu tiên ăn tiếp xúc với quyển sách harry potter. Hết thảy mọi chuyện này đều là mơ sao. Không đây không phải là mơ một khắc sau khi hắn mở mắt sống dậy ăn cũng đã một lần lại một lần xác định qua một chuyện đây không phải là mơ hắn luôn có cảm giác mình giống như một vị tác giả sáng tạo lại một câu chuyện về mình trong thế giới harry potter chỉ là lần này ăn không thể như tác giả bình thường không chút kiêng kỵ mô tả nội dung tự sướng mà mình muốn. Ài, tự sướng cũng là một loại bệnh nha, mà còn rất nặng là đằng khác, không cứu chữa kịp thời là chỉ có thể đi uống canh mạnh bà mà thôi.