Mục lục
Trở Thành Nhà Giả Kim Trong Thế Giới Harry Potter
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đoàn người ăn sáng xong thì đứng ở tấm gương dẫn vào lối đi bí mật ở lầu năm.

- Ai vào trước?

- Còn phải hỏi, đương nhiên là một trong ba người các cậu.

Albert nói rất đương nhiên.

- Các cậu đã đi vào một lần, tự nhiên là có kinh nghiệm.

- Được rồi mình vào trước.

Fred cẩn thận đi xuống bậc thang, ba người kia lập tức đuổi theo. Sau khi bốn người đi vào lối đi bí mật, tấm gương lại một lần nữa quay trở lại vị trí ban đầu.

Cái lối đi này có chút chật chội, độ dốc rất lớn, bốn phía một mảnh đen nhánh, bốn người chậm rãi dọc theo đường hầm đi xuống. Albert giơ lên đũa phép đọc.

- Lumos.

- Mình cực ghét chỗ vừa tối vừa chật này.

Lee nhỏ giọng oán trách một câu.

- Đừng kêu nữa, mau đi nhanh lên.

Fred đang tập trung duy trì bùa phát sáng, từ từ đi xuống đường hầm. Lối đi này chỗ hẹp thậm chí rất khó để cho hai người né qua nhau, xung quanh là một vùng tăm tối. Bọn họ đi dọc theo đường hầm một quãng đường rất dài, trên đường đi ánh sáng trên đầu đũa của Fred đã tắt rất nhiều lần.

- Mình nghĩ cậu nên luyện tập bùa phát sáng một cách thật cẩn thận, đây là thần chú trụ cột nhất.

Albert đem đũa phép của mình đưa lên phía trước thăm dò. Lên tiếng nhắc nhở.

- Mình rất ghét phải cảm giác này.

Fred cố gắng để cho đũa phép một lần nữa sáng lên.

- đi hết đoạn bậc thang này, phía trước sẽ rộng rãi hơn, Albert đi lên dẫn đường đi.

George đề nghị, nó đã chịu đủ khi đi được mấy phút lại phải dường lại rồi.

- được

Đi hết đoạn bậc thang, bọn họ đi tới một đoạn đường đất, mặt đất có chút ẩm ướt.

Trên đỉnh đầu tình cờ có giọt nước rơi xuống, có một giọt nước rơi trên mặt Albert làm cho hắn không nhịn được giật mình, liền vội vươn tay lau đi giọt nước trên mặt, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường đi Albert đi rất chậm, tránh khỏi bản thân không cẩn thận ngã xuống. Những người khác cũng không nói gì, đem toàn bộ sự chú ý của mình thả xuống dưới chân để tránh bị ngã.

Bốn người vấp vấp ngã ngã đi tới, cái lối đi này cong queo khúc khuỷu, không biết đến tột cùng là ai đào. Trong lúc đi bọn họ không ngờ không có bị ngạt chết, đúng là có chút kỳ quái.

Albert đem đũa phép dư lên đỉnh đầu kiểm tra phía bên trên.

- Cậu nhìn cái gì thế.

Fred hỏi.

- À, trên đỉnh đầu có lỗ thông hơi.

- Ở chỗ nào?

Ba người cùng ngẩng đầu lên trên nhưng không có nhìn được lỗ thông hơi mà Albert nói.

- Chỗ đó chúng mình vừa đi qua.

Đi ước chừng khoảng tầm một tiếng hai mươi phút, lối đi mới bắt đầu dốc lên trên, có vẻ như cách lối ra đã rất gần. Bốn người có chút thở dốc bắt đầu tăng nhanh bước chân của mình, sau 5 phút bọn họ có thể cảm giác được gió lạnh bên ngoài thổi tới.

Cửa vào lối đi bí mật ở một chỗ rất bí ẩn, dưới một tảng đá lớn, lối ra rất hẹp, ai hơi mập một chút không chừng sẽ bị kẹt. Bên ngoài trời còn đang mưa, nhưng không phải rất lớn, sau khi Albert đi ra khỏi đường hầm liền lấy ô ra che trên đầu, ba người còn lại vội vàng chen chúc tới.

- Các cậu không có mang ô à.

Albert nghi ngờ hỏi. Ba người đồng loạt lắc đầu.

- Không có.

Albert sử dụng bùa nhân đôi tạo ra ba cái ô.

- Cậu vẫn luôn là đáng tin trước sau như một.

Ba người mặt dày nịnh bợ.

- Nhìn này, cái ô này thật là kỳ quái.

Lee tò mò quan sát cái ô trên tay, nó thế nào mà lại có thể có gập lại rất nhỏ gọn.

- Đây là phát minh mới của người Đức mấy năm trước, rất thuận tiện, dễ dàng mang theo bên mình.

Albert sử dụng bùa chống thấm nước lên người mình, đảm bảo đi xuyên qua bãi cỏ mọc cao sẽ không làm ướt giày cùng quần áo trên người.

- Cẩn thận.

- Albert nghe được George kêu lên, khi quay đầu lại thấy Lee ngã xuống đất, cả người đều bị ướt.

- Cậu không sao chứ.

Fred liền vội vươn tay kéo người lên.

- Thật là xui xẻo, quần áo mình cũng bị ướt đẫm rồi.

Lee nhỏ giọng oán trách nói. Gặp sinh đôi nhất tề hướng mắt nhìn về phía Albert.

- Các cậu nhìn mình như vậy làm gì, cũng không phải là mình đẩy cậu ấy ngã xuống.

Albert có chút chẳng hiểu tại sao.

- Cậu có hay không nắm giữ bùa hong khô?

- Là cái gì để cho các cậu nghĩ rằng mình có thể biết loại phép thuật gia đình này.

Albert tức giận hỏi lại.

- à, chúng mình chẳng qua là thuận tiện hỏi một chút, mình luôn cảm thấy loại phép thuật nào cậu cũng biết.

Mình nói ba người các cậu có thể hay không rời khỏi nơi này trước.

Lee người ướt đẫm tính tình trở nên nóng nảy.

- Mình ghét nhất là trời mưa.

Bọn họ xuyên qua bụi cỏ hướng về làng Hogsmeade phía trước đi tới, đại khái là do trời mưa, đường phố làng ôm rất vắng vẻ. Lee run cầm cặp đề nghị đi tới quán ‘Ba cây chổi’ trước, hắn muốn uống trước một ly bia bơ làm ấm áp cơ thể.

Ba người không có ý kiến gì, bọn họ đi dọc theo con đường cái về phía trước, mấy phút sau có thể thấy được quán bar mà mấy người nói, trên cửa quán rượu có treo Ba cây chổi tạo thành một hình tam giác.

Để cho Albert muốn rửa xả chính là nóc nhà bên trên Ba cây chổi lại bị lệch nghiêng, thật không hổ là ngôi nhà phù thủy, hoàn toàn không thấy quy tắc thẩm mỹ cùng thị giác thẩm mỹ phổ biến.

Dĩ nhiên trước cửa quán còn có một tấm biển, trên đó viết ‘Ba Cây Chổi’. Hôm nay trong quán rượu rất ít người, Albert đi vào thì chỉ thấy một nam phù thủy ngồi trên quầy cùng bà chủ nói chuyện phiếm, ngọn lửa trong lò sưởi thiêu đốt hừng hực. Lee liền vội vàng đi tới cởi xuống áo choàng đặt ở trước lò sưởi hơ cho khô.

- Mình đi gọi đồ uống.

Albert đi về phía quầy, sinh đôi thì ngồi trên ghế đối diện Lee.

- Bốn ly bia bơ hâm nóng.

Albert nói với bà chủ sau quầy, tên nam phù thủy có vẻ bởi vì bị người khác cắt ngang câu chuyện liền rất không vui, quay đầu trừng Albert một cái. Albert thì mặt không cảm xúc liếc một cái rồi không thèm để ý đến đối phương, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nam phù thủy.

- Oắt con ở đâu ra vậy?

Nam phù thủy nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, bị bà chủ hung hăng trừng mắt một cái đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

- Các cậu là học sinh Hogwarts.

Bà Rosmerta rất là kinh ngạc nhìn 4 tên phù thủy nhỏ vừa vào tiệm, bà không thể nào hiểu được bốn tên oắt con này đến tột cùng là có thể chạy ra khỏi Hogwarts như thế nào.

- Bao nhiêu tiền.

Albert hỏi mặt vẫn mạnh tanh.

- Tám Sickle.

Bà Rosmerta đi vào trong phòng giúp bọn họ hâm nóng bia bơ. Albert tranh thủ thời gian quan sát cái quán bar này, thành thật mà nói nơi này tốt hơn quán ‘Cái Vạc Lủng’ nhiều, quầy rượu rất sạch sẽ, mấy cái bàn trưng bày hết sức chỉnh tề, Bên trong không có mùi bia nồng nặc, chính là rất giống quán rượu trong trò chơi bối cảnh thời trung cổ trong trí nhớ.

Đại khái đợi khoảng năm phút, bốn ly bia bơ được đặt trước mặt, Albert, hắn vội vàng gọi mọi người qua đây lấy cốc của mình.

- Tám sickle.

Albert móc ra tám sickle đặt trên bàn, bưng ly bia của mình đi về bàn bên cạnh lò sưởi.

Li bia tản ra một mùi bơ thơm nồng nặc, Albert nhấp một ngụm, cảm giác có vị của bơ, có chút vị ngọt uống, vào rất thích, không có độ cồn, nó càng giống như là một loại đồ uống giải khát.

- Cảm giác thế nào?

Ba người đồng loạt nhìn về phía Albert.

- Cũng được, giống như là một loại nước uống giải khát.

Albert nhìn ba người trừng mắt nói.

- Giống như đồ uống nước ngọt của Muggle mà các cậu uống vậy, không khó uống nhưng uống không có quen.

Ba người nhìn nhau, nhịn không được bật cười, tỏ vẻ quá nhiên sẽ được nghe đánh giá từ tên này như vậy .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK