“Do mình đến sớm sao?” Albert nhìn quanh đại sảnh đường một vòng, cũng không có nhìn thấy George ba người, hắn đút tay vào túi, lấy ra đồng hồ bỏ túi xem thời gian: 4:10.
Vừa phải, rất đúng giờ.
"À, đúng rồi."
Albert đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, George ba người bọn họ mới mười một tuổi, cũng không hy vọng bọn họ có nhiều ý thức đúng giờ.
Hơn nữa, cả ba người đều không có đồng hồ bỏ túi!
“Hy vọng họ không bắt mình đợi lâu.” Albert thì thầm.
Albert, người không có việc gì để làm, lấy đũa phép ra, dùng khăn tay lau dấu vân tay trên đó và nhớ lại những kiến thức liên quan về việc triệu hồi trong sách biến hình.
“Trổ hoa.” Albert thì thầm.
Vâng, không có gì xảy ra.
Khi Albert đang kiểm tra danh sách kỹ năng của mình thì đột nhiên thấy có người ngồi bên cạnh mình.
Không phải cặp sinh đôi, nếu là ba người họ sẽ không yên tĩnh như vậy.
Albert liếc nhìn các kỹ năng, nhưng không thể tìm thấy kỹ năng triệu hồi, chắc chắn, cậu vẫn phải mượn một cuốn sách lớp năm để xem qua.
"Có chuyện gì vậy?" Albert nhìn Shanna và hỏi.
"Cái đó... tôi có thể..." Shanna do dự một chút, và bị ngắt lời trước khi cô ấy có thể nói xong.
"Albert, lối này..." Cặp song sinh đang vẫy tay ở lối vào đại sảnh đường.
"Tôi phải đi." Albert nhìn Shanna và hỏi, "Vừa rồi bạn muốn nói gì?"
“Không có gì.” Shanna có vẻ hơi thất vọng.
"Nếu như cậu muốn mình dạy Biến hình, hiện tại sợ là không được, mình có hẹn rồi." Albert hồi tưởng lại lúc đầu học pháp thuật gặp phải một ít vấn đề, an ủi nói: " Đừng vội, bắt đầu là bước cuối cùng.”
"Ồ, cám ơn." Shanna suy nghĩ một chút nói: "Tối nay, cậu có rảnh rỗi không..."
"Nếu bạn có thời gian, không phải là không thể ... ừ ... hẹn gặp lại tối nay!" Albert bước nhanh về phía bên ngoài đại sảnh đường.
“Tối nay gặp.” Shanna nhìn Albert rời đi bóng lưng, nhỏ giọng nói nhỏ, “Tại sao khoảng cách lại lớn như vậy?”
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?” Fred tò mò hỏi.
"Cậu hãy nói về việc cậu đã đi đâu?" Albert tức giận nói, "Thời điểm hẹn gặp với Charlie đã gần đến rồi."
“Cậu cũng biết, chúng ta không có đồng hồ bỏ túi.” Ba người sắc mặt có chút ngượng ngùng, tự nhiên biết vừa rồi chính mình đến chậm.
“Mình không trách các cụ, mình biết chắc các cậu sẽ đến muộn.” Albert ngẩng đầu nhìn bầu trời, buổi chiều thời tiết còn có chút oi bức.
“Mà này, anh trai cậu thật sự muốn cho chúng ta bay thử trên cây chổi của anh ấy sao?” Lee Jordan cứng ngắc thay đổi chủ đề.
Nói đến việc cưỡi chổi bay, Lee Jordan vẫn có chút lo lắng. Dù sao cậu ta cũng không có thật sự sờ qua cán chổi, mặc dù gia đình có mua cho một cây chổi đồ chơi, nhưng đồ chơi này không thể bay cao bay nhanh, thậm chí ngay cả Muggle trước mặt cũng không bay được.
"Đúng vậy, nếu là đội trưởng có tư cách, hắn cũng sẽ không ngại bỏ ra chút thời gian nhìn xem trong đám tân sinh có người mới nào có thể bay tốt hay không. Cho dù năm thứ nhất không thể gia nhập đội ngũ, hắn cũng có thể đợi đến năm học tiếp theo với tư cách là một cầu thủ dự bị." Albert tình cờ an ủi.
“Albert nói không sai.” George vươn tay vỗ vỗ bả vai Lee Jordan, uy hiếp nói: “Mình cảm thấy bồ cần lo lắng nhất chính là không có rơi khỏi chổi.”
“Ngươi mới rơi từ trên không xuống.” Lee Jordan tức giận nhìn George.
“Albert, trước đây cậu có từng chơi chổi sao?” Fred đột nhiên hỏi.
“Ta sinh ra ở gia đình Muggle, ngươi cảm thấy thế nào?” Albert trợn mắt nhìn Fred, cúi người nhặt dưới đất một viên đá nhỏ.
“Ngươi nhặt tảng đá làm cái gì?” George có chút khó hiểu.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Albert tung hòn đá nhỏ trong tay, nhưng không có trực tiếp trả lời vấn đề của George.
Bốn người họ tung tăng đến sân Quidditch,
Chắc chắn rồi, Charlie vẫn chưa đến và thời gian họ đã thống nhất là 4:30 chiều.
"Tôi đoán anh trai của cậu sẽ đến muộn." Albert đến lối vào của Sân vận động, và cánh cửa đã bị khóa. Tuy nhiên, điều này không thể ngăn cản họ. Albert đã sử dụng câu thần chú mở khóa alohomora, dễ dàng mở cánh cửa sắt.
Phần dưới cùng của sân Quidditch là một mảnh cỏ mềm, dưới lớp cỏ là cát, có thể làm giảm chấn thương do người chơi ngã xuống trong trận đấu.
Có hàng trăm chiếc ghế được xếp ở các khán đài xung quanh, và ở mỗi đầu của sân là ba cây sào, mỗi cây cao 50 feet, trên đỉnh có những chiếc vòng lớn trông hơi giống những chiếc que nhựa nhỏ mà bọn trẻ dùng để thổi bong bóng xà phòng.
“Charlie nhất định đến muộn.” Fred có chút phiền muộn.
“Bây giờ làm sao vậy, nếu như sớm biết, đã không tới sớm.” George cũng hối hận đến sớm, bọn họ cũng không có chổi riêng, không thể nghi ngờ là chuyện rất không tốt.
"Các ngươi có thể luyện bùa." Ngồi ở bóng râm trong bãi cỏ, Albert ân cần nhắc nhở ba người bọn họ: "Luyện bùa phát sáng đi, dù sao cũng miễn phí, tự mình làm chút gì đi."
"Được rồi, cậu nói đúng." Ba người đều có chút phiền muộn, nhưng cũng phải thừa nhận Albert lời nói rất đúng, dù sao bọn họ cũng không có việc gì, cho nên bọn họ cũng có thể tự mình làm cái gì đó, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.
Albert cũng rút cây đũa phép của mình ra, bắt đầu luyện bùa tan ảo ảnh với những viên đá vừa nhặt được.
“Bây giờ, mình biết tại sao cậu có thể học thần chú nhanh như vậy.” Lee Jordan nhìn chằm chằm cây đũa phép lập lòe của mình, có chút chán nản.
Bất luận kẻ nào khổ luyện như vậy, trừ phi hắn thật sự ngu xuẩn, bằng không thì không có lý do gì lại không học được!
Tất nhiên, nếu họ biết rằng Albert đã dùng hack, họ sẽ không nghĩ như vậy.
Khoảng năm giờ chiều thì Charlie Weasley vội vã chạy đến, mang theo cây chổi của mình... sao xẹt 5.
Tất nhiên, cặp song sinh đã đặc biệt giới thiệu nó với Albert, cậu đã nghe tên của cây chổi này, nghe nói đó là một cây chổi khá cũ.
"Làm thế nào bọn nhóc vào được? Anh nhớ ở đây phải có khóa." Charlie nghi ngờ nhìn bốn người đang đi về phía mình.
“Đương nhiên là dùng Bùa mở khóa.” Cặp song sinh nói rất tự nhiên.
"E hèm, đừng dùng loại giọng điệu đó. Như là cậu có thể sử dụng Bùa bẻ khóa." Lee Jordan không khỏi phàn nàn.
“Dù sao cũng không phải là cậu.” George trợn mắt nhìn Lee Jordan, tức giận nói.
“Được, bây giờ khảo nghiệm rất đơn giản, các em chỉ cần cưỡi chổi của anh bay một vòng sân Quidditch là được!” Charlie nhìn về phía Albert cùng Lee Jordan hỏi: “Các em đã từng cưỡi chổi chưa?”
“Chưa.” Albert trả lời rất đơn giản.
“Em chỉ cưỡi chổi đồ chơi thôi,” Lee Jordan thì thầm nhẹ nhàng.
"Sau khi hai người bọn họ bay xong, các em cũng thử xem!" Charlie sẽ không cự tuyệt những người bạn do cặp song sinh mang đến, quay đầu nhìn cặp song sinh đang tranh giành chổi, cảnh cáo: "Hai đứa các em, chỉ được bay vòng quanh Sân Quidditch, nếu như anh phát hiện ra mấy trò nhỏ của chúng bây đang tính... hừ!"