Chương 13: Người Vô Danh. (1)
5 phút trước.
[Đầu tiên, ta muốn cậu đầu hàng trước Cục An Ninh Công Cộng.]
- ?
Ngay lập tức, lý trí Thiên Như Vân rạn nứt.
Từ khi còn là võ sĩ trong Ma Đạo Quan cho đến khi trở thành Giáo chủ rồi được mệnh danh Ma Thần cho đến bây giờ, Thiên Như Vân thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến từ ‘đầu hàng’.
Với một người như hắn làm sao lại chọn hành động như vậy được.
- Ngươi muốn ta đầu hàng sao?
Nếu muốn, Thiên Như Vân hoàn toàn dư sức để tàn sát tất cả các sĩ quan, bao gồm cả những tay bắn tỉa chỉ trong nháy mắt.
Chỉ là hắn không hiểu tại sao lại phải quyết định lùi bước.
[… Ngươi thực sự tin điều đó sẽ giúp ích ?]
[Xin đừng hiểu lầm. Từ ngữ không thể diễn tả hết được. Ta thực sự không có ý muốn cậu đầu hàng.]
[Ý ngươi là sao?]
[Cảnh sát là đại diện cho Chính phủ Trung Quốc. Theo quan điểm của chính phủ, họ có quyền theo dõi giám sát tất cả những võ giả kể cả đã được định danh hay chưa định danh.]
Nghĩ lại, cái tên ngáo đá ban đầu mà Thiên Như Vân đã bắt giữ đã từng cung cấp thông tin về võ giả trong thời đại này.
Tức là trong thời đại này, nhân sĩ võ lâm đang nằm trong sự kiểm soát của chính phủ.
- Ah …
Đột nhiên, Thiên Như Vân nhớ đến lời của Thiên Mục Thành.
Thiên Mục Thành nói rằng hiệp ước bất xâm giữa võ lâm và đế chế sẽ biến mất trong tương lai.
Tương lai mà hậu duệ nói đến là hàng trăm năm sau, và Thiên Như Vân không nhận thức được nó là tương lai này.
‘Mình ngốc thật. Chẳng lẽ chăng võ lâm đã thoái trào rồi sao?’
Cho đến bây giờ, hắn không thể tìm ra bất cứ thông tin nào.
Hiện giờ chỉ có hai manh mối liên quan đến võ lâm.
Tất nhiên, Thiên Như Vân không phải là người đưa ra những phán đoán vội vàng chỉ dựa vào một vài thông tin chưa được kiểm chứng.
[Ta muốn nói rằng cậu chưa được cấp mã định danh đúng không?]
Vì Thiên Như Vân sống ở thời khác, nên không có cách nào để biết thông tin về hắn được.
Thiên Như Vân bày tỏ sự chắc nịch của mình.
- Phải!
Trong tay Triệu Vũ Thành là một chiếc kính thiên văn.
Sau đó, anh ta có thể nhìn thấy Tô Bình đang thực hiện kiểm tra danh tính của Thiên Như Vân.
- Không xác định.
Tất nhiên, nếu không thể tìm thấy danh tính thì điều đó có nghĩa người đó là võ giả chưa định danh.
Đối với một kẻ cứng đầu như thế, Triệu Vũ Thành tin rằng mình đã từng được nhìn thấy hoặc nghe nói đến, nhưng đằng này, lại chẳng có bất kỳ thông tin nào hiện ra trong đầu anh ta.
‘Vậy tức là tên này đã sống ẩn?’
Ngay cả trong thời hiện đại, một số người che giấu danh tính bằng cách biến mất trong một khoảng thời gian rất dài, đặc biệt là những võ giả.
Và Triệu Vũ Thành tin rằng Thiên Như Vân là một trong số những kẻ như vậy.
[Thay vì đầu hàng, ta muốn cậu nghĩ về nó như là chờ đợi trong khi hợp tác với Cục An Ninh Công Cộng.]
[… Để tránh xung đột?]
[Đúng thế! Nếu cậu tiếp tục đối đầu với nhau trong tình huống gây chú ý như thế này, mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Đó là lý do tại sao ta yêu cầu cậu giả vờ hợp tác với cảnh sát một lúc. Vì bọn ta cần thời gian để chuẩn bị.]
[Hừm.]
Họ chuẩn bị tạo cho Thiên Như Vân một danh tính giả.
Thiên Như Vân không chắc nó có hiệu quả hay không. Nhưng trong tình hình hiện tại thì nó tốt hơn so với việc hắn dùng đến bạo lực.
[Ta cần phải đợi trong bao lâu?]
Trước câu hỏi của Thiên Như Vân, Triệu Vũ Thành đã trả lời.
[Bọn ta sẽ giải quyết mọi chuyện trong vòng 24 giờ.]
- 24 giờ ?
Thiên Như Vân cảm thấy khó hiểu, Nano đã giải thích.
[Một giờ ở thời đại chủ nhân bằng hai giờ ở đây. 24 giờ có nghĩa là 12 giờ.]
Thông tin chung về đơn vị thời gian của thời đại này nhanh chóng được truyền đến não bộ hắn.
Thiên Như Vân lập tức truyền âm đáp lại.
[Quá lâu rồi.]
[Hả ?]
Triệu Vũ Thành không giấu được sự bàng hoàng.
Vì trời đã xế chiều nên sẽ mất một khoảng thời gian để chuẩn bị danh tính.
Bên cạnh đó, anh ta còn phải báo cáo với cấp trên trước khi làm bất cứ việc gì.
‘Chuyện này khá khó khăn.’
Triệu Vũ Thành nghĩ mình cần chút thời gian để vừa thuyết phục cấp trên và chuẩn bị danh tính giả cho Thiên Như Vân.
Tuy nhiên, với tông giọng mà Thiên Như Vân đã nói lời vừa nãy dường như cho thấy Thiên Như Vân không quan tâm về lý do ấy.
‘Hắn ta có thực lực để đòi hỏi vậy.’
Dù sao đi chăng nữa thì Triệu Vũ Thành cũng hạ quyết tâm là phải mang Thiên Như Vân về với tổ chức.
Triệu Vũ Thành vội vàng đáp lại.
[Được rồi. Bọn ta sẽ hoàn thành mọi sự chuẩn bị trong vòng 12 giờ. Ta hứa trên danh dự của mình.]
Chỉ trong một lúc, thời gian đã giảm xuống còn một nửa.
Đó là ranh giới giữa những gì Triệu Vũ Thành có thể hoặc không thể làm.
Mối liên hệ với Thiên Như Vân có tồn tại hay không phụ thuộc vào cách mà Triệu Vũ Thành sẽ giải quyết vấn đề nhanh như thế nào.
[Tốt.]
Thiên Như Vân đã đồng ý.
Triệu Vũ Thành thở dài một hơi, còn chút lo lắng rằng Thiên Như Vân sẽ tiếp tục thúc ép mình.
Nhưng sau đó, Thiên Như Vân nói,
[Nhưng! Phải hứa bằng cánh tay chứ không phải danh dự.]
[Hả?]
[Nếu ngươi muộn một chút, ta sẽ lấy cánh tay của ngươi.]
Lời cảnh báo khiến Triệu Vũ Thành run sợ.
Triệu Vũ Thành sốc trong giây lát rồi hiểu ra rằng mình cần phải nhanh lên.
[Được. Ta nhất định sẽ tới đúng giờ.]
Triệu Vũ Thành muốn thuyết phục Thiên Như Vân thêm điều gì đó nhưng sau đó anh ta đã phải rời đi vì không có nhiều thời gian để lãng phí.
Việc đầu tiên anh ta cần phải làm là thoát khỏi phạm vi nhiễu sóng …
Trong khi ấy, sắc mặt đội trưởng Ngụy Dương đã trở nên cứng đờ.
Chỉ một lúc trước thôi, Thiên Như Vân còn là người không muốn lùi bước, nhưng bây giờ lại nói rằng mình sẽ đáp ứng các yêu cầu của Cục An Ninh Công Cộng.
Mặc dù Ngụy Dương cảm giác có điều gì đó không đúng nhưng rồi hắn lại cho rằng Thiên Như Vân dẫu sao cũng là con người. Mà con người thì vẫn lo lắng đến mạng sống của mình.
Bởi lẽ, nếu như Thiên Như Vân còn không chịu hợp tác thì họ sẽ phải hứng chịu làn mưa đạn.
Nhưng có một vấn đề.
- Có gì đó đã xảy ra.
Lúc đầu, Ngụy Dương nghĩ Thiên Như Vân đã quyết định đầu hàng.
Cho dù võ giả có mạnh mẽ đến đâu, Ngụy Dương tin rằng bất kỳ ai cũng sẽ phải đầu hàng khi mạng sống của họ bị đe dọa.
Tuy nhiên, đây không phải là thái độ mà người đầu hàng sẽ có.
- Đ - Đội trưởng?
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]