- Nano. Ngươi có cách nào điều khiển nó và đưa ta ra ngoài không ?
[Các bo mạch chính bên trong hệ thống tự lái đã hư hỏng nặng. Thế nên, rất khó để can thiệp vào hệ thống điều khiển.]
- Ngươi cần làm gì đó. Hoặc cả hai chúng ta đều sẽ chết.
[Tôi sẽ cố gắng. Chủ nhân hãy đặt lòng bàn tay của mình lên bảng điều khiển.]
- Được!
Thiên Như Vân vội vàng đặt lòng bàn tay phải lên theo lời của Nano.
Ngay sau đó, một tia luồng sáng từ lòng bàn tay đã quét vào bảng điều khiển.
[Đang tiến hành việc truy cập vào hệ thống sao lưu.]
Jjakkk!
Tiếng băng vỡ vụn khiến Thiên Như Vân trở nên sốt ruột.
Bởi nếu Nano không nhanh lên thì mọi chuyện sẽ trở nên xấu đi.
Vào lúc mà Thiên Như Vân mất đi sự bình tĩnh thì đèn LED bỗng sáng lên.
Wow! Beep! Beep!
Đồng thời, các nút trên bảng điều khiển chính cũng đồng loạt sáng lên.
Mặc dù vẫn có một số chỗ khác không sáng đèn, nhưng có vẻ như mọi thứ vẫn có thể hoạt động bình thường.
- Nano? Ngươi đã làm được rồi ?
[Vâng. Tôi đã xác nhận được tình trạng hiện tại của phi thuyền. Chức năng định vị tọa độ đã hỏng nên chúng ta buộc phải rời khỏi dòng thời gian này ngay.]
- Nano. Ngươi đang nói gì vậy?
[Tức là chúng ta sẽ tiến vào một dòng thời không khác với thời đại của ngài.]
Khuôn mặt của Thiên Như Vân đanh lại trước lời nói ấy.
Hắn không biết mình có hiểu đúng không. Theo lời Nano nói rằng họ sẽ tiến vào một thế giới hoàn toàn xa lạ với thế giới trước đó.
Jjkkk!
Tiếng băng nứt như thúc gục Thiên Như Vân cần nhanh chóng ra quyết định.
Bởi lúc này không có thời gian để chần chừ.
Tốc độ băng vỡ đang ngày càng nhanh hơn và chỉ một chút nữa thôi, phi thuyền sẽ hoàn toàn vỡ tan tành.
- Văn Khuê.
Đúng lúc đó, trong tâm trí Thiên Như Vân hiện lên hình ảnh Văn Khuê với đứa con nhỏ sắp chào đời.
Nếu hắn chết đi thì hắn sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.
Thiên Như Vân không muốn một người vợ mất chồng, một đứa trẻ mất cha. Thiên Ma Thần Giáo mất đi Thiên Ma giáo chủ…
Không có gì quan trọng hơn bằng việc bảo toàn tính mạng.
Thiên Như Vân cắn môi đến máu chảy ra, hắn nắm chặt lòng bàn tay rồi ra lệnh cho Nano.
- Chấp nhận!
[Vâng. Đang tiến hành việc thiết lập lệnh thoát khỏi dòng chảy thời không này.]
Gooo!
Ngay khi thanh âm của Nano, phi thuyền bỗng nhiên rung chuyển mạnh.
Một vòng xoáy ngũ sắc xuất hiện phía trước phi thuyền. Và chỉ một giây sau, phi thuyền đã đi qua nó và rời khỏi dòng chảy thời không.
Rầm!
Đối diện với áp suất đột ngột tăng lên đã khiến phi thuyền run chuyển mạnh.
- Kuak!
Luồng áp suất cố hút Thiên Như Vân ra ngoài, nhưng hắn vẫn cố nắm rồi giữ chặt lấy tay cầm.
Nếu buông tay cầm ra thì Nano sẽ mất đi quyền kiểm soát với phi thuyền.
Clank! Clank!
Thiên Như Vân cố gắng giữ thăng bằng để không bị hút xa tay cầm. Và khi, hắn thoát khỏi vòng xoáy ngũ sắc.
Chính lúc đó.
Jjjkkk!
Lớp băng chắn thủng trước đó đã hoàn toàn vỡ vụn.
Cùng lúc ấy, thân thể Thiên Như Vân đang giữ tay cầm bị một lực mạnh mẽ hút ra bên ngoài.
Pang!
- Uakk!
[Khởi động bộ đồ Nano Gatelinium!]
Cha cha cha!
Những chất lỏng kim loại bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Thật may mắn là chức năng bảo vệ đã kịp thời được kích hoạt. Có chút khác thường khi màu sắc trên bộ đồ là hỗn hợp màu. Có chỗ thì đỏ chói, có chỗ thì là hỗn hợp màu xanh.
- Ta đang ở đâu đây?
[Hiện tại là chúng ta đang ở độ cao 60 kilomet bên trong tầng trung lưu.]
Tầng trung lưu hơn tầng bình lưu.
Độ cao này cũng tương tự như khi phi thuyền tiến vào dòng chảy thời không.
‘Không khí ư?’
Thiên Như Vân đưa mắt nhìn về phi thuyền và cố di chuyển vào bên trong khoang thuyền.
Nhưng phi thuyền bỗng nhiên phát nổ.
Bùm!
‘Cái này!’
Hắn cảm thấy may mắn vì đã rời khỏi phi thuyền và cách vụ nổ khá xa. Nếu chỉ chậm hoặc gần một chút thôi thì có lẽ hắn đã chết trong vụ nổ đó rồi.
Và giờ, lựa chọn cuối cùng là phải đáp xuống mặt đất ở khoảng cách này.
- Nano, khởi động chế độ phi hành.
[Đang chuyển sang chế độ phi hành.]
Cơ thể Thiên Như Vân phóng về phần đất liền ở bên dưới.
Lớp màu đã bám trên bộ giáp Nano đã dần bay đi khi Thiên Như Vân càng đến gần mặt đất hơn.
Swoosh!
Đã bao lâu rồi?
Thiên Như Vân cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đất liền.
Nhưng nơi đây không phải là vùng đất Jianghu đầy cây xanh.
[Độ cao hiện tại là 15 kilomet.]
[Độ cao hiện tại là 14,5 kilomet.]
[Độ cao hiện tại là 13 kilomet.]
Từ khoảng cách đó, Thiên Như Vân thấy những tòa nhà cao chọc trời.
‘Thứ quái gì thế này?’
Vẫn nhìn thấy cây cối, cỏ, núi rừng. Nhưng đây không phải là thế giới mang màu xanh mà mang màu xám xịt.
Những tòa nhà có mái vuông chứ không phải nhà lát gạch.
Khi khoảng cách càng gần mặt đất hơn.
[Độ cao hiện tại là 300 mét.]
Đối diện với một tòa nhà cao chọc trời.
Đôi mắt Thiên Như Vân mở to mắt nhìn vào bức tường trong suốt bao bọc lấy bên ngoài của tòa nhà.
hắn cũng nhìn thấy bóng dáng con người bên trong tòa nhà ấy.
[Độ cao hiện tại là 100m. Chúng ta sẽ sớm tiếp đất.]
Thình thịch!
Thiên Như Vân đáp xuống nền đất xám đen một cách nhẹ nhàng.
Hắn đứng thẳng người lên.
Cha cha cha!
Khi mũ bảo hiểm được bật ra, hắn nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời bao quanh mình như thể một nhà tù hay lồng giam vậy.
Đây không phải là thế giới mà hắn biết đến.
Woong!
- A! A! Người đó vừa rơi từ trên cao xuống!
- Hình như anh ta vừa rơi xuống từ tòa nhà bên kia.
- Khoan đã. Bộ đồ đó có phải là bộ đồ siêu anh hùng không? Họ đang đóng phim Man of Steel (Người đàn ông thép/Superman) ư?
Có thể thấy rõ sự sửng sốt hiện rõ trong mắt họ.
Trước sự vây lấy của những người ở đây. Thiên Như Vân theo bản năng mà cảnh giác với họ.
‘Đây là đâu?’
Sự bối rối ngập tràn trong mắt của Thiên Như Vân khi Nano trả lời hắn.
[Đã phát hiện tín hiệu Wi-Fi. Thời gian hiện tại của tọa độ này là … ngày 19 tháng 02 năm 2069 Sau Công Nguyên.]
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]