Chương 36: Theo Dõi. (1)
Tại Cục An Ninh Công Cộng ở thành phố Thẩm Dương.
Văn phòng của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động.
- Không. Cái ch* m* gì thế này?
Người đàn ông có giọng nói lớn đến mức có thể nghe thấy bên ngoài văn phòng chính là đội trưởng đội 3, Lý Minh.
Nữ thám tử tên Đoàn Anh Hiền với mái tóc ngắn cùng những vết bầm trên mặt đang giao tiếp với đội trưởng Lý Minh bằng mắt.
- Suỵt! Đội trưởng, xin hãy hạ giọng.
- Cô nghĩ ta có thể bình tĩnh được sao! Kuak … Mẹ nó mà!
Lý Minh nắm lấy bờ vai đau nhói.
Vết thương chỉ mới được điều trị trong vài giờ nên không thể nào hết đau được.
Lúc này, sự chú ý của tất cả đều đổ dồn về phía Lý Minh.
Không có gì khó hiểu cho hành động ấy khi Lý Minh đã từ bệnh viện chạy đến văn phòng với bộ dạng nhếch nhác vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân trên người.
- Thứ nhất, đội trưởng. Anh đang bị thương, vì vậy hãy quay lại bệnh viện đi. Chúng tôi vừa kết thúc cuộc thẩm vấn và chúng tôi nhận ra bản thân không thể giúp gì được cho cuộc điều tra.
Đoàn Anh Hiền cố gắng trấn an đội trưởng.
Cô có thể hiểu tại sao Lý Minh lại tức giận, nhưng bọn họ không thể làm gì khác được.
Sự việc đã nghiêm trọng đến mức mà Sở Cảnh Sát Đặc Biệt tỉnh Liêu Ninh đã điều động nhân lực đến điều tra.
- Vớ vẩn! Đây không phải là nhiệm vụ mà còn là trách nhiệm của đội cảnh sát …
- Sở Cảnh Sát Đặc Biệt cũng được điều động đến? Có nhầm lẫn không vậy? Tính cả cảnh sát trưởng thì ít nhất tám người trong bộ phận chúng ta đã hy sinh. Sao chúng ta có thể dâng nhiệm vụ này cho bọn họ được chứ? Ngoài ra, sao lại thả hung thủ ra chỉ vì áp lực từ dư luận, truyền thông?
Đoàn Anh Hiền thở dài trước sự bộc phát không biết kiềm chế của Lý Minh.
Ngoài mặt, tất cả đều xem anh ta là đội trưởng nhưng sâu trong lòng đều coi anh ta là kẻ ngu ngốc nhất trong Cục An Ninh Công Cộng chỉ vì bản tính bướng bỉnh không chịu thay đổi.
- Haa. Lại thế rồi.
Nhưng điều đó không khiến Đoàn Anh Hiền ghét anh ta.
Mặc dù Lý Minh là kẻ hay nói nhiều và không tuân theo các quy tắc, nhưng anh ta vẫn là một người tốt bụng và trung thành với tổ chức.
Tất nhiên, chỉ thành viên trong đội cơ động số 3 mới biết được điều đó.
Nữ thám tử Đoàn Anh Hiền đưa mắt nhìn những thám tử khác ra hiệu, rồi nói.
- Chúng ta cần đưa đội trưởng trở về bệnh viện. Đội trưởng không đủ tỉnh táo để tiếp tục công việc …
- Ta sẽ tự mình đi nói chuyện với Cục Trưởng!
- Huh?
Ngay khi nói xong, đội trưởng Lý Minh lập tức chạy ra khỏi văn phòng.
Hành động của Lý Minh khiến những thám tử khác hoảng hốt, vội chạy đến can ngăn nhưng tất cả đều bị đánh bất tỉnh.
Thình thịch!
- Chết tiệt!
- Oái!
Những thám tử đều bị hạ gục trong chỉ bằng một vài động tác cơ bản.
Lý Minh là người luyện võ từ nhỏ. Mặc dù, cảnh giới không quá cao nhưng anh ta vẫn mạnh mẽ hơn nhiều so với những người bình thường.
- Các người muốn gây thương tích cho bệnh nhân? Còn cậu nữa, tập thể dục đi, béo quá.
Sau đó, Lý Minh chạy ra khỏi văn phòng trước sự bất lực của những thám tử khác.
- Chết tiệt! Này! Mau ngăn đội trưởng lại!
Những thám tử đội 3 cố gắng đuổi theo để ngăn Lý Minh.
Nhưng Lý Minh quá nhanh nên chỉ mất vài giây đế chạy đến trước cửa văn phòng Cục Trưởng.
Mặc cho nữ thư ký ngăn cản, Lý Minh vẫn xông vào trong.
- Đội trưởng Lý Minh, Cục Trưởng đang có việc, anh không thể vào …
- Cục Trưởng!
Khuôn mặt Cục Trưởng Thang Minh Căn trở nên cau mày trước sự xông vào đột ngột của Lý Minh.
Nhưng Thang Minh Căn cũng không quá bất ngờ.
Dẫu sao thì đây không phải là lần đầu tiên mà chuyện này xảy ra.
Lý Minh sẽ trực tiếp xông vào phòng Cục Trưởng hoặc Phó Cục Trưởng bất cứ khi nào cảm thấy điều gì đó không hợp lý và thậm chí còn gọi họ là những kẻ hèn nhát.
- … Đang di chuyển đến Bệnh viện Đại học sao? Ta hiểu rồi. Còn bây giờ, hãy quan sát thật kỹ.
Bíp!
Cục Trưởng Thang Minh Căn kết thúc cuộc gọi.
Nữ thư ký đi sau nắm lấy cánh tay của Lý Minh và cố kéo anh ta ra ngoài.
Sau đó, Cục Trưởng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và ra hiệu rằng mọi chuyện ổn.
- Thư ký Kim, cô có thể rời đi.
- Vâng.
Sau khi thư ký Kim đóng cánh cửa phòng lại, Cục Trưởng mở miệng với vẻ mặt khó chịu.
- Cậu biết mình đang làm gì không? Ta đã bảo cậu đừng tự tiện xông vào rồi.
Trước những lời trách móc của Cục Trưởng Thang, Lý Minh cũng không xa lạ gì. Nhưng anh ta cũng không phải là người ngu ngốc mà không suy nghĩ trước khi làm.
- Cảnh sát trưởng đã hy sinh! Thưa Cục Trưởng.
- … Vậy, cậu muốn gì?
- Tại sao Cục Trưởng lại nói như vậy? Rõ ràng là hành động của ngài sẽ khiến Cục An Ninh Công Cộng mất đi chỗ vị thế của mình.
Khuôn mặt Lý Minh tràn đầy sự thất vọng, anh ta tiếp tục nói ra hết suy nghĩ của mình.
- Nếu ngài đã nhận được báo cáo thẩm vấn từ các thành viên của đội thám tử, ngài sẽ đổi ý chứ? Bất kể cảnh quay an ninh, chỉ có hai người sống sót. Nếu ngài suy nghĩ bình thường thì hắn có thể là thủ phạm! Nếu sự việc không có liên quan đến hắn ta, chúng ta hoàn toàn có thể thả hắn.
- Ngài sẽ đổi ý nếu như chúng tôi cung cấp được bằng chứng mới không? Không thể nào mà chỉ còn hai người sống sót được. Cho dù là người bình thường đi nữa cũng suy đoán được thủ phạm chính là hắn ta.
Lý Minh lắc đầu thất vọng với những gì mà Cục Trưởng đã làm.
- Ta tôn trọng Cục Trưởng. Một cảnh sát chân chính không bao giờ chịu thua bởi sự áp lực. Nhưng cuối cùng, ta nghĩ mình đã nhận ra rằng ông cũng giống như bao người khác.
Lý Minh đã nói tất cả những gì anh ta muốn, sau đó quay người rời khỏi văn phòng thì bị Cục Trưởng ngăn lại.
- Đứng lại.
Lý Minh dừng lại, tự hỏi Cục Trưởng đang muốn làm gì.
- Cậu có bao giờ thấy ta đầu hàng trước dư luận chưa?
- Sao cơ?
Cục Trưởng quay màn hình trên bàn về phía Lý Minh.
Những gì hiển thị trên đoạn phim khiến Lý Minh bất ngờ.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]