“Albert con xác định là chúng ta không có đến nhầm chỗ đi.”
Herb đang nhìn tấm bản đồ ở trong tay, lại không tìm được quán rượu ở mà giáo sư Mcgonagall nói.
“Đầu tiên chúng ta phải tìm tiệm sách, cách vách tiệm sách là một cửa hàng bán đĩa nhạc.”
Albert đưa ngón tay chỉ về điện sách lớn phía trước và cách vách nó chính là một cửa hàng bán đĩa nhạc.
“Chính là chỗ này nhưng ba...”
“Không thấy quán rượu đâu.”
Albert thay hắn nói hết lời. Nếu không phải quan sát thật kỹ, hắn căn bản sẽ không chú ý quán rượu nhỏ bên cạnh hiệu sách lớn. Mọi người vội vàng đi qua cũng không thèm nhìn cái quán lấy một cái, đương nhiên cũng bao gồm cả cha của hắn Herb.
“Con đã thấy quán rượu, còn nhớ lời giáo sư mcgonagall nói chuyện sao.”
Muggle không tìm được quán rượu.”
Herb lẩm bẩm.
“Ta rất ghét cái từ Muggle này.”
Herb cầm tay con trai, bị con kéo tới phía trước, mấy giây sau bắn thấy được quán Cái Vạc Lủng trong truyền thuyết. Đó là một quán rượu bẩn thỉu và ọp ẹp.
Bẩn, loạn, đen. Đây là đánh giá của hai người đối với quán rượu.
Bên trong ngồi một ít nam nữ, nhìn không quá bình thường. Người già chiếm đa số, trên đầu bọn họ còn đội những chiếc mũ khá buồn cười. Nếu như đám người này đi lại ở đường lớn, tuyệt đối có thể hấp dẫn vô số ánh mắt của người khác. Hiện tại bọn họ tập chung ngồi chỗ này càng lộ ra vẻ quái dị, lại phảng phất giống như ngọn lửa, phi thường chói mắt trong bóng tối.
Herb lập tức tỉnh táo lại đi về phía quầy rượu nhìn về phía lão đầu hói thử dò hỏi.
“Tom tiên sinh.”
“Phù thủy nhỏ đến từ gia đình Muggle.”
Tom quan sát Albert sau đó mới ngẩng đầu hướng Herb cười một tiếng.
“Các ngươi muốn hỏi đi hẻm xéo như thế nào?”
“Phải, Tom tiên sinh, giáo sư Mcgonagall nói ngài có thể dẫn chúng tôi tới Hẻm Xéo.”
Albert đang đánh giá lão đầu trước mắt, trên mặt nặn ra điệu cười miễn cưỡng.
“Đương nhiên, xin mời đi theo ta.”
Tom từ phía sau quầy bar đi ra, bắt chuyện với hai người đi đằng sau. Ba người đi tới đằng sau quầy rượu, nơi đó chỉ có một bức tường gạch bít kín, một cái thùng rác cùng mấy cái thùng rượu không.
“Cái thùng rác sẽ một mực để ở chỗ này, người cần tìm viên gạch thứ ba bên trên thùng rác, sau đó lại hướng ngang đếm hai viên, chính là viên gạch này.”
Tom dùng ngón tay chỉ vào một viên gạch, rồi rút đũa phép gõ lên viên gạch đó ba lần, xoay người nói với Albert.
“Chờ người có được đũa phép của chính mình, liền có thể tự mình mở cửa đi Hẻm Xéo, nhớ kỹ phải dùng đũa phép gõ 3 lần.”
Viên gạch mà lão Tom vừa gõ bắt đầu lay động, tường gạch di động một cách phi thường quỷ dị, ở giữa quả nhiên xuất hiện một cái lỗ nhỏ, cái lỗ càng lúc càng to ra, sau vài giây trước mặt ba người đã tạo thành một cái cổng vòm đủ to để cho bọn họ có thể đi qua.
Một con phố lát đá cuội chạy dài về phía trước, hai bên là từng cửa tiệm, trên đường phố có không ít phù thủy qua lại cùng những sạp hàng nhỏ đang rao bán.
“Hoan nghênh tới Hẻm Xéo”
Tom hướng hai người mỉm cười nói.
“Tom tiên sinh, lúc sau thì chúng tôi trở về như thế nào đây.”
Herb hỏi.
“Chờ các ngươi mua đồ xong, dựa theo cách ta vừa dạy để mở cửa trở lại.”
Tom trả lời một cách rất kiên nhẫn, không quên nhắc nhở.
“Đúng rồi tốt nhất các ngươi nên đi đến ngân hàng Gringotts trước, tìm yêu tinh để hối đoái galleon, tiền tệ của Muggle thì không cách nào sử dụng ở chỗ này. Từ nơi này đi đến phía trước, kiến trúc màu trắng chính là ngân hàng phù thủy Gringotts.”
“Cảm ơn đề nghị của ngài, Tom tiên sinh.”
“Chúc các người vui vẻ.”
Tom hướng hai người phất tay, xoay người trở lại quầy rượu, hắn thích công việc này. Sau khi Tom rời đi, cửa vào biến mất một lần nữa, lại trở lại thành bức tường. Herb hít sâu một hơi.
“đi thôi, đi, đổi tiền.”
“Cảm giác nơi này rất không giống nhau.”
Albert đánh giá các cửa hàng xung quanh, cười đối với Herb nói.
“Chúng cho con một cảm giác quay lại một thế kỷ trước.”
“Thành thật mà nói, ta có chút hoài nghi việc cho con đi Hogwarts học có chính xác hay không, có lẽ sự kiên trì của Daisy là đúng.”
Herb khẽ thở dài một hơi, thế giới phép thuật mặc dù thần kỳ nhưng lại cho hắn một cảm giác không theo kịp thời đại.
“Ba, con lại không nhất định phải sinh hoạt tại giới pháp thuật.”
Albert không nhịn được liếc mắt nhìn hắn nhắc nhở.
“Con đi học ở Hogwarts chủ yếu vẫn là vì nắm giữ lực lượng thần kỳ này.”
“Ừ, người nói đúng.”
Tâm tình Herb lúc này mới khá hơn một chút, hai người đi xuyên qua đám người tới Gringotts.
Đúng như Tom từng nói, đây là một kiến trúc màu trắng, cửa bằng đồng xanh, bên cạnh có đứng một thân ảnh thấp bé đó chính là... Yêu Tinh.
“Bọn họ thật đặc biệt.”
Khuôn mặt của heart có vẻ cứng ngắc, đây là lần đầu tiên hắn thấy sinh vật giống hình người mà không phải là con người.
Ngược lại, Albert thì không thèm để ý, quan sát bộ dáng của yêu tinh, vóng dáng lùn, mũi khoằm, tay dài chân ngắn, trông không có chút Mỹ cảm nào.
Lúc bọn họ vào cửa, Albert chú ý tên yêu tinh ngoài cửa hướng bọn họ cúi chào, phía sau còn có cánh cửa thứ hai, nó màu bạc trên hai cánh cửa có khắc chữ, khi Herb đến gần, cẩn thận nhìn lên một chút, đọc thầm.
‘Trên đời này cần cù thì bù siêng năng
Có làm thì mới có ăn
Cái loại không làm mà đòi có ăn
Thì chỉ có ăn ...
Ăn...
Nói thế cho ...’
(Trích lời của một hiền nhân 9,5 điểm)
Á nhầm nhầm nhầm nhầm nhầm nhầmmmmmmmmmmm
‘Khách lạ mời vào
Nhưng chú ý
Hễ tham thì thâm
Những ai hưởng mà không hiến
Đến kì thì trả gấp nhiều lần vay
Vậy cho nên nếu khám phá được
Dưới sàn kho tàng không phải của mình
Thì phường trộm cắp hãy coi chừng
Cái MI lãnh đủ không phải kho tàng đâu.’
“Thật không thể hiểu nổi, các phù thủy đến tột cùng chăm chỉ cướp ngân hàng đến thế nào mới khắc ở trên cửa lời cảnh cáo như vậy.”
Herb đọc xong không nhịn được lẩm bẩm một câu. Albert sau khi nghe xong rất buồn cười, vội vàng hắng giọng một cái hỏi.
“Ba chuẩn bị đổi bao nhiêu tiền.”
“Cái này.”
Herb suy nghĩ một chút, nhỏ tiếng nói.
“1000 bảng anh, nếu như không đủ lại tới đổi.”
1000 bảng anh tương đương với một tháng tiền lương của đại đa số mọi người rồi. Albert đánh giá một chút, đại khái đổi được 200 đồng galleon. Albert gật đầu nói
“con nghĩ hẳn là đủ dùng.”
Sau khi đi vào, có hai tên yêu tinh hướng hai người cúi đầu, đưa bọn họ tới một phòng tiếp khách có trần nhà rất cao, dán đầy cẩm thạch. Herb biểu thị mình yêu cầu đổi một ít galleon, yêu tinh lại đưa bọn họ tới trước một quầy bên phải, rồi đưa một tờ giấy làm bằng da dê cho Herb, phía trên giấy da dê ghi tỷ lệ hối đoái tiền bảng Anh cùng galleon và khái niệm về tiền tệ của giới Pháp Thuật.
1 galleon tương đương với 4,95 bảng anh
1 euro tương đương với 17 sickle
1 sickle tương đương với 29 krun.
Herb đưa tờ giấy ra dê cho con mình hỏi.
“200 galleon cần bao nhiêu bảng Anh.”
“990 bảng Anh.”
“Xin giúp ta đổi 200 galleon.”
Herb từ trong ví lấy ra 990 bảng anh đưa cho yêu tinh, để đổi thành galleon.
“Được chờ một chút.”
Yêu tinh nhận lấy bảng anh, bắt đầu tiến hành đếm.
“Xin hỏi yêu tinh tiên sinh, ở chỗ này bất kể bao nhiêu bảng anh đều có thể đổi thành galleon sao.”
Albert hiếu kỳ hỏi ra nghi ngờ của kiếp trước.
“Trên lý thuyết là như vậy, không có sai, nhưng chúng tôi sẽ không thu quá nhiều tiền của Muggle.”
Yêu tinh lắc lắc cái chuông, gọi một tên yêu tinh khác đến, phân phó một câu, tên yêu tinh kia đi lấy một túi tiền đưa cho Herb sau đó đưa bọn họ đi sang một bên để kiểm tra số lượng galleon.
“Không nghĩ đến lại là tiền vàng.”
Herb dùng đầu ngón tay nghịch đồng galleon, không nhịn được mà cảm khái một câu. Kiểm kê xong galleon, xác định không có sai lầm, hai người liền cầm galleon rời đi Gringotts. Đi trên đường phố chải nắng rực rỡ, tiền vàng ở trong túi va chạm phát ra những tiếng leng keng dễ nghe, tựa như đang thúc giục bọn họ mau chóng đem tiền ra tiêu hết.