- Trong này còn trống không?
Một cậu bé có phong cách khá suồng xã, chỉ chỗ ngồi đối diện Albert và hỏi.
- Không có ai cả, ngồi đi.
Albert cười nói.
- Tôi tên là Albert Anderson.
- Lee jordan.
Thiếu niên người da đen cười lộ ra hàm răng trắng, kinh ngạc nhìn đống sách trên bàn, nghiêm túc nói với Albert.
- Tôi có cảm giác cậu sẽ được chọn vào nhà ra Ravenclaw, tôi nghe nói mọt... Thích đọc sách đa số sẽ bị phân đến nhà Ravenclaw.
- Chỉ cần không vào Slytherin là được, những nhà khác với tôi thật ra không có vấn đề gì.
Albert từ trong túi móc ra mấy viên kẹo sôcôla đủ vị hỏi
- Cậu có muốn ăn kẹo không.
- Cảm ơn.
Lee Jordan cầm một viên, bóc vỏ rồi ném vào trong miệng.
- Mùi vị không tệ, tôi rất thích mùi vị chocola.
- Vậy là tốt, muốn ăn cái gì thì tự lấy.
Albert mang đủ loại kẹo cứng đặt lên bàn, chia sẻ thức ăn là một phương pháp hữu hiệu để kéo gần quan hệ với nhau hơn. Chiêu này lúc trước hắn dùng ở trong trường học lần nào cũng hiệu quả.
- Tôi cảm giác được hẳn là mình sẽ vào Gryffindor, nghe nói nơi đó là tốt nhất, hiệu trưởng Dumbledore cũng chính là đến từ nhà Gryffindor. Cậu hẳn là biết cụ chính là phù thủy vĩ đại nhất từ trước tới nay.
Lee Jordan rất khéo nói, trong miệng vẫn còn ngậm kẹo nhưng vẫn có thể nói không ngừng, bất quá việc lải nhải của hắn rất nhanh thì bị người khác cắt đứt, một cặp sinh đôi tóc đỏ gõ cửa phòng bọn họ.
- Hai người không ngại chen chúc cùng bọn tôi chứ.
Một tên trong cặp sinh đôi cố làm vẻ xấu hổ nói.
- Chúng tôi tới muộn, các buồng xe khác đều chen đầy người, các quý cô thì lại không hoan nghênh mấy thằng đực rựa chúng tôi.
Không đợi Albert trả lời, một tên sinh đôi khác tiền mở miệng nói.
- Tôi là George, George Weasley.
- Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ nghĩ cách lau khô nước trên người.
Lee Jordan có lòng tốt nhắc nhở.
- Tôi là Lee jordan.
- Albert Anderson.
Albert gấp quyển sách lại, một lần nữa bỏ vào trong vali. Chỉ chỉ vị trí bên cạnh Lee jordan.
- Lát nữa gặp George.
Một tên sinh đôi xoay người rời đi. Một lúc sau tên nó quay trở lại cùng chiếc vali da của mình. Toa tàu có thể ngồi được 6 người, dĩ nhiên bốn người ngồi rất rộng rãi. Một số phòng thì bị những học sinh quen nhau chiếm chỗ, cho dù vẫn thừa chỗ ngồi nhưng cũng không hoan nghênh những người khác vào. Cho nên anh em nhà Weasley đến chậm thì không còn phòng trống.
Đây là Fred, anh em sinh đôi của tôi.
George giới thiệu.
- Nếu cậu không nói chúng tôi cũng nhìn thấy được.
Lee jordan nói.
- Tôi quả thực không cách nào phân biệt hai người ai với ai, có lẽ các cậu nên tạo một ký hiệu trên người để dễ phân biệt.
- Các cậu muốn ăn kẹo không.
Albert lại hỏi.
- Ừ, cảm ơn, mẹ không thích chúng tôi ăn quá nhiều thứ này.
Một tên sinh đôi cầm một viên kẹo bóc ra sau đó nhét vào trong miệng.
- Mùi vị thật không tệ.
- Đây là cú mèo của cậu à, nó thật là đẹp.
Một tên sinh đôi khác muốn đưa tay sờ nhưng bị sheila chợn mắt lên nhìn, hắn liền hạ tay xuống, hắn cũng không muốn bị mổ.
- Nó không thích tiếp xúc với người xa lạ.
Albert thuận miệng giải thích một câu.
- Bất quá cậu có thể thử cho nó mấy miếng quả hạch, có lẽ nó sẽ nguyện ý cho cậu sờ.
Lee jordan thử một chút nhưng không thành công, Sheila căn bản không để ý đến hắn, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Đoàn xe bắt đầu khởi động chậm rãi đi về phía trước rời khỏi trạm xe.
- Các cậu đều đến từ thế giới pháp thuật phải không.
Albert tùy tiện tìm một đề tài.
- Thế giới phép thuật như thế nào vậy?
- Làm sao cậu biết?
Lee jordan rất kinh ngạc.
- Quần áo các cậu mặc, cách phối đồ hiển nhiên là không hợp cách.
Albert chỉ quần áo trên ba người họ.
- Người bình thường sẽ không mặc như vậy, chỉ có phù thủy mới không am hiểu những thứ này, giống như chúng tôi không am hiểu phép Thuật giống nhau.
- lợi hại.
Lee jordan giơ ngón tay cái lên tán thưởng hắn.
- Nhìn kìa, ngoài cửa sổ có thứ gì đó.
Albert nghiêng đầu nhìn về phía cửa, sổ vội vàng đem cửa sổ kéo ra, một con cú mèo bay vào, nó đứng trên bàn vẫy cánh dũ nước mưa trên người làm nước mưa văn tứ phía. Sheila bất mãn kêu lên một tiếng, nhảy đến trên vai Albert, hung hăng trợn mắt nhìn vị khách không mời mà tới, còn hiên ngang ăn trộm quả hạch của nó ở trên bàn.
Albert nhìn con cú mèo màu xám thả tờ Nhật Báo Tiên Tri xuống bàn, đưa tay sờ đầu sela an ủi.
- Đừng nóng một chút quả hạch thôi, sau khi ăn hết ta sẽ giúp ngươi mua thêm.
- Mình thấy cậu không hề giống một phù thủy sinh ra ở trong gia đình Muggle, phù thủy gốc Muggle sẽ không biết cái này, có thể cho mình xem một chút không.
- Xin cứ tự nhiên.
Albert mang Sheila từ trên bả vai đặt xuống bàn, hắn cũng không thích một con cú mèo đứng mãi ở trên bả vai mình, nó cũng phải nặng hai cân chứ ít à.
- Có tin gì mới sao.
- Millicen Bagno, Bộ trưởng Bộ phép Thuật tuyên bố muốn về hưu ở năm 1990.
Lee jordan đem tờ báo trả ở trên bàn.
- Người ta đang đồn hiệu trưởng Dumbledore rất có thể sẽ trở thành Bộ trưởng bộ phép thuật nhiệm kỳ tới.
- Cha mình nói nếu như hiệu trưởng Dumbledore nguyện ý, cụ đã trở thành Bộ trưởng bộ pháp thuật từ lâu rồi.
Fred hiển nhiên không tin lời đồn này.
- Cậu cho là người nào sẽ có cơ hội đây.
George hỏi ngược lại.
- Ồ, Nhật Báo Tiên Tri đang tổ chức cá độ này.
- Không biết, bất quá tôi đối với trận quá độ này rất có hứng thú.
Albert đương nhiên biết rõ ai sẽ trở thành Bộ trưởng nhiệm kỳ tiếp theo.
- Nếu như tôi muốn tham dự cá độ, tôi nên làm như thế nào đây?
Có người đưa galleon vì sao lại không lấy.
Cá độ không phải một ý kiến hay, Albert.
Lee jordan nghiêm túc nói.
- Đánh cuộc nhỏ thì lại không có vấn đề gì.
Albert lấy ra đũa phép, đem nó dựng thẳng đứng trên mặt bàn để cho đũa phép tự do ngã về một phía, thuận miệng giải thích một câu.
Ông Ollivander nói với mình là đũa phép của mình có thể mang đến may mắn, cho nên mình chuẩn bị chọn... Ừ Cornelius Fudge, đúng rồi mình sẽ chọn hắn trở thành Bộ trưởng nhiệm kỳ tới, mong là trận cá độ này sẽ không bị quỵt tiền.
Ba người còn lại thì trợn mắt há hốc mồm, cách chọn ứng cử viên sao mà kỳ lạ đến vậy.
- Cậu thật sự muốn tham dự Cá Độ.
Fred nuốt nước miếng một cái, hắn cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
- Mình còn chưa có quyết định, mình không tin tưởng chuyện này lắm, dù sao đối với thế giới phép thuật cũng không hiểu biết nhiều.
Albert cũng không muốn tiền của mình đổ xuống sông xuống biển, đó là tiền tiêu vặt của hắn.
- Không, Nhật Báo Tiên Tri mở cá cược vẫn rất đáng tin, trong quá khứ cũng không có việc quỵt tiền thưởng. Bất quá các nhân tuyển được xem trọng có tới 15 người, cậu thật sự muốn ...
George nhìn thông tin ở trên báo.
- Fudge tỉ số bồi là 4 lần, cũng không phải là người được xem trọng hàng đầu.
- Đương nhiên, người được coi trọng nhất bình thường sẽ không thành công. Bình thường người đứng đầu thường sẽ bị đem đi hiến tế, đó là kẻ xui xẻo, luôn là người hấp dẫn sự chú ý của kẻ khác.
Albert cầm lấy tờ báo cẩn thận nghiên cứu cách thức để tham dự cá cược, rồi từ trong vali da lấy ra cây bút lông chim. Viết lên trên một tấm giấy ra dê tên của mình, người mình chọn, cùng số tiền đặt cược sau đó móc tiền ra đếm 20 galleon, bỏ vào trong túi tiền.
Nhìn Albert đếm 25 đồng galleon, ba người không nhịn được nuốt nước miếng một cái, đây chính là một số tiền rất lớn. Lúc này ,ở trong đầu ba tên còn lại đều nghĩ ra một việc giống nhau: tên này thật là có tiền.
Thật là làm cho người ta hâm mộ, bọn họ lúc nào cầm được qua nhiều như vậy galleon?
Nếu là trong túi của mình có thể có một đồng galleon là có thể khiến cho bọn họ cười suốt mấy ngày. Cho đến khi Sheila cầm lấy túi tiền cùng phong thư biến mất ở trong màn mưa, ba người vẫn không thể lấy lại tinh thần.