Nhiều người sẽ không dễ dàng từ bỏ cho đến khi họ đập đầu vào tường.
Đám bạn cùng phòng của Albert hiển nhiên cũng không ngoại lệ, sau khi nhìn chằm chằm vào phần đầu tiên của "Ma thuật phòng thủ thực tế và sự hạn chế của nó đối với ma thuật đen" trong một thời gian dài, cuối cùng bọn chúng quyết định bắt tay vào thực hành.
“Bảo vệ!” Fred giơ đũa phép quét xuống, dựa theo trong sách niệm chú, nhưng không có phát sinh cái gì.
“Cuốn sách nói rằng bù khiên sẽ không hiện hình thực tế!” George nhắc nhở.
“Nào, thử lại đi.” Lee Jordan nhặt cuốn “Sức mạnh hắc ám: Hướng dẫn cách tự vệ” và ném vào Fred.
“Ngươi muốn đập chết ta sao?” Fred nhanh chóng nhảy tránh ra, trừng mắt nhìn Lee Jordan.
“Gặp phải nguy hiểm có thể càng kích thích tiềm lực của cậu, một quyển sách tuyệt đối sẽ không giết chết người.” Lee Jordan lập tức ngụy biện.
"Dùng cái này đi!" Albert tức giận ném cái gối của Fred cho Lee Jordan, hắn cảm thấy Fred khó có thể thành công, ném sách không phải chỉ là muốn nhập bện xá sao?
Trên thực tế, Albert đã đúng, Fred đã bỏ cuộc một thời gian sau nhiều lần bị chính chiếc gối của mình phi vào mặt.
Tất nhiên, cả George và Lee Jordan đều không thành công.
“Được rồi, các cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn luyện tập những câu thần chú đơn giản khác đi.” Albert không khỏi trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Điều này nên được gọi là gì?
Tự đại và tham lam?
Chà, phỏng chừng lúc đó giáo sư McGonagall cũng nhìn chính mình như vậy.
Tuy nhiên, Albert khác với ba người họ!
Albert có một hẹ thống và điểm kinh nghiệm, miễn là có được kỹ năng, là có thể dùng kinh nghiệm để gian lận bất cứ lúc nào.
“Có bí quyết nào để nhanh chóng học được bùa khiên không?” Fred không khỏi hỏi.
"Mánh khóe?" Albert suy nghĩ một lúc rồi nói, "Luyện tập nhiều vào — đây có lẽ là mẹo nhanh nhất!"
"Nhưng cậu làm sao nhanh như vậy nắm giữ những pháp thuật này? Mới vừa nghỉ hè mà thôi!" George có chút phiền muộn, hắn phát hiện Albert biết không ít pháp thuật!
Điều này khiến cậu thắc mắc ai mới là người ra trong một gia đình phù thủy.
"Mình nghĩ đại khái có thể đoán được một chút nguyên nhân!" Albert sau khi suy nghĩ một chút nói ra.
“Lý do là gì?” Fred vội vàng hỏi.
"Các cậu đã bao giờ chơi một trò chơi có thể nâng cấp chưa?" Albert liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của ba người, "Chà, mình đoán các cậu chưa chơi nó, nói cách khác, cờ vua có cần luyện tập để trở nên giỏi không?"
“Cái này cùng chơi cờ có quan hệ gì?” Song sinh không khỏi oán trách.
"Chơi cờ không chỉ cần thiên phú, còn cần thông qua luyện tập nâng cao kỹ năng chơi cờ, kỹ năng chơi cờ càng cao càng tốt." Albert tùy tiện đưa ra một cái ví dụ cay mắt. "Phép thuật kỳ thực cũng giống vậy, thi triển cần thiên phú..."
"Ngươi muốn nói thiên phú của ngươi hơn chúng ta?" Lee Jordan ngắt lời hắn, oán trách nói.
"Không, điều mình muốn nói là các cậu cần cải thiện sức mạnh phép thuật của mình và kiểm soát phép thuật thông qua thực hành." Albert giải thích không nói nên lời.
"Ý của cậu là pháp lực của cậu mạnh hơn của chúng ta, và khả năng kiểm soát phép thuật của ngươi cũng tốt hơn của chúng ta?" cặp song sinh nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, ít nhất mình tạm thời nghĩ như vậy." Albert gật đầu, "Khi mình nắm giữ càng ngày càng nhiều thần chú, mình phát hiện học một ít thần chú mới sẽ trở nên dễ dàng hơn trước, mình còn nhớ rõ giáo sư McGonagall lúc đầu nói cái gì: Hogwarts có thể dạy các pháp sư chưa đủ tuổi cách kiểm soát và sử dụng phép thuật."
“Ta tại sao mình cảm thấy cậu đang lừa chúng mình?” Fred nhướng mày hỏi.
"Mình sẽ không làm loại chuyện đó, hơn nữa như mình đã nói, đó chỉ là suy đoán của mình mà thôi." Albert lắc đầu liên tục, hắn không có lừa ba người bọn họ, thất bại kinh nghiệm cũng là một sự tích lũy, chính là tích lũy kinh nghiệm bổ sung còn thiếu trong việc nâng cấp trực tiếp các kỹ năng bằng cách sử dụng nhóm kinh nghiệm.
Sau nhiều lần thất bại, cặp song sinh nhà Weasley đã từ bỏ việc cố gắng thành thạo Bùa khiên trong thời điểm hiện tại và tập trung sự chú ý của họ vào Bùa Mở khóa.
Sau một thời gian luyện tập vào buổi chiều, Fred là người đầu tiên thành công, cậu ta đã sử dụng thành công Bùa bẻ khóa để mở khóa ngăn kéo.
“Thật tốt, ngươi làm như thế nào!” George có chút ghen tị nhìn Fred, ngăn kéo của hắn còn chưa động đậy.
“Xem này, Fred học được câu thần chú phá khóa trước, tôi đã thắng.” Albert, người đang đọc sách bên cạnh, nháy mắt với Lee Jordan, và anh ấy đưa một con nhím hạt tiêu nhỏ với vẻ mặt vô tội cho Lee Jordan trước mặt. nói: "Ăn đi, đã nguyện ý đánh cược thì phải có tinh thần nhận thua."
“Cậu đánh cuộc cái gì?” Fred nghi hoặc hỏi.
"Đánh cược với Lee, ai là người đầu tiên nắm giữ thần chú mở khóa." Albert cười nói: "Ngươi thua thì ăn cái này đi. . . "
Vừa nói, cậu vừa chỉ vào con nhím hạt tiêu nhỏ mua ở cửa hàng kẹo Công Tước Mật.
"Albert nói đúng, mình nguyện ý nhận thua."
George vỗ vai thằng bạn mình và nhìn nó chờ đợi. Phải, cậu ta đang mong chờ Lee Jordan ăn viên kẹo đó rồi xì lửa từ mũi của mình.
“Đều là lỗi của ngươi.” Lee Jordan vẻ mặt oán hận nói, hắn mở kẹo giấy ra, nhét kẹo vào trong miệng.
Khoảng khắc tiếp theo.
"Cay quá..." Lee Jordan vừa mở miệng, một ngọn lửa từ trong lỗ mũi bắn ra, trong nháy mắt bao phủ mặt George.
“Thằng khốn, nhất định là ngươi cố ý.” George sắc mặt có chút tối sầm, trên mặt hắn bây giờ cũng có mùi tiêu.
“Xì…..” Lee Jordan lại phun ra mấy ngọn lửa.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy những gì đã xảy ra với George, Albert và Fred đã lập tức trốn đi thật xa vì sợ rằng mình sẽ gặp phải tai họa oan uổng.
Thằng mắc dịch đó chắc chắn đã cố tình làm như thế. Đúng, chính là cố ý.
Vài phút sau, Lee Jordan vừa mới súc miệng trong phòng tắm đi liền oán hận nhìn Albert, mùi tiêu còn chưa tan hết, lỗ mũi còn đỏ bừng vì thở ra lửa.
"Lần sau, ta tuyệt đối sẽ không cùng người khác đánh cược cái này." Lee Jordan tức giận nói.
“Lần sau ăn đậu nhiều vị thì tốt hơn.” Albert chớp chớp mắt, nhắm mắt “chọn ngẫu nhiên ba cái”.
"Đó là một ý kiến hay."
"Cậu không tiếp tục tu luyện sao? Tuy rằng thành công một lần, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng có thể thành công." Albert ném một viên sô cô la đậu vào miệng, bắt đầu lật xem ‘ Tuyển tập bùa chú thế kỷ 19’, đã xem được 2/3 rồi.
“Bùa tan ảo ảnh của cậu thế nào rồi?” Fred hỏi, thay đổi chủ đề.
"Mình còn chưa có hoàn toàn lĩnh ngộ, câu thần chú này khó hơn rất nhiều so với bùa mở khóa."Albert nhìn thoáng qua trên bảng hệ thống, bùa tan ảo ảnh mới chỉ có 35 điểm kinh nghiệm, mà muốn đạt cấp một cần 100 điểm. cần bỏ thời gian luyện tập một cách bài bản.
“Câu thần chú đó có thực sự khó như vậy không?” George nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên là khó khăn." Albert không khỏi trợn tròn mắt nói: "Mình nghe nói Thần Sáng nhất định phải học một trong những phép thuật trong đó. Chà, nghề nghiệp Thần Sáng là cái gì?"
Tất nhiên Albert biết Thần sáng là gì, nhưng cậu, người đã lớn lên trong thế giới Muggle, không nên có quá nhiều hiểu biết trong thế giới phù thủy.
"Xong xèng!"
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Albert nghi ngờ hỏi.
“Năm nay nhất định không học được bùa tan ảo ảnh.” Song sinh không khỏi than thở, đây là bùa chú cần thiết để đi chơi đêm.