Chương 27: 12 Giờ Sinh Tử. (3)
Rạng sáng 3 giờ 54 phút.
Bíp! Bíp! Bíp!
- Thông báo từ phòng kiểm soát. Khẩn cấp! Mục tiêu đang ở trong thang máy! Tất cả nhanh chóng tiếp ứng.
- Cái gì?
- Đùa nhau à?
Những viên cảnh sát mai phục gần cầu thang bộ ở tầng hầm thứ 5 đều không giấu được sự bàng hoàng.
Rõ ràng chỉ vài giây trước, mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ.
Nhưng giờ nó đã thay đổi một cách chóng vánh.
Bíp!
- Này?
- Vậy đoạn ghi hình này?
Trên màn hình của kính bảo hộ, Thiên Như Vân vẫn ngồi trong phòng thẩm vấn, hai mắt vẫn đang nhắm mắt lại.
Nhưng tại sao lại xuất hiện cảnh Lý Thạch Doãn bị đối phương bắt.
Sự mâu thuẫn đó khiến bọn họ đều cảm thấy rất sốc.
Ầm ầm!
- Chết tiệt!
Thanh âm cầu xin của Lý Thạch Doãn vang vọng bên tai thôi thúc họ phải chạy nhanh lên.
Tatata!
Đội trưởng Dương Thần và đội trưởng Bạch Võ Văn dẫn theo các thành viên đội A và đội B nhanh chóng đuổi tới.
Tất cả họ đều không muốn cảnh sát trưởng Lý Thạch Doãn bị thương.
Đối lập với sự vội vã của đám người Dương Thần, bầu không khí tại cửa thang máy lại tĩnh lặng đến đáng sợ.
Không ai dám di chuyển dù bọn họ đều chĩa mũi súng về phía Thiên Như Vân đang bóp cổ cảnh sát trưởng Lý Thạch Doãn.
Tách!
Từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt của những thành viên đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Cái cảm giác cứ như đang đứng trước mặt hung thú vậy.
- Ta không thể nhìn thấy chuyển động của hắn.
- Ta thậm chí còn không chớp mắt cơ ...
Chuyển động của Như Vân nhanh hơn cả viên đạn.
Để rồi tất cả đều có chung nhận thức rằng.
- Đây … đây là sức mạnh của Tuyệt Đỉnh Tông Sư sao?
Người thanh niên nhìn trông bình thường ấy lại đáng sợ hơn cả những tên tội phạm khét tiếng mà họ từng đối đầu.
Dẫu biết rằng võ sư võ lâm là nhóm người mạnh mẽ nhất kể từ khi cánh cổng không gian xuất hiện nhưng cũng không đến mức bất lực thế này.
- Cảnh sát trưởng!
Giờ Lý Thạch Doãn chẳng khác gì cá đã nằm trên thớt.
Mỗi tiếng tút qua tai đều khiến hắn ta càng thêm lo lắng trước mục đích thực sự của Như Vân.
Lúc đó, đôi mắt Lý Thạch Doãn run lên, cố gắng mở miệng hỏi.
- Ngươi … đang … đợi … ai?
Chẳng lẽ hắn ta đang đợi toàn bộ các đơn vị tập hợp lại sao?
Lý Thạch Doãn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được điều đó. Dù cho đối phương có là Tuyệt Đỉnh Tông Sư, thì cũng không thể nào tuyệt đỉnh đến như vậy chứ.
‘Không. Hắn không thể nào chỉ dừng lại ở mức đó. Hắn ít nhất cũng phải là Tuyệt Đỉnh Tông Sư hậu kì … không, phải cao hơn chút. Nhưng làm thế nào mà tên quái vật lại có thể sống ẩn dật cho đến tận bây giờ?’
Tuyệt Đỉnh Tông Sư sơ kỳ và hậu kỳ là một khoảng cách rất lớn.
Khi Lý Thạch Doãn còn đang rối não với những dòng suy nghĩ của mình thì Thiên Như Vân đã nói.
- Thật vậy, nó rất khác nhau.
- Gì cơ?
Lý Thạch Doãn không hiểu Thiên Như Vân đang nói gì.
Thiên Như Vân tiếp tục nói.
- Ba tên Đại Tông Sư, tám tên võ sư cao cấp, ba tên có nội lực kỳ lạ và mười sáu tên bình thường. Hừ!
Ánh mắt Lý Thạch Doãn trở nên phức tạp khi Thiên Như Vân có thể nói ra được thực lực của từng người một.
‘Hắn ... hắn làm sao biết được?.’
Thiên Như Vân không quan tâm đến Lý Thạch Doãn đang nghĩ gì, bây giờ, hắn đang cảm thấy khó hiểu.
Võ thuật trong tương lai cũng không suy thoái đến mức mà Thiên Mục Thành đã kể.
Không phải những tên cảnh sát trở nên mạnh mẽ hơn mà là võ thuật không đến mức bị mai một.
- Có thể vì đây là dòng thời không khác.
Thời đại này là thời đại không có hoàng tộc mà là một thể chế nhà nước gồm nhiều quan chức cao cấp.
Cho nên, hắn đồng ý với lời giải thích ấy của Nano.
[Chúng tôi sẽ xử lý mọi chuyện trong vòng 12 giờ. Ngươi nên thực hiện quyền giữ im lặng của mình khi ở trong Cục An Ninh. Tốt nhất là hạn chế động chân động tay càng nhiều càng tốt.]
Đó là những gì mà Triệu Vũ Thành yêu cầu.
Anh ta nói điều đó theo cách lịch sự nhất có thể, và mong muốn Thiên Như Vân hãy giữ im lặng và đừng động tay động chân.
Tất nhiên, Thiên Như Vân không phải là người có lòng kiên nhẫn đến thế.
Hắn thậm chí chưa bao giờ quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Và hắn cũng chẳng thay đổi tích cách chỉ vì dòng thời không thay đổi.
- Các ngươi đừng có trách ta rằng ta đã không cảnh báo trước. Ta đã cố gắng giữ im lặng nhiều nhất có thể nhưng các người cứ luôn phớt lờ những lời cảnh báo ấy.
- Nếu như còn ở võ lâm thì ta đã sớm giải quyết những con ruồi nhặng này rồi.
Lý Thạch Doãn cố gắng vùng vẫy trước lực tay bóp cổ của Thiên Như Vân.
- Khụ … thả … ta … xuống.
- Hm?
- Đồ khốn ... thả ta ... xuống.
Lý Thạch Doãn đột nhiên nhấn vào một nút nào đó.
Lập tức, luồng sáng chói lọi và lấp lánh tỏa ra xung quanh.
Rắc rắc!
Tia lửa xẹt lên, bốc cháy trên bàn tay Thiên Như Vân.
- Ngay bây giờ!
Lý Thạch Doãn đưa tay ra hiệu cho phép nổ súng.
Dududud!
Tring!
Đèn đột nhiên tắt đi, hành lang trở nên tối tăm ngay lập tức và hàng trăm hàng ngàn viên đạn được bằng ra từ họng súng.
Dudududu!
Hành động quả quyết này dường như cho thấy Lý Thạch Doãn đã chấp việc hy sinh dù biết rằng sự lựa chọn đó có thể khiến mình hứng chịu làn mưa đạn.
Papapak!
Một vài viên đạn bắn trúng thân thể Lý Thạch Doãn đang mặc trên người bộ đồ bảo hộ.
Nhưng viên đạn đã bị chặn lại và không thể xuyên qua.
- Kuaak!
Mặc dù đồ bảo hộ được thiết kế để chống đạn và vũ khí nhưng cũng khó tránh việc khiến hắn bị thương.
- Ranh con! Ngươi nghĩ Tuyệt Đỉnh Tông Sư lợi hại lắm sao?
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]