Chương 44: Gặp Mặt. (2)
Trên tầng 36 của tòa nhà Lục Cảnh Đường.
Các tầng khác được chia thành các phòng ban và nhân viên, nhưng tầng 36 chỉ dành riêng cho một người.
Bởi căn phòng này do chủ nhân của tầng đó có quyền hành rất lớn.
Tất nhiên, ông ta không phải là người duy nhất trên tầng đó.
Bốn nữ thư ký xinh đẹp và 12 bảo vệ đang làm việc ở đó.
Căn phòng rất rộng rãi và xa hoa có một quầy bar riêng.
Xoẹt!
Người đàn ông với mái tóc bạc trắng ở độ tuổi ngoài bốn mươi đang vung gậy đánh gôn.
Trước mặt ông là trưởng phòng quản lý Triệu Vũ Thành.
- Đó là tất cả thưa Giám đốc.
Người đàn ông đó là Doãn Môn Bình, giám đốc Lục Cảnh Đường.
Anh ta đang nghe Triệu Vũ Thành báo cáo.
Xoẹt!
Doãn Môn Bình vừa nói vừa tiếp tục nhìn vào cây gậy đánh gôn.
- Hắn chém đứt bàn tay ngươi chỉ vì ngươi đến muộn.
- … Đúng vậy.
- Một tên khốn chưa nếm trải sự đời.
Doãn Môn Bình đặt gậy đánh gôn vào túi chơi gôn rồi ngồi xuống ghế sofa.
Anh ta ngồi khoanh chân, vươn tay lấy ly rượu whisky rồi nốc cạn nó.
Và Triệu Vũ Thành đã nói tiếp.
- Nếu như chúng ta tận dụng hắn một cách đúng cách thì hắn rất đáng giá. Thành thật mà nói, việc hắn ta sở hữu thực lực mạnh mẽ đến vậy thì rất đáng để hợp tác với hắn trong tương lai.
- Cậu đang nói rằng hắn không phải là một kẻ dễ lợi dụng sao?
- … đúng vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt Triệu Vũ Thành, Doãn Môn Bình mỉm cười.
- Làm sao cậu có thể nghĩ vậy sau khi cậu ta chặt tay mình? Cậu có nhất thiết phải nghĩ rằng cậu ta thực sự có ích không?
Sau khi nghe những gì mà Triệu Vũ Thành đã trải qua, Doãn Môn Bình dường như có cái nhìn ác ý với Thiên Như Vân. Doãn Môn Bình cũng khá bất ngờ khi Triệu Vũ Thành lại đề nghị hợp tác hơn là tìm cách lợi dụng.
- Được rồi. Ta sẽ xem xét rồi đánh giá tình hình. Nếu như mọi chuyện đúng như trưởng phòng Triệu đã nói thì một cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư vứt đi sau khi hết giá trị lợi dụng thì quả thật rất lãng phí.
- Cảm ơn ngài đã hiểu.
Triệu Vũ Thành cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn sau đó chuẩn bị phần còn lại cho một cuộc gặp.
Khi Triệu Vũ Thành rời đi, Doãn Môn Bình vuốt tóc, lẩm bẩm.
- Chậc, trưởng phòng Triệu. Lần này mắt cậu đã nhầm. Nếu hắn thực sự là cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư thì ta đã cảm nhận được khí tức ấy rồi.
Giám đốc Doãn Môn Bình của Lục Cảnh Đường.
Hắn là một trong hai cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư được giao phụ trách Lục Cảnh Đường.
Trong thân tâm suy nghĩ của Doãn Môn Bình, chỉ Tuyệt Đỉnh Tông Sư mới có thể cảm ứng được khí tức đồng giai.
Dù biết đối phương không phải cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư nhưng chỉ mới hai mươi mà có thể chém đứt bàn tay của cao thủ Đại Tông Sư cũng khiến hắn ấn tượng với tài năng ấy.
Shhh!
Doãn Môn Bình với lấy chiếc áo khoác trên mắc áo và mặc vào.
Dù sao đây cũng là một cuộc gặp mặt nên cũng cần phải chỉn chu một chút.
Kiik!
Cánh cửa mở ra và có người bước vào cùng với Triệu Vũ Thành.
- Ồ!
Doãn Môn Bình hơi bất ngờ khi nhìn thấy Thiên Như Vân mặc bộ trang phục cổ xưa.
Hắn chưa bao giờ thấy ai để tóc như vậy ngày nay, ngoại trừ những minh tinh, idol giới trẻ.
- Đây là giám đốc Doãn.
Triệu Vũ Thành giới thiệu ông ta.
Và mặc dù anh ta đã báo cáo với Doãn Môn Bình trước đó nhưng Triệu Vũ Thành vẫn phải giới thiệu giám đốc Doãn cho Thiên Như Vân.
- Ngài ấy là người mà ta đã đề cập trước đây.
Thiên Như Vân chỉ tiết lộ tên chứ không phải họ của hắn.
Ban đầu, hắn định nói cho họ biết họ tên đầy đủ để quan sát phản ứng của đám người BSG Group.
Nhưng rồi hắn đã thay đổi quyết định.
‘Mình không thể để mọi chuyện dễ dàng như vậy được.’
Đây thậm chí không phải là tổ chức chính.
Và những con kiến hôi không đủ tư cách để biết tên của Thiên Nhân Cảnh.
Đừng nói là những con kiến ấy, kể cả Đao Thần có sống trong thời đại này sẽ lập tức cao chạy xa bay nếu biết Thiên Như Vân tìm tới tận cửa.
Doãn Môn Bình đưa tay ra bắt tay.
- Hân hạnh được gặp cậu. Ta là Doãn Môn Bình. Vì ta lớn hơn nên ta sẽ xưng hô cậu là bề dưới nhé.
Thiên Như Vân nhìn vào cách hành xử ấy.
Ngay sau đó, thông tin hiện ra trong đầu hắn là cách kiểu chào phương Tây. Hắn đưa tay ra bắt lại và nói.
- Thiên Như Vân.
‘Chết tiệt!’
Khuôn mặt Triệu Vũ Thành trở nên cứng đờ.
‘Sao cậu ta hành xử như thế khi trước mặt là giám đốc? Ít nhất thì cũng nên dùng kính ngữ.’
Triệu Vũ Thành tò mò, nhìn về phía Doãn Môn Bình thì thấy trong mắt hắn ta đang run lên.
Rõ ràng là Doãn Môn Bình đang kiềm chế.
Nhưng rồi, Doãn Môn Bình nói như thể không mấy bận tâm.
- Huhuhu, hình như chàng trai trẻ này chỉ học võ chứ không học về lễ nghĩa. Ta hiểu rồi. Bây giờ, chúng ta hãy ngồi xuống và nói chuyện.
Doãn Môn Bình chỉ vào ghế sofa ở đằng kia.
Doãn Môn Bình ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sofa và bấm một nút trên điện thoại.
- Ta có khách. Mang trà nóng đến đi.
- Vâng. Giám đốc.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]