Thời tiết ngày chủ nhật không tốt lắm, bên ngoài tòa lâu đài vẫn còn đang mưa. Bảy giờ sáng, trời mới tờ mờ sáng, sau khi rửa mặt xong Albert lại ngáp một cái, bị đám bạn cùng phòng với vẻ mặt hưng phấn lôi ra đại lý đường để dùng cơm.
- Thật chẳng thể hiểu nổi, cái này thì có gì mà hưng phấn như vậy.
Albert tránh thoát khỏi đôi tay của cặp sinh đôi, sửa sang lại áo choàng của bản thân.
- Đây chính là là Hogsmeade, là địa phương tốt nhất toàn nước Anh.
Lee nói một cách khoa trương.
- Toàn nước Anh!
Albert khẽ thở dài, hắn cảm giác mình cùng đám bạn không cùng một tần số.
Đi đến đại sảnh đường, cặp sinh đôi vừa đi vừa luyện tập bùa phát sáng, bất quá rất không khéo lại đụng phải Filch, sau đó George xui xẻo liền bị Filch bắt được mang tới phòng giám thị.
Filch vui vẻ từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một quyển ghi chép bằng giấy da dê rất to đặt ở trước mặt, sau đó cầm lên cây bút lông chim rất dài màu đen chấm chút mực ở trong bình rồi ghi chép:
Tên họ …. George Weasley
Tội trạng …. Sử dụng bùa chú bậy bạ trên hành lang
Đề nghị … xử phạt…
- Khụ khụ, tôi chỉ là bởi vì trời chưa sáng hẳn cho nên mới sử dụng bùa phát sáng, ngài biết đấy, bây giờ vẫn còn rất sớm, trên hành lang….
George trợn mắt nói dối, đoạn hành lang lúc nãy có có đuốc cắm ở trên tường.
…. Rửa bô trong bệnh xá.
Filch nhìn lướt qua George một cái, trên khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ác ý.
- Vừa lúc đám bô trong bệnh xá cả một mùa hè không ai rửa.
Nét mặt của George cứng lại.
- Ngươi có thể đi, tốt nhất là đừng để cho ta thấy ngươi lại sử dụng phép thuật trên hành lang.
Filch lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng đem George đuổi ra khỏi phòng giám thị.
- ha ha ha ha…..
Albert sau khi nghe George thuật lại không nhịn được cười ra tiếng, hắn đưa tay vỗ nhẹ nên bả vai của George an ủi.
- Đừng lo lắng, mình có thể dạy cậu thần chú dọn dẹp, rất đơn giản, dù là làm sạch bô hay là cái gì thì rất nhanh là có thể giải quyết, hơn nữa Filch chỉ có thể đề nghị xử phạt, trên thực tế hắn cũng không có quyền trực tiếp trừng phạt cậu.
- Tên kia thật đáng ghét!
George liếc mắt về phía cửa phòng làm việc của Filch, xem ra tâm tình phi thường bết bát, không có ai muốn đi rửa bô cả.
- Đừng buồn bực, chờ một hồi mình mời cậu uống ly bia bơ.
Albert lại không nhịn cười được nữa, vội vàng nói sang chuyện khác.
- Đúng rồi, cậu nói một chút vừa mới ở phòng làm việc của Fich thấy cái gì?
- thấy cái gì? Ở trong đó có rất nhiều ngăn kéo, trên tường phía sau bàn làm việc còn treo còng tay còng chân dây xích các thứ.
George cẩn thận nghĩ lại, sau đó rủa xả.
Lão già chết tiệt kia, không lão già biến thái đó nhất định là có cái sở thích quái gở gì đó.
Kỳ thật Albert cảm thấy gọi là lão già gàn dở thì thích hợp với Filch hơn, dù sao là một pháo lép, lão vẫn cố chấp ở lại cái nơi mà mình không thuộc về.
Nhưng mà hắn không có ý định đem chuyện này lộ ra, dù sao rất khó để giải thích hợp lý việc một thằng nhóc mới nhập trường hai hôm đã biết được chuyện bí mật này.
- Còn có gì khác không?
Albert lại hỏi.
- Hắn khẳng định tịch thu không ít thứ đi.
- Đúng, mình có thấy một tủ hồ sơ, trên ngăn kéo của nó có viết ‘vật phẩm tịch thu, độ nguy hiểm cao’. Mình đoán chừng những thứ mà hắn tịch thu được đều để ở bên trong.
Cặp mắt của Fred sáng lên, tựa hồ đối với những thứ ở trong ngăn kéo cảm thấy rất hứng thú.
- Nếu quả thật có đồ nguy hiểm cao cũng sẽ không bị để ở chỗ này.
Albert nhớ tới một món đồ tốt, tấm bản đồ đảo tặc nên được để ở bên trong này.
- Đúng chúng mình cũng cảm thấy như vậy.
Cặp sinh đôi lại quay mặt nhìn nhau nhịn không được bật cười.
- Các cậu sẽ không nghĩ như vậy chứ, đừng bị lão tóm được sơ hở.
Albert cảnh cáo.
- Nếu không các cậu nhất định sẽ gặp phiền toái.
Cặp sinh đôi đồng thời kháng nghị.
- Cậu đây là đang vu khống, chúng mình làm sao lại làm loại chuyện đó chứ.
Bữa sáng nước anh luôn là phong phú nhất, Albert làm cho mình một bát cháo yến mạch, sữa bò, lại thả vào đĩa hai quả trứng trán,g hai miếng thịt mặn, hai miếng bánh mì, một cây xúc xích cùng một chút salat rau củ.
- Hi, buổi sáng tốt lành.
Một cậu bé đi ngang qua hướng về đôi sinh đôi chào hỏi.
- Mình nhớ được là cậu ở nhà Hufflepuff.
Lee đột nhiên không thể gọi ra tên cậu bé, nhìn về phía Albert nhờ giúp đỡ.
- Cedric Diggory.
Cậu bé tự giới thiệu tên mình.
- Xin chào cedric.
Cặp sinh đôi cùng hàng xóm chào hỏi.
- Không ngờ cậu sẽ tiến vào nhà Hufflepuff.
- Mình không cảm thấy Hufflepuff có gì không tốt.
Cedric không thích có người nói xấu Hufflepuff.
- Chúng mình chưa nói nó không tốt. Chẳng qua Gryffindor càng tốt hơn.
Cặp sinh đôi mỗi người một câu.
- Đã lâu không gặp Albert.
Lại một người nữa đi tới cùng Albert lên tiếng chào hỏi.
- Không ngờ cậu cũng sẽ vào nhà Gryffindor, thật đúng là làm mình bất ngờ.
- Các cậu biết nhau.
Cedric nghi ngờ hỏi. Hắn cùng người anh lớp trên này quan hệ cũng không tệ lắm.
- Dĩ nhiên nhận biết, bọn mình quen nhau từ dịp nghỉ hè.
Gabriel Truman hướng Cedric lộ ra một nụ cười thần bí.
- Tôi từng đề cập với cậu vị kia...
Cedric dùng ánh mắt phi thường kinh ngạc nhìn Albert. Nó nghe qua Gabriel Truman chính miệng nhắc tới sự kiện kia, chẳng qua là chưa từng đề cập tới tên của người nọ.
Sau khi Gabriel đi về, cặp sinh đôi quay đầu nhìn nhau, đồng thanh là lên:
- sẽ không phải là…
- Là cái gì?
Lee còn chưa kịp phản ứng.
- Chuyện kia a?
- Chuyện nào?
Tên này còn chưa có phản ứng kịp.
- Khụ khụ, biết liền tốt, nhớ phải giữ bí mật.
Albert ho nhẹ một tiếng.
- Nếu không kỳ nghỉ đông năm nay sẽ không cho các cậu quà giáng sinh.
- Chúng mình sẽ giữ bí mật.
Fred nói một cách đầy ý vị sâu xa, đưa ngón trỏ đang chéo đặt ở trên miệng bày tỏ bản thân sẽ nghiêm khắc giữ bí mật.
- Này không muốn bài xích tôi nha, ba người các ngươi thật là khốn kiếp.
Lee rất không vui, cảm thấy mình bị bài xích ra ngoài vòng tròn.
- Tờ báo, còn nhớ khi chúng mình tới Hogwarts, câu chuyện đã nói ở trên tàu đó.
Fred nhắc nhở.
- 50 galleon.
George nhắc thêm.
- Oa, là chuyện kia sao?
Lee lập tức liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Khi đó cậu làm sao mà làm được?
- Mình không muốn để toàn trường đều biết việc này.
Albert giơ lên một ngón tay đặt ở trên miệng, để cho ba người ngậm miệng lại.
Được rồi, bất quá cậu thật là lợi hại.
Anh em nhà Weasley rất là bội phục thủ đoạn của Albert. Nếu mà bọn họ cũng có thể nhẹ nhõm kiếm được 25 galleon là tốt rồi.
Khó trách cậu chịu đem galleon ra cá độ.
Lee chua xót nói.
- Lại không nhất định sẽ thua.
Albert bĩu môi.
- Cậu có biết tại sao đũa phép làm từ gỗ San đỏ lại được phù thủy hoan nghênh không.
George không xác định nói.
- Có thể mang đến may mắn.
- Đúng.
Albert tiếp tục lừa gạt.
- Lúc ấy mình có loại dự cảm đánh cược nó không chừng có thể kiếm được một món hời cho nên mình liền đặt cược.