Thực ra trẻ con sinh hoạt ở giới pháp thuật đều rất buồn chán. Căn nhà tàn tệ của nhà Weasley ngay tại phía Nam của một ngọn núi nhỏ ở một thị trấn, nhưng mà đại đa số Muggle chưa từng phát hiện nơi đó có một tòa nhà. gần đó thì có bốn gia đình phù thủy, nhà Diggory cách nhà bọn họ gần nhất, nhưng cũng cách nhà họ đến mấy dặm Anh.
Hai nhà tới thăm nhau chỉ có thể cưỡi chổi hoặc là thông qua những phương thức khác. trên thực tế, trẻ con 4 nhà cơ bản thì không có liên hệ gì với nhau, cơ bản thì trẻ con nhà Weasley sẽ không đến thị trấn, càng không cùng chơi với trẻ con Muggle. bất quá, anh em sinh đôi nói rằng: anh trai bọn họ có một người bạn là Muggle, đó là một cô nương rất xinh đẹp.
- Những người Muggle bình thường đều tương đối khó ở chung, bọn họ luôn cảm thấy chúng ta là người quái dị, bình thường sẽ không cùng chơi với chúng ta, hơn nữa nhà mình cách thị trấn khá xa.
Tình huống của Lee càng bết bát hơn, nhà hắn chỉ có một người con cho nên muốn tìm một người chơi cùng cũng không có. Albert so với bọn họ tốt hơn không ít, hắn có một cô em gái, có cả một cái hệ thống, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng những trẻ đứa trẻ khác cùng chơi bóng đá, bất quá, bình thường hắn cũng sẽ không chơi cùng với mấy đứa con nít.
chung quy lại, tuổi thơ của hắn cũng không có gì đặc sắc. mặc dù không có bạn thân nhưng ở trường học Albert vẫn rất được hoan nghênh, bởi vì thành tích của hắn rất tốt, khắp mọi mặt đều đứng top đầu, còn rất dễ giao tiếp, thuộc về loại dễ kết giao với người khác.
Albert có hỏi qua ba người, ở giới phép Thuật trẻ con thật ra rất ít đi học ở trường học Muggle. cũng thật khó để tưởng tượng loại gia tộc như Malfoy sẽ để cho con mình đi học cùng với tầng lớp ‘Muggle thấp kém’.
nhưng đương nhiên có một bộ phận là ngoại lệ.
bất quá anh em sinh đôi thì không có đi học, kiến thức của họ đều là người nhà dạy.
- Đúng rồi, trong các gia tộc phù thủy có nhà nào tên là Smith không?
Albert hỏi ba người, ông nội hắn được sinh ra trong nhà Smith, nhưng sau đó ông sống với một thân tích Muggle, rồi sau đó cũng sửa tên theo nhà họ. có thể thấy ngày xưa hắn căm ghét gia đình đã vứt bỏ mình như thế nào.
- Chưa từng nghe qua, George ngươi thì sao.
Fred nhìn người anh em sinh đôi của mình.
- Mình cũng chưa nghe qua, Lee lắc đầu nói.
- Có vấn đề gì không?
- Không có gì, mình nhớ ngày trước có nghe qua cái họ này.
Albert đưa mắt ra ngoài cửa sổ, vì trời mưa cho nên tầm nhìn rất thấp, trời cũng bắt đầu dần tối. Lại nói, hắn bắt đầu phát hiện Lee là một kẻ rất lắm chuyện, tên này rất thích nói luôn mồm. ba người cũng không cảm thấy bị làm phiền, dù sao ngồi trong phòng buồn chán nghe hắn lải nhải giống như được thôi miên,
Albert một lần nữa mở mắt ra, hắn cảm giác xem lửa bắt đầu giảm tốc độ. Một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu.
“Chúng ta sắp đến howard trong vòng 5 phút nữa. hành lý cứ để lại trên tàu sẽ có người mang về trường sau”.
- Ôi Merlin, cuối cùng cũng đã tới.
Fred duỗi cái eo, ngồi trên xe lửa quá lâu tinh thần rất oải. George thì hỗ trợ Albert thu thập quà vặt trên bàn bỏ vào trong vali. Đoàn xe rút cục cũng dùng dừng lai.
Bốn người đi ra khỏi phòng riêng, theo dòng người xô đẩy rối rít đi xuống khỏi khoang xe, sau khi xuống tàu thật đúng là một mảnh hỗn độn, bọn họ đứng trên một bến xe lửa vừa nhỏ vừa đen vì không có đèn đường. mưa lạnh xối xuống để cho Albert rùng mình.
Albert lẩm bẩm một câu “mình ghét trời mưa” rồi móc ra đũa phép chỉ lên cái mũ chóp nhọn rồi đọc thần chú waterprofed (Nghĩa là: không thấm nước).
Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh và Albert nghe thấy một giọng nói oa oang.
- Học sinh năm thứ nhất, năm thứ nhất lại đây, lại đây đi theo ta, còn học sinh năm thứ nhất nào nữa không, bước cẩn thận, học sinh năm thứ nhất theo ta.
- Đứng ngẩn cái gì thế, đi lên mau.
Fred đưa tay kéo hắn một cái.
- Chờ một chút.
Albert em nốt cái bùa chống nước lên trên áo và giày, hắn cũng không biết thần chú này có tác dụng hay không nhưng dù sao có còn hơn không.
Lee thúc giục
- Nhanh lên một chút Albert.
- Đừng nóng, tới đây, ‘lumos’.
Albert dơ đũa phép hướng về phía Hagrid đi qua, đó là một người đàn ông cực kỳ cao lớn, trên mặt có một bộ râu thật dài, nhìn qua rất là đáng sợ. nếu như không biết rõ còn tưởng rằng là một phần tử nguy hiểm, bộ dạng hắn mà hặp phải trời nhá nhem tối sẽ khiến bạn chết khiếp.
Còn học sinh năm thứ nhất không, nếu đủ rồi chúng ta cùng xuất phát.
Hagrid đưa bọn hắn đi qua trạm xe, không có mái che mưa, nước mưa bắt đầu xối vào người để cho cả đám học sinh mới đều lạnh run cầm câp.
- Coi chừng dưới chân.
Hagrid hô, nhưng căn bản không có tác dụng, bởi vì trời mưa lớn con đường mòn này không chịu nổi, không ít người đã ngã xuống rất nhiều lần. Albert chỉnh lại chiếc mũ nhọn, tay xách áo choàng để chính mình bọc kín một chút. thật may bùa chống nước phát huy tác dụng hắn mới không ướt như chuột lột giống mọi người xung quanh.
tại sao mình không học phép biến ra cái ô đây! không đúng, Albert nhớ trong vali của mình có một chiếc ô gấp, hắn có chút bực tức lại tự trách mình, quyết định sẽ dành thời gian để học phép thuật biến cây dù cho bằng được, về sau sẽ không cần lo lắng trời mưa lại quên mang dù.
ở trước mặt hắn lại có một tên xui xẻo ngã xuống.
- Cậu không sao chứ.
Một thiếu nữ được đỡ dậy cảm kích nói.
- Cảm ơn, đoạn đường này thật tồi tệ.
- Đi nhanh lên.
Albert buông tay đối phương, dùng đũa phép dò đường từ từ đi về phía trước. đây tuyệt đối là lứa học sinh mới thảm nhất, rất nhiều người đã ngã xuống, khắp người toàn là bùn đất. hắn còn nghe được Lee Jordan phía đằng trước đang thấp giọng chửi rủa, hắn mới vừa bị người bên cạnh đẩy ngã.
Albert đột nhiên cảm giác được lựa chọn đi phía sau cùng thật là một quyết định sáng suố,t ít nhất sẽ không bị người hẩy ngã.
- Cẩn thận một chút, đang xuống dốc rồi.
Hagrid ở phía trước hô, sau khi hắn xuống dốc thì đứng ở một bên chờ đợi, phòng ngừa có học sinh xuống dốc bị té. sự thật chứng minh đây đúng là một quyết định sáng suốt, quả thật có 3 kẻ xui xẻo thiếu chút nữa đã ngã xuống thật, may Hagrid kịp thời đỡ bọn họ.
- Cẩn thận, chẳng mấy chốc sẽ đến bờ hồ.
Chờ cho mọi người đều xuống dốc an toàn, Hagrid lại đi lên trước dẫn đường, bọn họ va va chạm chạm mà bước đi.
Cuối cùng cũng đến một cái hồ nước màu đen, ở phía bên kia hồ cạnh một sườn núi, một tòa lâu đài đứng sừng sững trong cơn mưa. đó chính là lâu đài Hogwarts.
Các ánh đèn hắt ra từ những chiếc cửa sổ ở trong đêm tối cực kỳ nổi bật, Hagrid chỉ những chiếc thuyền nhỏ bên bờ hồ hô lên với mọi người.
- Mỗi chiếc thuyền không thể chở quá 4 người, nhớ không thể vượt quá bốn người.
Anh em sinh đôi hướng hắn vẫy tay, Lee Jordan cũng ở chỗ này.
- Albert đi bên này.
Trên người bọn họ đều dính đầy bùn đất, thoạt nhìn rất chật vật. khi lên được chiếc thuyền nhỏ, Albert nhìn họ không khỏi có chút buồn cười.
- Các cậu vẫn khỏe chứ.
- Thật con mẹ nó xui xẻo, mình bị ngã một lần, hai lần bị người khác xô ngã.
Hagrid xách đèn đi kiểm tra, sau khi hắn xác định không có thuyền nào trả quá tải, chính mình leo lên một cái thuyền hô lên.
- Rất tốt, như vậy, xuất phát.
Chiếc thuyền nhỏ không có mái chèo tự động di chuyển về phía trước. Albert ngẩng đầu nhìn về phía lâu đài, hắn có một loại cảm giác hưng phấn dâng lên.
Hogwarts ta tới rồi.