Nghỉ hè luôn là khoảng thời gian trải qua đặc biệt nhanh, trong nháy mắt thời gian đã đến cuối tháng 8. Ngày tựu trường Hogwarts đã không còn xa, nói không chờ mong đi học ở Hogwarts là giả, mặc dù Albert càng muốn ở nhà một đoạn thời gian nữa, tiếp tục sinh hoạt một cách nhàn nhã.
Bất quá, thời gian thì không đợi ai cả.
Không giới phép thuật có thể thao túng thời gian, nhưng việc này cực khó, và với Albert hiện giờ chỉ có thể gói gọn trong hai từ ‘ước mơ’.
Tại phương diện học tập pháp thuật, một mình mò mẫm sờ soạn lung tung tuyệt không phải là một ý kiến hay, giống như người mù cầm gậy dò đường vậy, ai cũng không biết phía trước là cái gì.
Albert đối với phép thuật vẫn có hiểu biết lơ mơ như cũ, mặc dù hắn đã đem tất cả những quyển sách hắn mua nhìn qua một lần. Hắn cũng vẫn chăm bảo trì 3 ngày một phong thư qua lại với vị học sinh Hufflepuff này, thành tích chỉ có thể gọi là bình thường, chút kiến thức phép thuật ở trong đầu không đến mấy ngày liền bị Albert móc rỗng.
Truman chắc chắn Albert sẽ được phân đến nhà Ravenclaw, bởi vì đối với kiến thức phép Thuật, hắn thể hiện ra một sự hứng thú cực lớn.
Đối với việc Albert khả năng cao sẽ vào nhà Ravenclaw mà không phải nhà Hufflepuff của Truman, Truman cảm thấy rất là tiếc nuối.
Sẽ bị phân đến học viện nào Albert ngược lại không để ý chuyện đó, chỉ cần không đi vào nhà Slytherin là tốt rồi, chung quy nơi đó không hoan nghênh phù thủy có gốc là Muggle.
Bất quá lấy thân phận phù thủy Muggle của Albert phỏng chừng cũng không vào được nhà Slytherin.
- Nghỉ ngơi cho khỏe, cực khổ cho ngươi rồi.
Albert sờ đầu con cú mèo một cái, đem một ít thức ăn đặt ở đĩa trong lồng chim. Đối với con cú mèo này Albert vẫn tính là hài lòng, ít nhất ở chính mình liên tục yêu cầu, Sheila đã không mang con mồi trở lại.
Hắn tin tưởng Daisy sẽ không thích phát hiện có con chuột chết khi quét dọn phòng của hắn.
Sheila kêu lên một tiếng mỏi mệt, chui vào lồng chim ăn đồ ăn Albert để sẵn, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt. Đối với người anh em cây khế Tom ở bên cạnh nhe răng nhếch miệng gầm gừ hoàn toàn không để ý.
Đừng nói là mèo Tom, nếu là hổ đi chăng nữa nó cũng sẽ …. Sợ. sợ chứ, kẻ nào bảo không sợ hổ thì đó là BỐ LÁO.
- Đừng quấy nữa.
Albert ôm lấy con mèo lông ngắn xuống nhà ăn điểm tâm.
Hôm nay Herb rảnh rỗi ở nhà, hắn gần đây rất thích Nhật Báo Tiên Tri , đối với tờ báo có hình ảnh động này lộ ra hứng thú cực lớn. Daisy cũng sẽ chụm đầu lại đọc Nhật Báo Tiên Tri với chồng, hi vọng có thể hiểu rõ hơn về tin tức của giới pháp thuật.
- Buổi sáng mẹ cố ý làm súp ngô đặc.
Daisy cười híp mắt nhìn con mình, múc một tô súp đặc, nàng biết rõ Albert thích loại này.
- Có phải hay không con không cần phải uống sữa tươi nữa.
Nia nhìn qua rất là cao hứng, nàng cực ghét mỗi ngày đều phải uống sữa tươi.
-Đương nhiên... Là vẫn phải uống.
Daisy đem một ly sữa tươi đặt trước mặt con gái.
- Albert, có phải Anh vừa học được một bùa chú mới không?
Nia liếc mắt nhìn vào ly sữa tươi lặng lẽ nói sang chuyện khác, chiêu này nàng học từ Albert, là dự định thừa dịp mẹ không chú ý đem ly sữa tươi rót vào bát của mèo Tom.
-Nia.
Daisy không biết lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng con gái, hai tay chống hông, mắt trừng trừng nhìn vào hành động của con.
-Mẹ, con chuẩn bị bữa sáng cho Tom, nó rất thích sữa tươi.
Nia vội vàng nói xạo.
- không sao, Nia. chỗ này của ta vẫn còn.
Daisy lại lần nữa rót một ly sữa tươi đặt ở trước mặt con gái, không quên dặn dò nhớ kỹ là phải uống hết toàn bộ chỗ này.
- Con ghét nhất mỗi ngày đều phải uống sữa tươi.
Nia không nhịn được ai oán nói.
Không phải Albert mỗi ngày đều uống sao?
Daisy nhắc nhở.
- Anh con cho tới bây giờ chưa từng than phiền qua chuyện này.
- Chuyện này không giống nhau, con từ nhỏ chưa có nhìn thấy Albert ghét ăn thứ gì cả.
Nia có chút buồn bực, mọi người rất thích đem Albert so sánh với nàng.
- Mọi người không thể đem con cùng anh ấy so sánh, Anh ấy là một tên quái thai.
- Có nha, anh con ngày trước cũng không thích ăn phô mai.
Daisy nhíu mày nhăn mũi nói.
Bất quá hiện tại nó cũng ăn phô mai rồi.
- Đều là gạt người.
Nia hoàn toàn không tin, bởi vì phần khoai tây chiên của Albert phía trên có rất nhiều phô mai bào sợi cùng chân giò hun khói.
- Là sự thực, có một số loại phô mai Albert rất không thích, đặc biệt là có mùi vị nặng nó sẽ không ăn.
Herb cũng cảm thấy đây là chuyện lạ, bây giờ suy nghĩ lại một chút, con mình đúng thật là không kén ăn, dù là thức ăn con nít rất ghét nó cũng không chối từ.
- Trẻ con không kén ăn thì sau này mới cao.
Albert không chút nghĩ ngợi nói.
- Lớn lên em cần cao làm cái gì.
Nia phản bác.
- Dáng cao mới xinh đẹp.
Albert nhắc nhở.
- Mẹ chính là một tiền lệ.
Daisy hiển nhiên rất thích những lời này, nụ cười của nàng càng vui vẻ hơn.
- Quỷ nịnh bợ.
Nia lẩm bẩm một câu, dưới ánh mắt nhìn ‘từ ái’ của Daisy, rất không tình nguyện uống hết cốc sữa tươi.
Bất quá nàng đổ nửa ly cho Albert, Lý do là uống nhiều sữa tươi một chút để Albert có dáng dấp cao hơn, để sau này đẹp trai như ba ba.
Daisy cũng hớt đều thuộc về loại hình tương đối cao, lại bởi vì quan hệ đến nghề nghiệp, bình thường cũng sẽ tương đối chú trọng đến ăn mặc, vóc người cũng bảo trì rất tốt, càng trọng yếu là bọn họ vẫn còn trẻ.
Nguyên bản Herb thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, dự định đưa mọi người đi chơi vườn thú một chuyến. Sắp đến lúc nhập họcrồi, Albert lại muốn đi học nội trú ở Hogwarts. Năm nay phỏng chừng sẽ không có cơ hội cùng đi du ngoạn.
Bất quá, sau khi Albert biểu thị không muốn đi, Nia cũng tương tự tỏ vẻ không muốn đi vườn thú, mọi người trong nhà đều thay đổi kế hoạch đã định, đều vùi đầu ở trong phòng khách nói chuyện phiếm xem tivi.
Nia rất muốn cưỡi cây chổi đồ chơi, nhưng là bị Herb nghiêm cấm cự tuyệt. Bởi vì lần trước nàng cưỡi chổi suýt chút nữa đã đụng trúng tivi, vì không gian phòng khách không đủ lớn, cưỡi chổi ở bên ngoài lại không thích hợp, bị người khác nhìn thấy sẽ rất khó để giải thích.
Vì vậy khi Luke mới vừa mua cho Nia một cây chổi đồ chơi liền bị Herb khóa vào trong ngăn tủ. Thật ra Albert cũng cưỡi qua món đồ này một lần, khiến hắn có cảm giác mình bị chứng bệnh sợ độ cao. Cây chổi đồ chơi bay không cao, hắn cảm thấy không có ý tứ nên không thử lại lần nữa.
Nhưng Nia không bị bệnh sợ độ cao, cưỡi cây chổi tự do bay lượn hiển nhiên có sức dụ dỗ rất mạnh với cô nàng.
Xem tivi một lúc Daisy đến phòng bếp chuẩn bị hồng trà cùng bánh ngọt.
Một nhà bốn người, cộng thêm một con mèo ở trong phòng khách đọc ‘Những chuyện kể của Beedle người hát rong’.
Quyển chuyện này là truyện cổ tích của giới phép thuật, so với chuyện cổ tích mà bọn họ nghe được trước đây vẫn có một chút khác biệt.
Ví dụ như truyện mỹ nhân ngủ trong rừng. Câu chuyện kể về một nữ yêu thời trung cổ, bởi vì ghen tị với vẻ xinh đẹp của cô con gái quốc vương, liền bôi một loại thuốc độc ‘địa ngục trần gian’ lên con thoi, nữ yêu đã dụ dỗ công chúa trẻ tuổi chạm vào con thoi để cho nàng ngủ mãi không tỉnh.
Sau đó một nam phù thủy bôi thuốc hưng phấn lên môi mình, rồi hôn công chúa cứu nàng tỉnh lại.
Được rồi, mỹ nhân ngủ trong rừng phiên bản phép thuật xác thực ít đi một chút lãng mạn, bất quá bốn người một nhà lại nghe rất nồng nhiệt.
Không quản bọn họ căn bản không biết thuốc độc ‘Địa Ngục Trần Gian’ cùng thuốc ‘Hưng Phấn’ là đồ chơi gì. Giờ phút này cả nhà Anderson đang đọc truyện về ‘Bảo Bối Tử Thần’, mỗi người thay phiên nhau đọc một đoạn, quá trình này rất thú vị.
- Thật sự có tảng đá có thể phục sinh người chết hay sao?
Nia tò mò hỏi.
Thế giới phép thuật tràn đầy những khả năng vô hạn, nếu nhà giả Kim Huyền Thoại Nicholas Farmer có thể sử dụng Hòn Đá Phù Thủy để sống mấy trăm năm, vậy thì một Khối Đá Phục Sinh có thể khiến người ta sống lại tựa hồ cũng không phải là chuyện không có khả năng.
- Nia, trên thế giới không có vật kia.
Herb nhắc nhở.
- Hơn nữa con cũng nghe thấy đấy, người yêu của người anh thứ hai cũng không có chân chính sống lại.
- Đây là truyện cổ tích, có một số điều trong truyện cổ tích đều là gạt người.
Albert cười híp mắt nói.
- Albert thật đáng ghét, lại không thể chừa một chút cho người ta mong đợi hay sao!
Nia không nhịn được oán trách nói.
Nia đương nhiên biết rõ chuyện cổ tích đều là chuyện hư cấu, nếu nó có thật thì quá thần kì rồi.
Ủa, mà thứ gì có thể thần kỳ hơn việc pháp thuật thật sự tồn tại chứ.