Chương 45: Gặp Mặt. (3)
Không lâu sau, một nữ thư ký mặc váy ngắn đi vào.
Sau khi các cốc được đặt xuống và cô ấy rời đi. Doãn Môn Bình nói.
- Xin mời.
Doãn Môn Bình nhấp một ngụm.
Thiên Như Vân nhìn hắn, sau đó cũng nhấp một ngụm tách trà.
Trà ngon lắm.
- Đó là trà Long Tỉnh. Ta thích rượu whisky hơn trà, nhưng vì đây là công việc.
(TL: Trà Long Tỉnh: là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. Trà Long Tỉnh được chia thành 7 hạng khác nhau: loại cao cấp, loại đặc biệt, và các loại từ 1 đến 5. Giá bán ‘thấp nhất’ là ~ 360 triệu đồng\kg theo năm 2018.)
Doãn Môn Bình đặt cốc xuống và tiếp tục.
- Cậu chắc hẳn đã nghe trưởng phòng Triệu nói qua. Lục Cảnh Đường rất mến mộ người tài. Dù cho những tài năng không có danh tính như cậu cũng sẽ được đối đãi công bằng và chính đáng.
- Ah …
Triệu Vũ Thành cau mày.
Đáng lẽ đây là cuộc gặp trao đổi, nhưng bây giờ, Doãn Môn Bình lại đang nói chuyện theo ý nghĩ của hắn.
- Ta không biết cậu đã nghe chưa. Ta không thích các thủ tục. Và ta cũng không thích nói về quá khứ.
Doãn Môn Bình đưa tay về phía bàn mình.
Chiếc máy tính bảng trên bàn di chuyển về phía ghế sofa.
Sau đó, hắn thể hiện màn flex.
Tuk! Tuk! Tuk!
Sau khi Doãn Môn Bình chạm vào máy tính bảng vài lần, một con số được hiển thị lên.
[20 triệu nhân dân tệ.]
Đó là cách khoe khoang sự giàu có của mình theo cách ngạo mạn.
- Nếu xét về mức lương hàng năm của cao thủ võ lâm đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư theo tiêu chuẩn của Hiệp Hội Võ Thuật thì phải trên 20 triệu nhân dân tệ. Tất nhiên, con số này chưa bao gồm các khoản khen thưởng, phúc lợi khi hoàn thành nhiệm vụ.
- Huh? Giám đốc. Dường như có một số hiểu lầm. Cậu ấy là…
Khi Triệu Vũ Thành cố gắng sửa sai cho Doãn Môn Bình thì hắn đã ngăn lại.
Và nói,
- Có vẻ như trưởng phòng Triệu đã không sáng suốt và tỉnh táo. Tuy nhiên, ta nghĩ mức lương này không hề thấp.
Doãn Môn Bình ngả người ra sau, rút từ trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Suỵt!
- Phìu! Nếu cậu tuân thủ tốt các mệnh lệnh và hoàn thành các nhiệm vụ mà cậu được giao, ta có thể trở thành nhà tài trợ của cậu. Đạt đến Tuyệt Đỉnh Tông Sư chắc hẳn cũng không thành vấn đề. Hiện tại, Lục Cảnh Đường do ta điều hành và một khi nó trở nên ổn định thì ta sẽ được triệu tập về trụ sở chính.
Doãn Môn Bình đang vẽ ra một tương lai trước mắt Thiên Như Vân với hàm ý rằng hắn sẽ không dừng lại ở vị trí giám đốc của một công ty nhỏ mà sẽ quay trở lại với chức vụ chính ở BCS Group.
Làm vua ở một nước nhỏ hay làm tướng ở một nước lớn? Hiển nhiên, câu trả lời rất rõ ràng.
BSG Group có tầm ảnh hưởng mạnh đến nỗi ngay cả đứa trẻ mới sinh cũng có thể biết đến.
Phù,
Sau đó, Doãn Môn Bình hỏi.
- Thế nào?
Một lời đề nghị không ai có thể từ chối được.
Tuy nhiên, lời Thiên Như Vân đáp lại khiến tất cả phải sững sờ.
- Dường như ngươi nghĩ rằng có tiền là có tất cả. Ngươi muốn thuê ai đó thì cũng phải cho người khác biết những gì mà ngươi muốn họ làm.
- … HAHAHAHA.
Doãn Môn Bình không nói nên lời và cười thành tiếng.
- Ta thấy rằng cậu không biết vị trí của mình. Cậu nghĩ ai đã lôi cậu ra khỏi đó? Ngay cả khi ta đối xử tốt với cậu như thế này, cậu vẫn tỏ ra kiêu ngạo cho đến phút cuối cùng. Ha!
Bang!
Khi Doãn Môn Bình đập lòng bàn tay xuống bàn, chiếc bàn đá cẩm thạch tách làm đôi và rơi xuống đất.
- Haizzz …
Triệu Vũ Thành thở dài.
Mọi chuyện đúng như anh ta đã lường trước.
- Cho dù cậu có ký hợp đồng hay không, ta cũng sẽ dạy dỗ cậu.
Chà!
Ngay khi nói xong, Doãn Môn Bình vươn tay, cố tóm lấy cổ Thiên Như Vân.
Chính lúc đó.
Xoẹt!
- Hả?
Thiên Như Vân nắm lấy cổ tay hắn.
Doãn Môn Bình không ngờ đến điều đó rồi nhìn Triệu Vũ Thành.
‘Chẳng lẽ, cậu ta nói đúng?’
Ngay từ đầu, Doãn Môn Bình không thể cảm nhận được nội lực dao động trong người Thiên Như Vân.
Đến cả bây giờ, hắn cũng không thể cảm nhận được chút nội lực nào cả.
Có thể ẩn đi nội lực và ngăn đòn tấn công có nghĩa là đối phương đang che giấu thực lực.
‘Hai mươi tuổi đã đạt đến Tuyệt Đỉnh Tông Sư ?’
Doãn Môn Bình không thể tin nổi.
Hắn còn chưa thể đạt được đến Tuyệt Đỉnh Tông Sư khi ở tuổi 40 tuổi.
Ngay sau đó, hắn gia tăng nội lực và cố hất tay Thiên Như Vân ra.
- Bỏ ra!
Nhưng,
Xoạt!
Doãn Môn Bình thu lại bàn tay nhưng rồi cảm thấy tê tái, cứ như anh ta không thể cử động được.
Doãn Môn Bình tròn xoe mắt.
- Đợi đã … khí tức này …
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]