Mục lục
Trở Thành Nhà Giả Kim Trong Thế Giới Harry Potter
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo sư Flitwick kinh nghiệm giảng dạy phong phú, cũng biết đại đa số học sinh tính kiên nhẫn có hạn, sau khi dạy lý thuyết thần chú một hồi, bắt đầu dạy cho mọi người cách sử dụng phép thuật, đám học sinh mới lần đầu tiên được học phép thuật. Bùa phát sáng.

Bùa phát sáng là một trong những phép thuật vĩ đại nhất được phát minh vào thế kỷ thứ mười tám, và nó gần như là phép thuật đơn giản và thiết thực nhất trong tất cả các phép thuật.

“Nào, đọc theo ta, ‘lumos’!” Flitwick giáo sư tựa hồ đang dạy trẻ mẫu giáo đọc sách.

"Lumos." Mọi người đọc theo.

“Tốt lắm, chỉ cần giơ đũa phép lên vẫy nhẹ, sau đó đọc câu thần chú Phát sáng.” Giáo sư Flitwick cho cả lớp làm một màn trình diễn thực tế, ông nhắc lại lần nữa: “Hãy nhớ kỹ cách vẫy đũa phép và cách phát âm chính xác của câu thần chú. Rất quan trọng.”

"Được rồi, tại sao không thử ngay bây giờ?"

Ngay lập tức trong phòng học vang lên tiếng niệm chú, Albert đương nhiên giả vờ luyện tập phép thuật phát sáng, mặc dù cậu đã thành thạo phép thuật phát sáng, nhưng cậu không thể nhìn mọi người luyện tập mà không làm. Rất lạc lõng!

“Mọi người nhìn xem, Anderson tiên sinh đã thành công, hắn thành công nắm giữ bùa chú này.” Flitwick giáo sư hô to, “Rất tốt, Gryffindor 5 điểm.”

Mọi người đồng loạt nhìn sang, Albert có chút không thoải mái khi bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn Lee Jordan đang vỗ mạnh vào vai.

Trên thực tế, có không ít học sinh lập tức khiến đũa phép phát sáng, chỉ là không chống đỡ được quá lâu, đũa phép sẽ tắt.

Cặp song sinh và Lee Jordan vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được câu thần chú trước khi buổi học kết thúc, Diggory cũng cố gắng thắp sáng cây đũa phép của mình, nhưng nó đã tắt ngay sau đó.

Tất nhiên, trong lớp Bùa chú vẫn có một tai nạn nhỏ, một học sinh Hufflepuff vung đũa phép mạnh, kết quả là ngọn lửa xuất hiện trước đũa phép, làm cháy chiếc áo choàng của anh chàng xui xẻo phía trước.

Anh chàng bị giáo sư Flitwick phạt chép câu: Tôi là một phù thủy, không phải một con khỉ đầu chó vung vẩy một cây gậy.

Shanna, người đã trò chuyện với Albert vào buổi sáng, cũng đang ở trong một tình huống tồi tệ, cô ấy đã thử nhiều lần mà không thành công, cây đũa phép của cô phun ra khói đen sặc sỡ, chính giáo sư Flitwick đã sử dụng phép thuật để cuốn làn khói đen ra khỏi lớp học.

“Tôi chẳng học được gì cả.” Shanna trông có vẻ tuyệt vọng.

“Đừng lo lắng, mọi người vẫn còn thời gian để nắm giữ phép thuật này.” Giáo sư Flitwick an ủi những học sinh không thể thắp sáng đũa phép của mình, và tiếp tục, “Các em cần phải duy trì tâm trạng và sự tập trung của mình.”

Trước khi tan học, giáo sư Flitwick để lại bài tập về nhà cho mọi người.

"Bài tập về nhà của các trò là tiếp tục thực hành câu thần chú phát sáng. Chúng ta sẽ tiếp tục học câu thần chú này và phép phản công của nó trong tiết học tiếp theo."

Tất nhiên, đối với Albert, bài tập về nhà của cậu đã được hoàn thành. Sau giờ học, Albert cố ý ở cuối hàng, định hỏi giáo sư Flitwick vài câu. Chà, về cách sử dụng cây đũa thần để tạo ra một chiếc ô.

" Trò Anderson, bùa sao chép của trò làm rất tốt." Flitwick giáo sư cười nhìn học sinh trước mắt, "Trò rất có thiên phú về bùa chú."

“Cảm ơn lời khen của ngài, giáo sư Flitwick.” Albert vui vẻ tiếp nhận lời khen của đối phương, “Con muốn hỏi giáo sư về một loại phép thuật.”

"Phép thuật gì?"

“Làm thế nào con có thể tạo ra một chiếc ô từ cây đũa phép?” Albert hỏi thắc mắc của chính mình

“Tạo ra cái ô?” Flitwick giáo sư khó hiểu, “Tại sao trò muốn từ đũa phép tạo ra ô?”

"À, như thế này, hai ngày nay không phải là có mưa sao? Lúc đó con nghĩ, nếu có thể triệu hoán ra một cái ô, liền không cần lo lắng bị mưa làm ướt!" Albert trịnh trọng nói.

Giáo sư Flitwick không nhịn được bật cười, có người học bùa chú chỉ là vì "giải nguy", tiên sinh Anderson trước mặt không thể nghi ngờ là một người như vậy.

"Trò Anderson, trò có biết câu thần chú là gì không? "Giáo sư Flitwick cười hỏi.

"Thần chú là một loại thần chú bổ sung đặc thù thuộc tính cho đồ vật hoặc sinh vật." Albert đọc ra hắn vừa mới học ở trên lớp lý thuyết thần chú, nói cách khác, từ đũa thần triệu hoán ra một cái ô không phải là học thần chú sao?

“Xem ra ngươi đã minh bạch.” Flitwick giáo sư gật gật đầu, nói: “Trò nói tới việc cây đũa phép tạo ra cái ô, kỳ thật là một loại biến hóa của thuật triệu hồi.”

“Phép triệu hồi?” Albert chỉ mới nghe nói về phép bay.

Flitwick giơ đũa phép lên và tạo ra một bông hoa trong không khí.

"Đây là Phép triệu hồi. Câu thần chú này không triệu hồi mọi thứ từ không khí. Không ai có thể triệu hồi mọi thứ từ không khí cả." Flitwick đưa bông hoa không xác định cho Albert và tiếp tục, "Ta chỉ mang hoa từ một nơi nào đó về đây. Nó là thuật triệu hồi."

"À, con hiểu rồi. Nó giống như câu thần chú tẩy rửa. Nó chỉ di chuyển mọi thứ? Nó không biến mất theo đúng nghĩa, nó chỉ biến mất khỏi mắt chúng ta."

“Đúng vậy, xem ra trò đã đọc khá nhiều.” Flitwick rất mừng Albert có thể hiểu được, hắn nói: “Phép thuật triệu hồi là kiến thức của O.W.L., đối ứng của nó là phép thuật biến mất, tương đối đơn giản. "Nếu trò muốn tìm hiểu cách khác có thể làm được điều tương tự, ta khuyên trò nên hỏi giáo sư McGonagall, cô ấy sẽ rất vui khi trò hỏi cô ấy về cái này."

“Đương nhiên, nếu như không được, trò cũng có thể tới hỏi ta.” Flitwick chỉ vào chờ cửa ba người nói, “Các trò còn có tiết sau, kẻo muộn mất.”

"Giáo sư, con có một câu hỏi khác."

Giáo sư Flitwick không nói gì, chờ Albert nói tiếp.

"Chúng ta có thể lưu trữ nguồn sáng của Bùa phát sáng không? Ý con là nó có thể được sử dụng khi con không thể sử dụng phép thuật." Albert lại đặt câu hỏi của chính mình, cậu nghĩ đến cái tắt sáng của cụ Dumbledore.

"Đó là một ý tưởng thú vị. Theo ta được biết, hẳn là có thể thực hiện được, nhưng nó vẫn hơi khó đối với trò, bởi vì nó liên quan đến rất nhiều thứ." Giáo sư Flitwick rất ngạc nhiên khi Albert đề xuất một câu hỏi như vậy, "Ta tò mò, tại sao tròlại nghĩ đến cái này?"

"Trong thế giới Muggle, có một thứ gọi là đèn pin. Đèn pin giống như một câu thần chú phát sáng. Người ta có thể bật hoặc tắt đèn tùy theo ý muốn của mình."

Nói đến đây, giọng điệu của Albert dừng lại, bởi vì cậu phát hiện ra rằng có một nhiệm vụ mới trên bảng điều khiển.

‘Người phát minh ra cây đèn thần.

Bạn dường như đã vô tình chạm vào một lĩnh vực nào đó khi còn trẻ, tại sao bạn không tiếp tục phát triển ý tưởng của mình?

Hãy nghiên cứu và sản xuất ra chiếc đèn thần.

Ban thưởng 3000 điểm kinh nghiệm, bùa phát sáng +1, cấp bậc bùa tắt sáng +1, danh hiệu: Người phát minh đèn thần.’

Sau khi Albert đi ra khỏi lớp học, George nhanh chóng bước lên phía trước và tò mò hỏi: "Cậu hỏi giáo sư Flitwick cái gì vậy?"

"Có vấn đề gì sao? Đương nhiên là làm sao dùng đũa thần triệu hoán ô."

"Kết quả của thế nào?"

"Giáo sư Flitwick nói rằng đó là kiến thức bùa chú của O.W.L. hoặc Biến hình." Albert có chút chán nản. Anh tự hỏi liệu mình có tìm ra cách để học phép triệu hồi hay không.

“Xem ra trong thời gian ngắn không biến được ô.” Fred không nhịn được cười nói.

Bốn người họ đi về phía lớp học Lịch sử Pháp thuật trên tầng hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK