Đêm hôm đó, Albert trình diễn bộ đồng phục Hogwarts cho cả nhà xem, áo choàng pháp sư màu đen, mũ chóp nhọn rộng vành, không có gì đặc sắc.
Nếu như phải đánh giá công tâm, đó chính là trông rất ngu, nhất là cái mũ chóp nhọn đáng chết, nếu đội trên đầu mà ra đường đi dạo một vòng, nhất định là có không ít người quay đầu nhìn lại. Ít nhất là Albert cho là như vậy.
Rất may cho hắn, là chiếc mũ này chỉ đội hôm khai giảng và đội chống lạnh vào mùa đông thôi.
Ngược lại, Nia rất hài lòng với món quà của mình. Cô bé khoác áo phụng phù thủy của mình, trên đầu mang mũ chóp nhọn, đứng trong phòng khách tạo dáng chụp ảnh cùng Albert. Herb cầm máy ảnh chụp ảnh cho hai người.
Daisy ngồi ở trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn Albert sử dụng phép thuật. Cô muốn hiểu nhiều hơn về thế giới mà con trai cô chuẩn bị bước vào.
“Mẹ, mau nhìn xem, là một con ếch chocolate vẫn còn sống!”
Nia mở một hộp chocolate ếch, nhìn con ếch chocolate nhảy tới nhảy lui mài cười rất khoái chí.
Herb đã có kinh nghiệm, vội vàng bắt một con ếch chocolate nhảy tưng tưng trên bàn, đưa cho Nia.
Sau đó, Herb lại mở một hộp khác, bên trong cũng là một con ếch chocolate khác. Herb nhanh chóng bắt lại con ếch chocolate đang định tẩu thoát, đưa đén trước mặt Daisy đang ngồi lật sách.
“Thứ này thật sự có thế ăn được?”
Daisy nhíu mũi lại, nhìn con ếch chocolate giãy dụa rất sinh động một cách nghi ngờ, đối với việc con ếch đang nhảy loi choi trong tay chồng có thể ăn một cách hoài nghi.
“Mẹ, nó có thể ăn được, mùi vị rất ngon.”
Nia đã cắn mất đầu con ếch chocolate, miệng đang nhai tưng bừng, chocolate chảy ra cả khóe miệng.
“Được rồi, em lau miệng đi, trông em như một con mèo ấy.”
Albert đưa khăn cho Nia, nghiêng đầu về phía mèo Tom đang giằng co với con cú mèo. Albert bế con mèo lên ghế, gãi cằm con mèo dặn dò:
“Tom, đừng bắt nạt nó nhé.”
Albert mở túi quả hạch dành cho cú mèo, đổ ra bát đựng thức ăn trong lồng cú, lẩm bẩm nói:
“Đặt tên gì cho hay đây”
“Jerry”
Albert suy nghĩ một chút quyết định lấy cái tên này đặt cho con cú trắng.
Tom cùng Jerry.
Cứ việc trong thế giới này không có bộ phim hoạt hình kinh điển đó, nhưng Albert cảm thấy hai cái nên này rất hài hước.
Chắc là con cú cảm nhận được sự ác ý của cậu chủ nên không phản ứng gì với cái tên Jerry này.
“Albert, anh lấy cái tên thật khó nghe!”
Nia ôm đầu con cú, cọ khuôn mặt mình với mặt nó, nói:
“Hay gọi là Sheila, cái tên này nghe không tệ.”
“Tại sao không gọi nó là Shelby nhỉ?”
“Albert, người ở trong hình biến mất rồi.”
Herb giật mình phát hiện hình người ở trong tấm thẻ quả nhiên đã biến mất.
“Người biến mất. “
Albert nhìn cha, trên tay Herb là một tấm thẻ bên trong gói chocolate.
“Có lẽ hình ảnh trong giới phép thuật có thể di động, kẹo chocolate ếch còn có thể hoạt động, tại sao hình ảnh lại không thể hoạt động. “
“Cũng đúng.”
Herb tiếp nhận loại giải thích này, hắn lật tấm thẻ lại đọc hàng chữ đằng sau.
“Abus Dumbledore, hiện đảm nhiệm hiệu trưởng trường Hogwarts, được công nhận là phù thủy vĩ đại nhất thời hiện đại.”
“Ồ chính là thằng cha gửi thư cho Albert.”
Daisy cầm tấm thẻ chocolate trong tay chồng, muốn nhìn một chút đến tột cùng là ai gửi cho con mình bức thư nhập học. Đáng tiếc, bên trong tấm thẻ chống trơn.
Daisy đem tấm thẻ chocolate lật lại, đọc tiếp phần còn lại.
“Những cống hiến vĩ đại của Dumbledore bao gồm năm 1945 đánh bại chúa tể hắc ám Grindelwald, phát hiện 12 loại công dụng của máu rồng cùng công trình của ông với cộng sự Nicholas Flamel về thuật giả kim. giáo sư Dumbledore thích nhạc thính phòng và trò chơi ném ki 10 chai.”
“Máu rồng.”
Daisy trợn to hai mắt không dám tin mà nói.
“Thế giới này còn có rồng, hơn nữa Nicholas Flamel, ta nhớ hắn là.”
“Nhà giả kim chứ danh của thế kỷ 14.”
Albert bổ sung.
“Tạo ra hòn đá phù thủy trong truyền thuyết, nghe nói hòn đá phù thủy có thể biến đá thành vàng, còn có thể để người ta trường sinh bất tử. nếu như hắn còn sống đã nói lên hòn đá phù Thủy có thể khiến cho Nicholas Flamel trường sinh bất tử rồi.”
“Được rồi, Daisy, vui vẻ lên.”
Herb đưa tay ôm vợ mình nhẹ giọng an ủi.
“Tình huống không có bết bát như em nghĩ, đặc biệt là chúng ta còn không biết tình huống của giới phép thuật, tốt nhất đừng tùy tiện phán đoán. hơn nữa, mình nên tin tưởng con trai của chúng ta, nó là một thiên tài, bất kể tới chỗ nào cũng có thể phát huy ra tài hoa của mình.”
“Đúng rồi Albert, anh có thể sử dụng phép thuật không?”
Nia đi về phía Albert lắm lấy tay hắn lắc lư làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhìn Albert tràn đầy mong đợi.
“Em muốn nhìn anh sử dụng Pháp Thuật.”
“Cái này.... Để anh nghiên cứu một chút, bây giờ anh cũng không dùng được.”
Albert đưa tay vò rối tóc của Nia.
“Bực cả mình.”
Nia ôm đầu chạy đến bên người Daisy, cùng ăn nhân bánh bí ngô với mẹ. Albert bắt đầu lật xem ‘thần chú sơ cấp của Miranda Goshawk’, sau đó lấy đũa phép từ trong hộp chuẩn bị tiến hành bắt đầu thử sử dụng phép thuật.
“Đừng Albert, đừng thử ở chỗ này.”
Herb nhăn mặt lại, nghĩ tới chuyện phát sinh ở trong cửa hàng bán đũa phép.
“Ba nên có chút lòng tin đối với con của mình.”
“Albert giơ đũa phép lên, nhẹ nhàng vẫy một cái nhẹ giọng niệm chú ‘lumos’.”
Đầu đũa phép đột nhiên lóe lên một cái sau đó lại biến mất.
“Vừa nãy đầu đũa phép lóe lên một cái có đúng không?”
Daisy nói một cách không xác định.
“Đúng, có lóe lên một cái, thật không hổ là con của ta.”
Herb phát hiện quả nhiên Albert lập tức có thể sử dụng phép thuật, vẻ tự hào ở trên mặt khó có thể che dấu.
“Albert, vừa mới là cái gì vậy?”
Nia hưng phấn hỏi.
“À, đó là thần chú phát sáng, hẳn là thuộc về loại thần chú tương đối dễ học, để ta thử một lần nữa.”
Albert kiểm tra hệ thống của mình, quả nhiên phát hiện trong danh sách kỹ năng nhiều hơn 1 thần chú ‘phát sáng’. thần chú vẫn còn ở cấp 0, nhưng đã thu được 7 điểm kinh nghiệm, chỉ có đạt tới cấp 1 mới xem như chân chính nắm giữ.
từ cấp 0 đến cấp 1 chỉ cần 100 điểm kinh nghiệm, nhưng Albert cũng không định sử dụng điểm kinh nghiệm quý báu mà mình đã tích lũy được, để nâng cấp thần chú phát sáng lên tới cấp 1. cho dù chỉ có 100 điểm kinh nghiệm cũng là rất quý.
“Để anh thử lại một lần nữa.”
Albert hắng giọng một cái lại một lần nữa đọc thần chú, đầu đũa phép lại lần nữa nữa tỏa ra một chùm ánh sáng nhợt nhạt. tổng cộng Albert thử 5 lần mới miễn cưỡng nắm được thần chú này, chỉ cần hơi tập trung tinh thần một chút thì ánh sáng ở đầu đũa phép sẽ không dễ dàng biến mất nữa.
nhìn thấy một màn, này ba người còn lại cũng không nhịn được mà vỗ tay, mặc dù chỉ là thần chú phát sáng đơn giản nhưng ở trong mắt cả nhà Anderson đã tương đối giỏi.
“Albert, Albert, để cho em thử một chút, em cũng muốn thử một lần.”
Nia hưng phấn nhào về phía anh trai.
“Không được.”
Albert nhanh chóng thu hồi đũa phép.
“Ít nhất không thể ở chỗ này chơi đùa, em biết không, lần trước anh thử đũa phép thiếu chút nữa đã làm nổ tung cửa hàng đũa phép kia.”
“Quỷ hẹp hòi.”
“Đây không phải vấn đề hẹp hòi, bản thân đũa phép cũng rất nguy hiểm, anh lại cái gì cũng không biết, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ.”
Albert lập tức bày ra khuôn mặt nghiêm túc, sử dụng đòn sát thủ.
“Nếu như em cứ tùy hứng như thế này về sau anh sẽ không dạy em sử dụng Pháp Thuật.”
“Albert nói đúng.”
Herb vội vàng nói.
“Con nên chờ anh sử dụng quen pháp thuật rồi sau đó mới dạy con.”
“Được rồi.”
Nia mân mê đôi môi một cách bất mãn nhưng vẫn đành thỏa hiệp, chỉ là thoạt nhìn có chút thất lạc, cô rất hâm mộ Albert có thể sử dụng Pháp Thuật.
“Ông nội các con dự định đến chơi trong hai ngày tới, bất quá cha nghĩ tốt nhất chúng ta cùng đến nhà ông bà, tránh cho họ phải chạy đi chạy lại.
Herb để lại một chút bánh kẹo của giới pháp thuật dùng làm quà, hắn biết rõ cha mình sẽ không thích ăn đồ ngọt như bọn họ, nhưng ông ấy nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy những thứ này.