Herb gọi điện cho cha mình, ông lão này sau khi nghe xong thì tâm tình rất kích động, cũng sẽ nói mấy ngày gần đây sẽ sang thăm cháu mình. Daisy vẫn rất còn bực mình, dưới sự trấn an của Albert mới không gây gổ với chồng mình. Vị nữ luật sư này không thể nào hiểu được, chồng mình vẫn luôn rất thông minh tại sao bỗng nhiên trở nên ngu xuẩn như vậy, lại bị trò đùa dai phiền chán này lừa gạt, còn dự định mang tiền đồ của đứa con trai bảo bối ra nói giỡn. Thật ra tất cả mọi người đều cảm thấy rất thích thú, phép thuật loại vật này chung quy chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết. Nia thậm chí quấn lấy Albert muốn hắn biểu diễn phép thuật cho mình xem.
“Anh không biết.”
Albert giang tay ra rất bất đắc dĩ. Thật ra đương nhiên Albert biết rõ một ít thần chú, tỉ như đơn giản nhất là thần chú thắp sáng. Nhưng không có đũa phép trợ giúp phòng chừng không làm được, cho nên Albert không có đi nếm thử. Ít nhất hắn sẽ không ở trước mặt người khác làm thử, nếu không thì phải giải thích như thế nào đây.
“Nia thế giới này căn bản không có phép thuật gì, đây cũng là một trò lừa bịp người ta.”
Daisy nói một cách nghiêm túc, nàng cũng không muốn con gái mình trong đầu đầy những thứ tư tưởng ly kỳ cổ quái.
“Albert trong thư nói có thể mang theo một thú cưng đi học, anh chuẩn bị mang Tom cùng đi học sao?”
Nia cũng không để tâm lời mẹ nói, ôm lấy con mèo lông ngắn được Albert đang bế trên người.
“Trước khi xác định phép thuật tồn tại, anh sẽ không cân nhắc vấn đề này.”
Albert nghiêm trang nói. Đương nhiên lời này thật ra là đang trấn an mẹ Daisy. Nàng bây giờ nhìn giống như một quả bom hẹn giờ, lúc nào đều có thể phát nổ. Một con cú mèo bay từ cửa sổ vào phòng khách, đem theo một tờ giấy da dê đặt ở trên bàn, trên giấy giờ gì viết:
‘Tôi sẽ viếng thăm trước 10 giờ 20 phút
giáo sư McGonagall.’
“10 giờ 20 phút.”
Albert nhận lấy tờ giấy ra dê nhìn đồng hồ lẩm bẩm nói. Còn kém 1 phút.
“Rất tốt, ta nhất định sẽ phơi bày những trò lừa gạt của những tên lừa bịp đó.”
Đồng hồ vừa điểm 10 giờ 20 phút ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Cả nhà Anderson cùng nhìn vào mắt nhau, cuối cùng trụ cột gia đình Herb Anderson đi mở cửa, Nia theo ngay phía sau. Vừa mở cửa phát hiện một phụ nữ cao tuổi đang đứng trước cửa nhà mình.
“Giáo sư McGonagall.”
Herb nghi ngờ nhìn mặt phụ nữ này khô khốc nói.
“Hả, được rồi, mời vào, Albert đang ngồi trong phòng khách, nếu như ngài có thể chứng minh phép thuật tồn tại mà nói.”
“Ngài biết phép thuật.”
Nia thò đầu ra hỏi.
“Tôi chính vì thế mà tới.”
Giáo sư McGonagall rất am hiểu ứng đối những hoàn cảnh này, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện tương tự.
“Một số gia đình Muggle đều sẽ có những nghi vấn tương tự.”
“Ngài nói gì đó, Muggle.”
Herb mặt cứng đờ lập lại một lần nữa từ vừa được nghe. Đối phương xưng mình là Muggle.
“Muggle là chỉ những người bình thường không biết phép Thuật.”
Giáo sư McGonagall tiến vào phòng khách, sự chú ý liền rơi vào cậu bé duy nhất trong phòng.
“Xin chào Albert tiên sinh.”
“Xin chào quý bà McGonagall.”
Albert đánh giá phù thủy trước mặt, giáo sư McGonagall bề ngoài quả nhiên cùng trong phim đều không giống, mặc dù phương diện này trí nhớ hắn rất mơ Hồ.
“Chúng tôi hi vọng quý bà có thể chứng minh phép thuật tồn tại.”
Daisy cho giáo sư McGonagall một ly hồng trà không thêm đường.
“Đương nhiên, mời xem.”
Giáo sư McGonagall rút ra đũa phép điểm nhẹ trên ly trà một cái, ly trà quả nhiên biến thành con chuột nhỏ. Đây là lần đầu tiên Albert nhìn đến phép thuật, hắn hiếu kỳ cầm con chuột nhỏ màu xám lên.
“Rất thần kỳ.”
“Đây chính là phép thuật, ta sẽ tuyệt đối không cho Albert lãng phí thời gian đi học tập loại trò lừa bịp buồn chán này, chẳng lẽ trông cậy vào nó về sau là một nhà ảo thuật”.
Daisy xuất ra khí thế của luật sư, sắc bén chỉ ra.
“Thứ cho tôi nói thẳng, tôi đối với tiền đồ của Albert cảm thấy không ổn, bằng tốt nghiệp trường học phép thuật tại thế giới người bình thường hẳn là so giấy vụn không có gì khác nhau, điều kiện tiên quyết là nếu như các người thật sẽ cấp bằng tốt nghiệp.
“Mỗi một học sinh tốt nghiệp hợp cách tại Hogwarts cũng có thể tìm được một việc làm thể diện tại thế giới phép thuật, điểm này ngài không cần lo lắng.”
Giáo sư McGonagall giải thích.
Sau khi Daisy nhìn thấy phép thuật, nàng liền biết rõ mình không có cách nào phủ định phép thuật tồn tại nhưng nàng vẫn có ý định đánh cuộc lần cuối.
“Albert mẹ cảm giác trường công học Eaton là lựa chọn tốt hơn, con chính mình cố gắng mới có thể tranh thủ được một vị trí, nếu như con muốn phát triển theo hướng tài chính, tốt nhất đừng đi gì đó howard, nơi đó khẳng định không phát huy được thiên phú của con.”
Herb nhìn vợ của mình, trong lòng thở dài bất đắc dĩ hắn biết rõ Daisy rất không muốn Albert đi học ở Hogwarts.
“Con trai, con lựa chọn đi chúng ta tôn trọng sự lựa chọn của con.”
“Thứ cho tôi nói thẳng.”
Giáo sư McGonagall hắng giọng một cái giải thích.
“Hogwarts có khả năng dạy dỗ phù thủy vị thành niên như thế nào để khống chế, sử dụng phép thuật, hơn nữa một khi phép Thuật mất khống chế sẽ đưa tới một số chuyện không tốt.”
“Được rồi xem như tôi không có sự lựa chọn nào khác.”
Albert không khỏi nhíu mày, thật ra hắn đã sớm làm cho lựa chọn. “Nhưng mà Albert ....”
Daisy còn muốn nói gì đó bất quá bị Nia cắt đứt.
“Thưa bà, tôi cũng có thể đi Hogwarts học sao.”
“Chỉ khi quý cô 11 tuổi, cũng nhận được thư mời từ Hogwarts, mới có thể đi tới nơi đó học tập.”
Giáo sư McGonagall uyển chuyển cự tuyệt.
“Nia em còn chưa có đủ 11 tuổi.”
Albert xoa đầu em gái một cái, nhìn về phía giáo sư McGonagall hỏi.
“Em nên đi nơi nào mua đồ, còn có tấm vé xe, em nên đi chỗ nào để ngồi xe lửa.”
Đây coi như là đồng ý. Giáo sư McGonagall không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm nói cho Albert đường đi đến quán Cái Vạc Lủng.
“Em nhất định sẽ nhìn thấy nó, cứ việc Muggle xung quanh em sẽ không nhìn thấy... Muggle là chỉ những người bình thường không biết phép thuật. Đúng rồi ông chủ quầy rượu tên là Tom, còn đi Hẻm Xéo như thế nào em có thể dò hỏi ông Tom, ông ấy sẽ rất tình nguyện dẫn đường giúp em. Cho tới trạm xe lửa 9 3/4 ở nhà ga Ngã Tư Vua, ở giữa trạm xe thứ 9 và trạm xe thứ 10 có bức tường ngăn, khi đi xuyên qua thì em sẽ đến.
“Ngồi xe lửa đi học trường học phù thủy không khỏi quá buồn cười chẳng lẽ thảm bay của các người hỏng hết rồi sao.”
Daisy gay gắt châm chọc.
“Daisy.”
Herb ho nhẹ một tiếng, đưa cho giáo sư McGonagall điều mình vừa ghi chép được, phòng ngừa bỏ sót tin tức mấu chốt nào đó.
“Như vậy gặp lại Albert Anderson tiên sinh vào ngày 1 tháng 9 tại Hogwarts.”
Giáo sư McGonagall chuẩn bị rời đi.
“Giáo sư ngài có thể hay không đem nó biến trở về hình dáng ban đầu.”
Albert chỉ ly trà đã biến thành con chuột.
“Ồ, đương nhiên.”
McGonagall giáo sư vẫy đũa phép, con chuột lại lần nữa biến thành ly trà. Albert đưa đối phương ra cửa, giáo sư McGonagall trực tiếp độn thổ biến mất.
“Bà ấy biến mất.”
Herb khó tin nhìn chỗ mà giáo sư McGonagall vừa đứng.
“Ba, ngày mai chúng ta đi Luân đôn sao.”
Albert hỏi.
“Hả, ồ, ngày mai đi Luân đôn mua đồ.”
Herb ngơ ngác nói.
“Ta cũng muốn đi.”
Nia cầm lấy tay cha làm nũng nói.
“Chờ lần sau.”
Albert lắc đầu nói.
“Anh đi trước làm quen một chút, lần sau lại mang em cùng mẹ đi. anh sẽ mua quà về tặng em.”
“Đáng ghét, Albert thật đáng ghét.”
Nia tức giận rời đi. Albert bất đắc dĩ hướng phía Herb giang tay ra, xoay người đi vào phòng khách, trong nhà còn có một lớn một nhỏ gần hắn trấn an.