Sau khi cả bốn người uống xong ly bia bơ và bước ra khỏi quán Ba Cây Chổi, cơn mưa bên ngoài đã nhỏ hơn.
"Chúng ta hãy đến Tiệm giỡn Zonko trước!" Fred đề nghị. Cậu nhóc lo lắng rằng bốn người họ sẽ tiêu hết số tiền lẻ còn lại sau khi họ đến Cửa hàng Kẹo Công Tước Mật.
“Được rồi.” Albert rời mắt khỏi cửa hàng kẹo, thực ra cậu cũng có chút tò mò không biết trong cửa hàng trò đùa bán thứ gì có thể khiến ba người họ thích thú đến vậy.
Tiệm giỡn Zonko nằm ngay bên cạnh cửa hàng kẹo Công Tước Mật, đối diện với một ngôi nhà dân, cửa hàng ở đây cũng tương tự như cửa hàng kẹo bên cạnh, có cửa sổ kính lớn, bên trong có đủ loại đạo cụ đùa giỡn.
Khi bốn người đẩy cửa bước vào, chuông sau cửa vang lên.
“Hoan nghênh quý khách.” Zonko đặt tờ báo xuống, đứng dậy từ phía sau quầy và mỉm cười chào đón bốn vị khách nhỏ. Đây là một pháp sư khoảng bốn mươi tuổi với nụ cười thân thiện trên môi.
Có rất nhiều loại sản phẩm trong tiệm giỡn, Albert cất ô đi, đi đến cửa sổ và nhìn vào các sản phẩm trên đó.
"Bút lông tự động trả lời." Albert nhẹ nhàng đọc tên của bút lông.
"Đây là cây viết lông ngỗng giúp bạn giải quyết những câu hỏi khó. Nó có thể giúp bạn trae lời hầu hết các câu hỏi. "
Giống như một người bán hàng có trình độ, Zonko đã giới thiệu các chức năng của bút lông ngỗng cho Albert với một giọng điệu hài hước.
“Thật sự là chuyện tốt.” Albert thản nhiên đáp, trong lòng thì không nghĩ vậy, bán thứ này cho hắn chẳng khác nào đưa ra đáp án tham khảo cho hiệu trưởng.
Cậu rõ ràng là không cần nó.
Bên kia là một cây chổi, Albert nhìn qua giới thiệu của hắn: Chổi giỡn.
Khi một phù thủy cố gắng cưỡi nó lên giữa không trung, cây chổi sẽ đảo ngược, khiến phù thủy trên cây chổi cắm đầu xuống. Ngoài ra còn có 5 chế độ, chẳng hạn như xoay điên cuồng và phanh cực mạnh để ném người ra ngoài.
Cây chổi có thể bay cao tới 3 mét.
Đây là một cây chổi đồ chơi, và giá là 15 Galleons.
Albert nhăn mặt, quay đầu nhìn về phía Fred, George, Lee Jordan, ba người đang chọn đạo cụ trên quầy đối diện. Cậu đi đến và thấy rằng có những bánh xà phòng trong dãy tủ, và có một số đốm đen trong xà phòng.
Xà bông trứng ếch.
Và đây là phần giới thiệu về đạo cụ đùa giỡn đó: khi bạn dùng nó để lau chùi, nó sẽ ngày càng bẩn hơn.
Bên cạnh những cục xà phòng này là những tách trà, Albert không với tay ra để chạm vào chúng, vì trên chúng có dán nhãn, tách trà cắn mũi.
Một khi ai đó uống trà từ tách trà này, nó sẽ bất ngờ cắn vào mũi người đó và làm đổ trà nóng trong tách trà.
Được rồi!
Nếu không cẩn thận, phỏng chừng ngay cả người lớn cũng sẽ bị lừa.
“cậu định mua gì?” Albert hỏi.
“Bom phân.” Hai đứa sinh đôi đồng thanh.
"Kẹo ợ và kẹo mềm." Albert cảm thấy xấu hổ và không mua bất cứ thứ gì, vì vậy anh ấy chỉ mua một vài viên kẹo.
Kẹo ợ hơi là một viên kẹo cứng có thể gây nấc trong 5 phút sau khi ăn. Về phần kẹo kêu cót két, giống như một con chuột nhỏ, Fred chủ động ăn thử một cái, cắn một miếng sẽ kêu như chuột kêu, giống như thật sự cắn một con chuột nhỏ. Cậu nhóc giật mình hét toáng lên, viên kẹo mềm trong miệng rơi xuống đất.
“Mùi vị thế nào?” Albert tò mò hỏi.
"Không tệ, chỉ là kẹo mềm bình thường thôi."
“cậu mua cái gì?” Albert nhìn Lee Jordan.
“Mình muốn mua cái này?” cậu nhóc chỉ vào một chiếc đĩa ném có những chiếc răng sắc nhọn trên đó.
"Đây là Đĩa Bay Nanh Sói." Zonko nhặt một chiếc và ném nó ra ngoài. Cả bốn người họ đều nghe thấy tiếng rít của chiếc Đĩa Bay Nanh Sói đang rít gào. "Các cậu phải cẩn thận khi chơi trò này, kẻo bị cắn đấy."
Ông ta lấy một tờ giấy bỏ vào miệng đĩa bay, trong nháy mắt nó bị xé thành từng mảnh.
Sát thương này không hề nhỏ.
"Để mình xem nó giá bao nhiêu." Lee Jordan nhìn giá cả, có chút thất vọng, thứ này giá ba Galleon, giá nó không rẻ a!
Trước khi rời đi, Albert mua thêm hai bộ xương bơm hơi có tiếng la hét, to bằng nắm tay của cậu, sau khi ném ra ngoài sẽ nhanh chóng phình to bằng chiều cao của một người, hét lên sẽ khiến người ta giật mình, khi nổ bột trắng cũng sẽ bay đi, dính vào mặt người khác.
Lee Jordan đã mua một bàn tay có thể gấp gọn, có thể co giãn tùy ý, sau khi ném ra ngoài sẽ chụp vào tai của người gần nhất, mặc dù sẽ không đau nhưng khi thu vào sẽ phát ra tiếng cạch cạch, khiến người ta sợ hãi.
Khi bốn người họ rời đi, họ đều cầm trên tay những chiếc túi giấy lớn, trong đó chứa đầy những thứ họ mua ở cửa hàng của Zonko.
Lee Jordan cũng mua một túi bom phân.
Ba người họ rất lạ khi Albert đã không mua món đồ này.
Đây gần như là thứ mà họ phải mua khi đến cửa hàng của Zonko.
"Không, mình không hứng thú với thứ đó." Albert nói một cách giận dữ.
Chỉ cần bạn chạm vào thứ này, nó sẽ trở nên rất bẩn, và nếu bạn ném nó ra ngoài, nó sẽ nổ tung thành bùn nhão nhẹt, đồng thời còn tỏa ra mùi trứng thối kinh tởm.
Nó là một vũ khí sinh học bản đơn giản.
"Tốt hơn là các cậu không nên làm cho ký túc xá có mùi." Albert nghiêm túc cảnh báo.
"Đừng lo lắng, chúng mình chắc chắn sẽ chú ý đến nó. Bọn mình mua thứ này để chống lại Filch." George rõ ràng vẫn còn ấm ức về hình phạt rửa cái bô của mình.
“Nơi đó thật tuyệt phải không?” Fred mỉm cười hỏi.
"Ừ, một nơi rất thú vị." Albert gật đầu thừa nhận, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Cậu tựa hồ rất thích những đồ quậy phá này, nói không chừng, sau này cậu cũng có thể mở một cái cửa hàng tương tự."
Hắn vẫn nhớ rằng cặp song sinh đã mở một cửa hàng tiệm giỡn sau khi tốt nghiệp và nó đã hoạt động rất tốt.
"Đó là một ý kiến hay." Đôi mắt của cặp song sinh sáng lên, không giống như Albert, họ chưa bao giờ nghĩ về những việc cần làm trong tương lai.
"Mình nghĩ các cậu cần học tốt môn bùa chú, những thứ này còn có liên quan đến một chút giả kim thuật." Albert cầm lên một viên kẹo lên nhìn, nhắc nhở.
"Còn cậu thì sao?"
"Mình vẫn chưa quyết định." Albert vẫn đang suy nghĩ về điều đó.
Cậu chưa có ý định từ bỏ việc gia nhập giới tài chính New York, dù sao đây cũng là một công việc dễ dàng, dựa theo kinh nghiệm và nhiệm vụ mà cậu đã tích lũy được bây giờ, sau khi tốt nghiệp, cậu có thể nâng cao các kỹ năng kinh tế và tài chính khác nhau rồi có thể nằm kiếm tiền. Chắc chắn, nó phù hợp với cậu hơn!
Khoan đã, xem ra tiên tri cũng tốt, có thể dự đoán chính xác xổ số, trúng 100 triệu đô la Mỹ gì đó.
Chà, có vẻ như Chiếc Xoay Thời Gian cũng hay đấy, nó có thể trúng xổ số mọi lúc mọi nơi.
Nói cách khác, những thứ này dường như mang lại nhiều lợi nhuận hơn về mặt tài chính.
Albert phát hiện dùng ma thuật kiếm tiền hợp lý cũng là một ý kiến hay, nhưng vấn đề duy nhất là một khi Bộ Pháp thuật phát hiện ra, có thể sẽ có phiền toái.
Tiên tri có lẽ càng tốt, dù sao chỉ cần không có người biết hắn là tiên tri, liền sẽ không có vấn đề.
Ngay khi Albert đang nghĩ về tương lai, bốn người họ bước vào cửa hàng kẹo Công Tước Mật. Để làm gì, để lần sau có tiền lại đến mua kẹo.