- … Đợi đã. Hắn ta là cao thủ Tông Sư?
Một tên võ sư đạt đến cảnh giới Tông Sư trong thời đại này …
Nếu đúng vậy thì Ngụy Dương chỉ còn biết trách là Lý Minh quá đen đủi rồi.
Trong khi những người khác đang do dự, Lý Minh bỗng hét lên.
- Kuaaak! Các đơn vị đừng dừng lại! Đừng lo lắng về ta và ...
Thịch!
Lý Minh không thể nói tiếp được khi đã bị Thiên Như Vân siết chặt cổ hơn.
Nhưng dù cho không nói ra lời thì những người khác đều hiểu rằng Lý Minh đã chấp nhận sẵn sàng hy sinh.
- Nhưng vẫn rất nguy hiểm …
Họ vốn tin rằng tay bắn tỉa là chìa khóa để giải quyết chuyện này.
Nhưng họ không hiểu làm cách nào mà đối phương lại phát hiện ra những tay bắn tỉa. Do đó biện pháp khả thi nhất để giải quyết vấn đề này chính là các tay bắn tỉa đều phải đồng loạt nổ súng. Và khi ấy, đối phương sẽ không thể nào dùng Lý Minh làm lá chắn được.
‘Lý Minh. Đây là một quyết định rất tồi tệ với ta. Nhưng nhờ ngươi đã làm rạng rỡ tinh thần, ý chí của lực lượng cảnh sát chúng ta.’
Đôi mắt Ngụy Dương tràn đầy quyết tâm, và khi hắn ra hiệu cho các tay bắn tỉa đồng loạt bắn thì …
Chính lúc đó.
Phat!
- Haa!
Woong!
Ngụy Dương đang chuẩn bị ra hiệu bằng tay thì cơ thể hắn bị hút lên rồi lơ lửng trên không trung.
Hắn bàng hoàng khi mình còn chưa đưa ra quyết định mà đối phương đã nhận ra rồi ư?
Người đàn ông núp cạnh cửa sổ của tòa nhà đối diện nói.
- Thuật Khống Khí!
Đó là thuật pháp di chuyển vật thể với năng lượng uyên thâm.
Đây là loại kỹ thuật có thể học được khi đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư. Nhưng để thi triển thuật pháp với con người thì chắc chắn phải ở ngưỡng cửa Tuyệt Đỉnh Tông Sư.
- Không đúng! Người này ít nhất là Đại Tông Sư ?
Đôi mắt hắn ta tràn đầy sự nham hiểm khi chứng kiến cảnh ấy.
Và không lâu sau, Ngụy Dương đã nằm gọn trong tay Thiên Như Vân.
- Kuak!
Thiên Như Vân nói với Ngụy Dương bằng giọng nói giễu cợt lúc trước.
- Ngươi hẳn là chỉ huy ở đây nhỉ?
Thiên Như Vân đã quan sát thấy gã này ra hiệu bằng tay.
Khi người chỉ huy bị bắt, các thành viên khác trong nhóm đều sững sờ.
- Kuak!
- Nào! Ra lệnh cho chúng nổ súng đi.
- !?
Trước những lời đó, mặt mày Ngụy Dương tái mét.
Hắn có ngu mới làm thế …
- Kuak! Tên khốn này!
Môi Thiên Như Vân nở một nụ cười khi Ngụy Dương chết lặng, quay người sang Lý Minh đang bị siết chặt cổ rồi hỏi.
- Bây giờ lại đổi thế rồi nhỉ? Cảm giác có bạn đồng hành như thế nào?
Tình hình đang quá nhanh và quá nguy hiểm.
Lúc đầu, những người dân đang dõi theo từ một con đường khá hẹp đã lùi lại khi súng nổ. Mọi người lui về khoảng cách an toàn để tiếp tục việc dõi theo.
- Hắn ta đã bắt hai sĩ quan cảnh sát cấp cao làm con tin ư?
- Hắn có biết điều đó sẽ khiến hắn trở thành tội phạm nguy hiểm không?
Các sĩ quan cảnh sát là biểu tượng của chính phủ Trung Quốc.
Thiên Như Vân không chỉ đe dọa thành viên của Cơ quan An Ninh Quốc Gia Trung Quốc mà còn trở thành mối đe dọa trong mắt họ.
Tất cả những người xung quanh đều vừa xem vừa nín thở.
- Chúng ta phải làm gì đây, phó đội trưởng?
- Không phải bây giờ đội trưởng đang gặp nguy hiểm sao?
Giọng nói lo lắng của các lính bắn tỉa có thể được nghe thấy qua tai nghe.
- Chết tiệt! Chuẩn bị lên nòng đi!
Vì vậy, phó đội trưởng Tô Bình sẽ đảm nhiệm vị trí chỉ huy thứ hai của Đội cảnh sát cơ động đang không biết phải làm gì.
Không ai trong số họ có thể tưởng tượng rằng hai đội trưởng từ hai đơn vị đội khác nhau sẽ bị bắt làm con tin.
Ba mươi lính bắn tỉa cùng bốn mươi vị cảnh sát cơ động đều nhắm vào từng nhất cử nhất động của Yeowun.
- Đội cảnh sát cơ động! Giữ khoảng cách ít nhất 50 mét!
Theo lệnh của Tô Bình, đội tấn công trên mặt đất lùi về phía sau.
Anh ta không muốn họ trở thành con tin như đội trưởng được.
- Chúng ta không có lợi thế trong thế đàm phán. Chết tiệt! Đáng lẽ chúng ta nên gọi Đội 5.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]