- Các cậu miêu tả Filch giống như chúa tể hắc ám không bằng.
- Albert đối với đánh giá của cặp sinh đôi với Filch cảm thấy rất buồn cười, khá giống học sinh đời trước biến bác gái quản lý ký túc xá nghiêm khắc trở thành một mụ phù thủy dan ác.
- Không, tất cả mọi người đều rất ghét hắn.
Fred vẻ mặt thành thật nói.
- Ngay cả loại người như Percy cũng đều nói như vậy, tớ thật sự không tìm được một lý do nào khác để mà không tin.
- Cái gì mà gọi là loại người như Percy, anh ấy không phải là anh trai của cậu sao, cậu nói người nhà như vậy có ổn không?
Albert không nhịn được mà muốn gõ đầu hắn, móc trong túi ra cái đồng hồ nhìn thời gian, hướng về phía ba người nói:
- Được rồi thời gian không còn nhiều, đi đến tại sảnh đường ăn sáng sau đó đi loanh quanh trong lâu đài một chút.
Lần này bọn họ đi con đường mà buổi sáng Albert đã đi qua, hai anh em sinh đôi đối với lối đi bí mật lộ ra hứng thú cực kỳ lớn, khi đi qua đám cầu thang di động bọn chúng không cần phải chờ đợi, thuận lợi đi đến đại sảnh đường.
khi đến nơi bốn dãy bàn căn bản là không có người, nhìn lên trần đại sảnh đường thì đen xì mịt mờ một cảnh trông có vẻ lúc nào cũng có thể đổ mưa xuống.
- Chúng ta là những người đến sớm nhất.
George Weasley vừa dùng dao cắt khoai tây vừa ngẩng đầu nhìn lễ đường trống rỗng xung quanh, nói một giọng điệu rất bất đắc dĩ.
- Tớ không còn nhớ được lần dậy sớm như vậy ngày trước là lúc nào? Fred bỗng nói.
- 3 năm trước đây.
- Thế mà lại còn nhớ được luôn.
George không dám tin nhìn người anh em của mình.
- Hay là đoán thế?
- Tất nhiên là đoán rồi.
Fred bật cười.
- Thật nghĩ rằng tôi có thể nhớ được hay sao?
- Quả nhiên là vậy.
Lee Jordan nhìn Albert hỏi.
- Cậu lại vẽ cái gì thế?
- Ghi chép những chỗ mà chúng ta vừa đi qua, mình chuẩn bị vẽ một tấm bản đồ Hogwarts.
Albert đưa tờ giấy bằng da dê ra phía trước để cho bọn họ nhìn thấy.
- Mình còn tò mò hơn là thứ trên tay cậu cầm là cái gì?
Fred nhìn chăm chú về cây bút máy cuả Albert, hắn phát hiện Albert cứ vậy vẽ nhưng không cần phải chấm mực cái, này rất không bình thường.
- Cậu nói cái này? đây là bút máy, là một thứ mà Muggle sử dụng để viết chữ, bút lông chim thì không phải lúc nào cũng có thể cầm theo để dùng, dùng cũng không tiện lắm.
Albert đưa bút máy cho Fred. Đây là quà mà Herb mua cho hắn trong dịp sinh nhật, tuy đi chưa tính là đồ xịn nhưng dùng cũng khá bền.
- Khi dùng cảm giác giống với bút lông chim.
Fred nhìn đầu bút nói:
- đương nhiên, nguyên lý hoạt động của bút máy và bút lông chim thì không sai biệt lắm, ưu điểm của nó ở chỗ có thể chứa đựng mực để có thể kéo dài sử dụng rất lâu.
Albert đặt tờ giấy da dê đến trước mặt ba người.
- Chúng ta đang ở đại sành đường, bên cạnh là hai dãy hành lang, theo hành lang đi xuống là cầu thang cẩm thạch, có thể đi tới những cầu thang di động. phòng làm việc của Filch thì ở gần đây, chỗ này có hai lối đi đến dưới lòng đất, phía trái là đi xuống phòng bếp, còn bên phải thì mình chưa đi. phòng bếp đại khái ở chỗ này, cửa vào phòng bếp là 1 bức tranh rất to vẽ một cái đĩa bạc đựng đầy hoa quả, nếu sờ vào quả lê thì sẽ xuất hiện chốt cửa.
- Cậu vẽ thật tỉ mỉ.
Lee cầm lấy tờ giấy da dê nhìn chăm chú vào vị trí phòng bếp, nó nghĩ nếu mà mình đi qua chắc chắn có thể tìm được, nó đem tờ giấy ra dê đưa cho anh em sinh đôi hỏi:
- Lát nữa chúng mình đi chỗ nào?
- Mình chuẩn bị đi tìm vị trí các phòng học tránh cho này mai lại không tìm được vị trí trước khi vào học.
Albert lấy lại tờ giấy từ chỗ George.
- Sau đó thì thuận đường xem một chút có thể hay không tìm đến những lối đi bí mật, những lối đi bí mật này bình thường sẽ giấu ở sau thảm treo tường, tượng đá hoặc là phía sau bức tường đá, thậm chí là giấu sau một bức tranh.
-Nếu như đúng như cậu nói thì tìm được lối đi bí mật cũng không khó lắm.
Fred sau khi tiêu diệt đĩa khoai tây nghiền đã không nhịn được mà muốn đi ngay.
- Không, trọng điểm là có một số mật đạo yêu cầu khẩu lệnh đặc biệt hoặc là đụng chạm vào một số vị trí.
Albert lắc đầu nói.
- Mình có thể vào được phòng bếp là bởi vì đã sờ bức tranh kia một lần mới tình cờ tìm được lối vào.
- Tại sao cậu biết trong bức tranh đấy có bí mật chứ?
Một cô bé ngồi bên cạnh lên tiếng, Albert nghiêng đầu nhìn sang đó là Angenia, 1 học sinh năm nhất cùng học viện Gryffindor, tối hôm qua còn nói chuyện cùng cô bé mấy câu.
- Đương nhiên là bởi vì nó quá khả nghi rồi, bức tranh đó quá lớn, cùng bức tranh của bà béo chênh lệch không bao nhiêu, giống như đang nói với tất cả mọi người nơi này có mật đạo.
Albert dùng một giọng điệu đây là chuyện đương nhiên.
- Ồ.
Bốn người sau khi nghe xong cảm thấy Albert nói rất có lý. Tên này thực sự rất thông minh.
- Angenia, sao chỉ có một mình cậu vậy, những người bạn cùng phòng đâu.
- Quả nhiên cậu có thể nhớ được tên mình.
Angenia trên mặt lộ vẻ giật mình, trên thực tế thì mấy bạn cùng phòng cũng không thể nhớ được tên của cô, chung quy mọi người mới gặp không lâu, thậm chí ngay cả chuyện cũng không nói được mấy câu, không nhớ được tên nhau mới xem là bình thường.
- Trí nhớ của mình khá tốt.
Albert cười giới thiệu.
- Đây là Lee, còn đây là anh em sinh đôi George cùng Fred, đương nhiên đừng hỏi mình ai là Fred ai là George, mình cũng không biết được.
- Mình là George, George withley.
Tên còn lại phản bác.
- Không không không không, mình mới là George hắn là Fred.
Rất nhiều cặp sinh đôi đều thích chơi trò này, bọn họ thích mặc quần áo giống nhau, để kiểu tóc giống nhau khiến người khác không biết rõ ai vào với ai.
Albert bỗng nhiên nhìn về phía cửa có một con cú mèo đang bay đến. Cậu còn chưa tự giới thiệu mình kìa Albert, Lee nhắc nhở.
- Hả, xin lỗi, mình mải chú ý cú của mình.
Albert cầm lên 1 cái bánh bao xé nát rồi đút cho shelia đậu trên bàn ăn.
- Mình gọi Albert Anderson.
- Anderson, cậu không ăn cơm à.
Angenia nghi ngờ hỏi. cô bé đang tự làm cho mình một cái sandwich.
- Mình mới vừa ăn ở phòng bếp rồi, gọi mình Albert là được.
Albert vừa nói vừa vuốt đầu con cú mèo.
- Khi cuối tuần ta có đồ cần gửi về nhà, buổi sáng nhớ tới đại sảnh đường một chuyến nhé.
Sheila kêu lên một tiếng biểu thị đã rõ. Lại có một con cú mèo bay vào phòng khách đem một phần nhật báo tiên tri ném tới trước mặt Albert. Angenia cầm tờ báo lên hỏi:
Có thể cho mình mượn trước một chút được không, mình muốn nhìn chuyên mục Quidditch một chút.
- Đương nhiên, cậu cứ cầm đi.
Anh em sinh đôi đều hướng mắt nhìn về phía cô bé đồng thanh hỏi:
- Cậu cũng thích Quidditch sao.
- Đương nhiên rồi, đáng tiếc năm thứ nhất không thể gia nhập đội bóng.
Angenia tỏ ra rất tiếc nuối về việc này.
- Có thể nha, nếu như đội bóng thiếu người, khi đó cậu có thể thuyết phục được giáo sư McGonagall thay đổi chủ ý.
Albert chú ý tới mấy người đang nhìn mình chằm chằm bất đắc dĩ nhún vai một cái nói:
- Quy định là năm nhất không thể tham gia tuyển chọn nhưng luôn có trường hợp đặc biệt, phải không, quy tắc đặt ra là để phá vỡ mà.
- ài, mặc dù vậy…
Angelina không cho rằng mình có thể khiến cho giáo sư McGonagall thay đổi quy định.
- Mình nó hỏi thăm được năm sau Gryffindor đơn sẽ có một truy thủ tốt nghiệp, mình chuẩn bị khi đó sẽ đăng ký thử một chút, các cậu nghĩ sao.
- Tấn thủ thì càng hợp với mình hơn.
Hai anh em cùng đồng thanh hô to.