“Xin chào ngài muốn mua đồng phục trường Hogwarts sao.”
Vừa đi vào cửa hàng cắt may, một phù thủy mập lùn với nụ cười chân thành hướng Albert chào hỏi.
“Vâng thưa bà”
Albert gật đầu nói.
“Xin làm phiền bà.”
“Một người trẻ tuổi thật là lễ phép, hãy lại đây ta sẽ giúp ngài đo kích thước.”
Malkin phu nhân vẫy đũa phép, thước cuộn, kim khâu cùng cái kéo hướng bên này bay tới, bắt đầu tự động giúp Albert đo đạc hình thể. Một màn này Herb nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Đặt làm quần áo là một quá trình phức tạp, ước chừng mất khoảng nửa giờ phu nhân Malkin mới để cho bọn họ đi mua đồ, sau khi kết thúc thì có thể quay lại đây lấy đồng phục.
“Thưa bà ngoại trừ những thứ đồng phục trường học quy định, tôi còn muốn mua một mũ chóp nhọn màu đen cùng một áo khoác ngoài màu đen, cứ dựa theo kích thước của tôi, nhưng không cần ghi tên, đúng rồi đóng gói nó riêng cho tôi.”
Albert chỉnh sửa một chút quần áo sộc sệch của mình rồi hướng về phu nhân martin nói.
“Một mũ chóp nhọn màu đen cùng một áo khoác ngoài.”
Phu nhân martin nghi ngờ nhìn về phía Albert nói lặp lại một lần.
“Đúng.”
Herb gật đầu, hắn biết đây là lễ vật chuẩn bị cho nia.
“Được rồi.”
Malkin phu nhân không có suy tư quá nhiều về yêu cầu kỳ quái này, chỉ gật đầu biểu thị mình đã hiểu. Sau khi ứng trước một phần galleon, hai người liền rời đi cửa hàng quần áo của Malking phu nhân. Bọn họ đi tới tiệm đồ dùng pháp thuật Wieseek cách đó không xa, ở trong đó mua bình lớn bằng đồng thau, ống nhòm bằng đồng thau, bình thuốc nhỏ bằng thủy tinh...
Trên thực tế Albert chỉ đưa danh sách cho Wieseek, biểu thị mình yêu cầu mua đồ vật trên danh sách. Tổng cộng hết 13 galleon, ngoài ra Albert lại mua một chiếc đồng hồ cát chảy mất 2 gallon. Được Wieseek giới thiệu nhiệt tình, Albert rất dễ dàng tìm được cửa hàng ‘Vạc và Partich’, ở trong đó mua một cái vạc bằng thiếc tốn 15 galleon. Ông Patrick lại giới thiệu một cửa hàng bán thuốc, ở nơi đó mua dược liệu sẽ dùng trong lớp độc dược.
Tiệm thuốc tuyệt đối không phải là một nơi làm cho người ta vui vẻ, vừa đi gần tới đã cảm thấy một mùi khiến người ta nôn mửa, tựa như là đặc biệt chuẩn bị để đuổi khách. Bên trong tiệm thuốc có rất nhiều đồ vật cổ quái, trong hộc tủ có một bình dược thảo, cỏ khô cùng bột phấn có đủ loại màu sắc sặc sỡ, trên trần còn treo từng bó lông chim ở trên móc, từng chuỗi răng nhọn cùng móng vuốt có gắn lông mềm.
Trời ạ, phù thủy đến tột cùng là như thế nào mới có thể đem những thứ này nấu thành thuốc mà uống vào mồm. Herb đã không còn gì để nói nữa rồi, bởi vì hắn vừa thấy một lon con sên màu nâu, phía trên ghi giá 1 galleon. Thật sự là khủng khiếp.
Ông bố trẻ này thật sự là bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Có lẽ, để cho con mình vào học ở cái trường Hogwarts gì đó thật không phải quyết định sáng suốt.
Ngoại trừ một số nguyên liệu thuốc, Albert còn mua một ít công cụ điều chế để sử dụng trong môn độc dược.
Sau khi trả tiền, Herb đi ra khỏi tiệm thuốc với vẻ mặt đầy phức tạp.
“Albert, nếu không, buông tha đi.”
Herb kéo Albert cách xa tiệm thuốc rồi nghiêm mặt, mở miệng nói:
“Chúng ta đi học ở công học Eaton.”
Da mặt Albert có quắp một cái rồi lắc đầu.
“Cái này... Ba càng nghĩ càng cảm giác không đáng tin cậy, có lẽ Daisy đã đúng.”
Herb ánh mắt phức tạp nhìn con mình.
“Chúng ta còn thiếu một ít sách, còn cần mua một cây đũa phép cùng một con cú mèo.”
Albert nhìn Herb mở miệng nói.
“Ít nhất ở trước khi hiểu được giới phép thuật, không cần kết luận sớm.”
“Được rồi.”
Herb có chút buồn bực, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.
Tại tiệm sách phú quý và cơ hàn, khi mua hết sách trên danh sách, Albert lại mua thêm vài cuốn sách liên quan đến lịch sử của giới phép thuật.
Thật ra Albert muốn ở trong tiệm sách lưu lại một lúc, nhưng cân nhắc đến vấn đề thời gian, hắn đành buông tha, tìm chủ tiệm sách muốn một phần danh sách có tên các đầu sách của cửa hàng và bảng giá, để sau này có thể thông qua cú mèo để mua sách.
Sau đó tại cửa hàng bán đồ văn phòng phẩm hắn lại mua rất nhiều giấy da dê, bút lông chim cùng mực. Ở dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của ông chủ cửa hàng, hắn tìm được cửa hàng bán đồ thú cưng.
Cửa hàng này ở phía Bắc của hẻm xéo, rất dễ tìm, bên ngoài treo rất nhiều lồng cú mèo, cú mèo cần phải mua, nếu không là hắn liền không thể cùng người nhà mình liên lạc.
Herb còn giúp mua một túi thức ăn cho cú mèo cùng một túi quả hạch cú mèo. Vừa đẩy xe hàng, Herb tra lại danh sách từng cái một, còn lại cũng chỉ còn đũa phép là chưa mua.
Cửa hàng đũa phép Ollivander nằm tại phía Nam hẻm xéo, bọn họ hỏi được từ chỗ phù thủy bán cú mèo.
Đó là một cửa hàng vừa nhỏ vừa sập xệ. Khi Albert đẩy cửa tiệm, trong tiệm vang lên tiếng đinh đinh tương đương của cái chuông. Bên trong rất nhỏ, ngoại trừ một cái ghế dài, các hộp to nhỏ xếp chồng lên nhau cao đến tận nóc nhà xếp bốn xung quanh tường, hai cái cửa, cửa chính và cửa phụ, còn lại không còn thứ gì khác.
Lúc Herb đẩy xe vào tiệm cảm giác thoáng cái cửa hàng liền chật ních. Albert ngồi ở trên ghế dài ăn bánh bí ngô mua ở tiệm bánh rìa đường, trên xe đẩy còn một chút đồ ngọt, đó là qua chuẩn bị cho Nia.
Trên tay Herb cũng cầm một chiếc bánh bí ngô, hắn cũng rất đói.
“Xin hỏi có người ở trong tiệm không.”
“Buổi chiều tốt lành.”
Một âm thanh êm ái vang lên, ông Ollivander từ bên trong đi ra.
“Xin chào ngài, tôi muốn mua....”
Albert vừa nói vừa thả miếng bánh bí ngô trên tay xuống.
“Đũa phép, vâng, đương nhiên, tân sinh trường Hogwarts.”
“Vâng tiên sinh.”
“Đúng rồi quý ngài đây tên là gì”
Ông Ollivander đại khái nhìn ra nghi ngờ trong mắt Albert, giải thích:
“Những phù thủy mua đũa phép ở chỗ này của ta, bộ phép thuật đều cần lưu lại để lập hồ sơ.”
“Albert Anderson.”
Hắn tự giới thiệu mình.
“Được Anderson tiên sinh.”
Ông Ollivander từ trong túi móc ra một cái thước cuộn. “
“Ngài dùng tay phải hay tay trái.”
“Cháu có thói quen dùng tay phải.”
Albert giơ cánh tay phải lên. Ông Ollivander bắt đầu cầm thước đo kích thước thân thể của Albert. Đầu tiên là từ đầu vai đến đầu ngón tay, lại từ cổ tay đến cùi trỏ, quá trình đo lường phức tạp để cho hai cha con cũng hoài nghi ông Ollivander không phải là bán đũa phép mà là bán quần áo.
“Mỗi một cái đũa phép mà ta chế tạo đều là độc nhất vô nhị, các phù thủy luôn có thể ở chỗ này lựa chọn đến một cây đũa phép thích hợp nhất đối với mình.”
Ông Ollivander một bên đo lường một bên nói một cách rất tự nhiên. Nhưng Albert đã có điểm hoài nghi cuộc sống, vì cuộn thước lại tự động đo lường khoảng cách giữa hai lỗ mũi của hắn.
Albert đưa tay đẩy thước ra, đi về phía sau ông Ollivander. Ông Ollivander đã từ trên giá lấy ra một hộp có rất nhiều đũa phép, cầm lên một cái giới thiệu.
“Gỗ Đông thanh cùng lông phượng hoàng, 12.5 inch, rất mềm dẻo.”
Albert vừa đưa tay cầm lấy liền bị ông Ollivander giật lại.
“Thử một chút cây này, dùng cây sáp ong cùng lông độc nhãn thú làm thành, 16 inch, hơi dài một tổ hợp lạ tường, co giãn không tệ.”
Albert nhận lấy rồi khua một hồi không có hiệu quả gì.
“xem ra không thích hợp”
Ông Ollivander vừa nói tự nhiên vừa cầm lên một cây đũa khác
“Thử lại bằng cây đũa này xem...”
Albert thử một cây, lại một cây đũa phép. Có lúc đũa phép sẽ lộ ra sự tàn phá cực lớn, bình hoa trên mái hiên đều bị nổ tan làm Herb sợ hết hồn, có khi lại không có hiệu quả gì xảy ra.
“Ta thích một vị khách khó tính.”
Ông Ollivander lại lấy tới một cây đũa phép khác rồi nói:
“Gỗ Hồng San cùng lông chim phượng hoàng, 13,2 inch, có thể uốn cong, đàn hồi rất tốt.”
“Albert cầm lấy cây đũa phép, cảm thấy đầu ngón tay truyền tới một trận hơi ấm, hắn nhẹ nhàng vẩy một cái, trên đầu đũa phép phát ra một trận pháo hoa làm cho cửa hàng rực sáng những ánh sáng bảy màu.
“Chính là nó.”
Ông Ollivander quái trá đem những cây đũa phép còn lại bỏ vào trong hộp cười nói với Albert.
“Theo truyền thuyết dùng gỗ hồng san chế tạo đũa phép sẽ mang đến may mắn cho người sử dụng.”
“Ông có tin không.”
Albert hỏi lại.
“Không tin, ta cho là gỗ hồng san chế tạo đũa phép sẽ phù hợp với một ít phù thủy đặc biệt, mà lúc số ít phù thủy này gặp nguy hiểm cũng có năng lực có thể chuyển nguy thành an. Cho nên cũng không phải là gỗ hồng san sẽ mang đến may mắn, mà là chủ nhân của đũa phép tạo thành danh tiếng may mắn cho gỗ hồng san.”
Albert nhíu mày nói.
“Có thể nói là như vậy.”
Ông Ollivander gật đầu.
“Tổng cộng 10 galleon, cám ơn đã chiếu cố.”