Sau mười ba giờ, phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor chật ních học sinh, tất cả mọi người đều ngồi ở trên ghế salon nói chuyện phiếm. Ghế salon ở phòng sinh hoạt chung thì có hạn, người thì vô biên, lại còn chen chúc nhau, Albert liền không có ý tưởng nghỉ ngơi ở phòng sinh hoạt chung.
Đem thời khóa biểu năm nhất dán ở trên bảng thông báo, lại đem máy ảnh cất ở phòng ký túc xá, rồi trực tiếp đi đến thư viện của lâu đài ở tầng năm.
Trong thư viện không có những học sinh khác, cũng đúng, dù cho là học sinh nhà Ravenclaw cũng không có mấy người vào ngồi thư viện trước khi nhập học. Trong thư viện chỉ có nhân viên quản lý là bà irma – Pince, bà ngồi một mình ở sau quầy an tĩnh đọc sách. Lúc Albert đi về phía trước quầy, bà Pince mới ngẩng đầu lên, tựa hồ có chút kinh ngạc không ngờ lúc này lại có người tới thư viện.
- Xin lỗi đã quấy rầy, con muốn tìm một ít sách có nội dung về bùa chú, ngài biết nó đặt ở kệ sách nào không.
Albert nhẹ giọng hỏi. Kỳ thực Albert có thể tự mình đi tìm nhưng sách ở nơi này cũng không ít, vừa phí thời gian lại phí sức lực, trực tiếp hỏi nhân viên quản lý thư viện là cách nhanh nhất.
Bà Pince liếc nhìn Albert giơ tay lên chỉ hướng một giá sách bằng gỗ nói:
- khu C kệ sách thứ năm.
Albert nhìn theo phương hướng ngón tay, nói một câu cảm ơn rồi đi tới. Tầm mắt của hắn dừng ở dây thừng ngăn khu sách cấm một lát rồi tiếp tục hướng về mục tiêu. Ở trong kệ sách thứ năm có không ít quyển sách liên quan đến bùa chú, khi ngón tay Albert lướt qua gáy của những quyển sách không ngờ hệ thống lại nhảy ra hai nhiệm vụ.
“Đọc sách cuồng ma
Là một người thích xem sách làm sao có thể bỏ qua thư viện phép thuật lớn nhất nước Anh đây.
Đọc xong 100 quyển sách dày 1 inch.
Tặng thưởng ngẫu nhiên: nắm giữ 3 loại phép thuật đã được nâng lên cấp 3.
Trước mắt 0/100”.
“Khu vực sách cấm
Khu sách cấm Hogwarts cất dấu không ít bí mật, là người yêu chuộng phép Thuật ngươi làm sao có thể bỏ qua đây. Nếu như có thể từ bên trong khu sách cấm mượn lấy mấy quyển sách để cẩn thận nghiên cứu, có khả năng tăng lên trình độ phép thuật của ngươi.
Thành công thuyết phục năm vị giáo sư để cho bọn họ cho phép ngươi từ khu sách cấm mượn 5 quyển sách.
Tặng thưởng: tăng 1 kỹ năng thêm một cấp
Trước mắt 0/5.”
Mẹ nó hai nhiệm vụ đều là hố trời nha!
Đọc 100 quyển sách cũng không dễ dàng, hơn nữa còn muốn dầy một inch, đây là muốn hắn đọc xong một trăm quyển sách làm bằng đá sao? Dù có đè cũng có thể đè chết một người đấy.
Nhiệm vụ này nhất thời nửa khắc làm không được, trong 3 năm có thể nhìn xong đống sách đấy liền muốn cảm tạ Merlin che chở.
Nhiệm vụ thứ hai lại càng hố, muốn từ các giáo sư lấy được giấy mượn sách từ khu sách cấm cũng không dễ dàng, hơn nữa còn lại phải phân biệt lấy từ năm vị giáo sư khác nhau, cái này lại càng không dễ dàng.
Ở trong trí nhớ của Albert, dễ dàng nhất có thể chính là Gilderoy Lockhart.
Bất quá độ khó cao thì trao thưởng cũng phong phú, thêm một cấp kỹ năng, cái này có thể so với điểm kỹ năng quý giá hơn nhiều.
Bây giờ còn chưa phải là lúc cân nhắc những nhiệm vụ này. Albert loại bỏ tạp niệm, tiện tay rút ra một quyển sách thần chú, sách này có tên gọi ‘tuyển tập các lời nguyền thế kỷ XVIII’.
Hắn mở ra trang mục lục rồi đếm, trong sách có ghi lại ba mươi ba loại bùa chú, mỗi một loại cũng cặn kẽ ghi chép tác giả phát minh ra lời nguyền, làm như thế nào vận dụng chính xác thần chú, thần chú này phát minh mang đến ý nghĩa gì...
Sau khi nhìn xong mục lục, Albert đã mất đi hứng thú với quyển sách này, hắn không tìm được bùa tan ảo ảnh ở trong mục lục, những thần chú khác tuy nói không đến nỗi nào, nhưng đối với Albert mà nói tạm thời chúng không phát huy được tác dụng. Muốn học được những phép thuật này cần tốn hao thời gian dài cùng sức lực, hoặc là vận dụng điểm kinh nghiệm tích lũy. Điểm kinh nghiệm tích lũy mặc dù không ít, nhưng Albert không muốn dùng lung tung.
Đem tuyển tập ‘các lời nguyền thế kỷ XVIII’ để lại trên giá sách, Albert lại một lần nữa rút ra một quyển ‘những thành tựu pháp thuật’. Đây là một quyển giới thiệu sách lời nguyền, Albert ở bên trong nó tìm được bùa tan ảo ảnh đáng tiếc trong sách cũng không có giới thiệu cách sử dụng bùa tan ảo ảnh, nhưng chỉ là giới thiệu một ít công dụng của thần chú. Bất quá từ phía quyển sách cung cấp tình báo, Albert tìm được cách sử dụng bùa tan ảo ảnh ở trong ‘tuyển tập lời nguyền thế kỷ 19’.
Đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.
Albert cầm ‘tuyển tập lời nguyền thế kỷ 19’ ngồi ở bàn trong thư viện cẩn thận đọc. Linh cảm để phát minh bùa tan ảo ảnh bắt nguồn từ con tắc kè hoa, thần chú có thể khiến người khác dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, để đạt tới hiệu quả ẩn thân.
Phù thủy giỏi sử dụng bùa tan ảo ảnh sẽ không dễ dàng bị phát hiện, nhưng một bùa tan ảo ảnh què quặt lại rất khó để lừa gạt được người khác, bởi vì thân thể không cách nào dung nhập vào môi trường xung quanh, sẽ để cho người khác có một loại cảm giác đột ngột về thị giác.
Khi Albert đang chuyên tâm học tập nội dung của bùa tan ảo ảnh, ghế đối diện hắn bị kéo ra. Albert ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện đối phương là vị thiếu nữ nhà Ravenclaw đã gặp lúc buổi sáng ở đại lễ đường.
Tựa hồ nhận được ánh mắt của Albert, đối phương cũng ngẩng đầu nhìn tới hướng Albert gật đầu một cái, rồi lại đem sự chú ý lần nữa trả lại trong sách.
- Không hổ là Ravenclaw.
Albert nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại đọc tiếp những phần chú ý khi sử dụng bùa tan ảo ảnh, chuẩn bị tìm địa phương để luyện tập.
Sau đó cần phải làm chính là tìm được bùa chú để giải trừ bùa tan ảo ảnh. Tuy là thời gian hiệu lực của bùa tan ảo ảnh sẽ không quá dài, nhưng nếu như không nắm giữ được cách giải chú có thể cần chờ hiệu quả của bùa chú biến mất mới có thể tự động hiện hình. Cái này không phải là một ý kiến gì hay.
Trong quyển sách này thì không có phương pháp giải chú, nhưng Albert tìm được phép hiện hình trong quyển ‘những thành tựu Pháp Thuật’.
Albert cầm quyển tuyển tập lời nguyền thế kỷ 19 đến chỗ bà Pince làm thủ tục mượn sách, lại ở bên ngoài tòa lâu đài nhặt một tảng đá làm bia để luyện tập. Hắn tự nhiên sẽ không ngốc đến mức sử dụng thần chú chưa thuần thục lên người mình.
Đang lúc Albert cân nhắc xem đi đâu để luyện tập lời nguyền thì cặp sinh đôi nhà Weasley cùng Lee Jordan thở hồng hộc xuất hiện ở cửa sảnh. Albert nhìn ba người hỏi.
- Buổi trưa các cậu chạy đi đâu vậy?
- Tầng năm, gương.
George vừa chạy nhanh đến độ không kịp thở, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng lắm. Albert hỏi.
- Cái lối đi đó thông đến nơi nào?
- Ngoài tòa lâu đài, chúng mình vừa đi làng Hogsmeade.
Fred nở nụ cười tràn đầy hưng phấn, ngày thứ nhất bọn họ tới Hogwarts đã phát hiện một cái thông đạo bí mật đi ra ngoài trường. Albert nhíu mày nói.
- Cho nên các cậu ở Hogsmeade chơi tới giờ này mới về?
- Không, lối đi bí mật này rất dài, chúng mình đi ít nhất gần một tiếng đồng hồ.
- Các cậu thật là lợi hại.
Albert miễn cưỡng nặn ra những lời này, nếu là chui đường hầm một canh giờ thì đối với hắn mà nói là một loại đau khổ. Dù sao làm một con cá muối, có thể ngồi ở trên ghế salon đọc sách vì sao còn phải khổ cực chui vào trong mật đạo, hơn nữa lại chui ra chui vào những 2 giờ đồng hồ. Tội gì mà khổ thế chứ!
- Đây là thành quả của mình.
Albert giơ quyển sách lên trên.
- Mượn ở trong thư viện.
- Cậu tìm được thần chú đấy rồi?
Fred ý thức được thứ Albert chỉ là cái gì.
- Ừ tìm được.
Albert có chút bội phục sự nhanh nhạy của Fred.
- Nhưng mà, khá khó để có thể sử dụng được thần chú này, nếu như có cậu muốn học thì phải chuẩn bị tư tưởng từ bây giờ.