Chương 24: Đội Đặc Công Cơ Động Số 5. (2)
Những chiếc xe thuộc đội đặc công cơ động xếp hàng dài bên phía tòa nhà bên phải.
Trong số đó có một số xe bị hư hỏng nặng.
Có những lỗ thủng lớn trên trần xe, hơn một nửa cửa sổ bị vỡ tan tành và cần sửa chữa gấp.
Ít nhất chúng cũng là phương tiện được sản xuất dành riêng cho những người có khả năng đặc biệt. Nên nếu đây là những chiếc xe thông thường mà gánh chịu đựng những sát thương vậy thì giờ chúng chẳng khác nào đống sắt vụn cả.
- Đi thành hàng, lần lượt vào trong. Đừng giẫm lên sợi dây ở đó!
Từ bên trong xe, các thành viên của đội đặc công cơ động vừa bước ra vừa dẫn đám tội phạm vào trong tòa nhà.
Chiếc còng tay dành riêng cho những người có năng lực đặc biệt được đeo ở cổ tay và mắt cá chân.
Đa phần, những tên tội phạm bị thương và không còn sức để chống lại, dần dần bị lôi vào trong.
Tất nhiên, không phải mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.
- Thả ta ra! Thứ rác rưởi! Thả ra!
Một gã hói đầu với vóc dáng vạm vỡ và khuôn mặt bê bết máu đang làm loạn.
Anh ta là Tôn Mạnh Đạt.
Và cũng là một trong những thành viên quan trọng thuộc Tà Đạo ở thành phố Thẩm Dương.
Trong quá khứ, Tà Đạo hay còn là Tà Phái là một thế lực rất hùng mạnh, nhưng bây giờ nó đã phát triển thành những băng nhóm xã hội đen khét tiếng.
Mặc dù nó đã phát triển thành một tổ chức, nhưng gốc rễ của nó là những cao thủ võ lâm.
Tôn Mạnh Đạt không thể vận dụng nội lực nữa bởi vì chiếc còng tay. Nhưng anh ta vẫn có thể kháng cứ hai sĩ quan cố đẩy vào bởi vì đã không bỏ bê việc luyện tập thể lực.
Sau đấy, ai đó giáng một đá vào bụng Tôn Mạnh Đạt.
Puck!
- Kuak!
Hai cảnh sát cơ động đẩy Tôn Mạnh Đạt xuống đất, ho ra máu vì hứng chịu cú đá.
Tôn Mạnh Đạt lau đi vết máu trên miệng rồi hét vào mặt người kia.
- Aaa! Đồ khốn. Dùng cái còng tay ngăn cấm bọn ta sử dụng nội lực, các ngươi chỉ toàn lợi dụng những thủ đoạn bỉ ổi.
Nếu không phải vì cú đá, và nếu có thể sử dụng nội lực, thì anh ta sẽ không ho ra máu.
Người đã đá Tôn Mạnh Đạt cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm.
Người này ở độ tuổi ngoài ba mươi tuổi với kiểu tóc ngắn và thân hình lực lưỡng này là đội trưởng của Đội đặc công cơ động số 5, Dương Thần.
- Ngươi nói nhiều y như lũ tội phạm ma túy vậy! Tôn Mạnh Đạt. Ngươi cần biết ơn ta vì đã không giết ngươi ngay tại chỗ.
Chính phủ Trung Quốc không nhân nhượng trước tội phạm ma túy.
Đó là bởi vì tổ tiên họ đã phải vật lộn với thuốc phiện.
- Những tên khốn buôn thuốc phiện như ngươi tốt hơn hết nên chết quách đi.
Dương Thần vừa nói vừa chuẩn bị tung cú đá vào Tôn Mạnh Đạt đang gần như không thể đứng dậy.
Chính lúc đó đã có người ngăn cản.
- Đội trưởng Dương. Dừng tay lại. Không phải hắn đã bị bắt giữ rồi sao?
- Cảnh sát trưởng.
Người ngăn cản Dương Thần là Lý Thạch Doãn.
Lý Thạch Doãn cũng là người luyện võ và là cảnh sát trưởng Bộ phận đặc công cơ động phụ trách quản lý, đối phó với những kẻ sử dụng năng lực đặc biệt sai mục đích và bao gồm cả những cao thủ võ lâm.
- Ta cần phải khiến thằng khốn này tỉnh táo lại ...
- Chúng ta đều là sĩ quan cảnh sát. Và ta hiểu cảm giác của ngươi, nhưng có một số việc mà chúng ta cần phải ưu tiên.
- … Được rồi.
Dẫu sao thì cảnh sát trưởng cũng là cấp trên nên Dương Thần đã khống chế lại cảm xúc của mình.
- Áp giải hắn đi.
- Rõ.
Những viên cảnh sát phía sau đã tóm lấy chân rồi kéo Tôn Mạnh Đạt đi.
Tôn Mạnh Đạt bị kéo đi nhưng vẫn không ngừng trừng mắt nhìn Lý Thạch Doãn, mỉa mai nói.
- Lũ khốn các người đóng kịch rất giỏi. Lại còn chơi trò cảnh sát chính trực, nhưng thực tế thì tất cả các ngươi đều là một lũ giống nhau.
- Ngươi nói gì?
- Ngay cả khi bọn ta giao dịch ma túy đi chăng nữa, bọn ta cũng không phải là những con chó săn của chính phủ. Ta khinh! Phụt!
Phụt.
Nước bọt của Tôn Mạnh Đạt làm bẩn áo khoác của Lý Thạch Doãn.
Khóe môi Lý Thạch Doãn nhếch lên.
- Tên này!
Khuôn mặt Dương Thần trở nên lạnh lùng nhìn tên ngu ngốc này đáng lý nên được đưa đi nhanh, nhưng giờ đã quá muộn rồi.
Tay Lý Thạch Doãn nắm mặt Tôn Mạnh Đạt.
- Hừm!
- Có vẻ như bọn ta quá lương thiện?
Ánh mắt của Lý Thạch Doãn thoáng chốc thay đổi.
Trong phút chốc, Lý Thạch Doãn dường như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
- Chó săn của chính phủ ư? Đáng lẽ ra, ta nên để ngươi chết đi. Lũ sâu bọ của xã hội.
Lý Thạch Doãn dồn lực, nhấc bổng Tôn Mạnh Đạt lên, rồi ném anh ta xuống đất.
- Ugh!
Bang!
Máu chảy ra từ đầu anh ta rồi lan ra trên sàn đất.
Tôn Mạnh Đạt mất đi nội lực cũng chẳng khác người bình thường là bao nên chẳng thể chống lại người luyện võ như Lý Thạch Doãn.
- Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Cuối cùng thì chúng mày cũng chỉ là những tên tội phạm bị người dân ghét bỏ, còn bọn ta đều là những công chức cao quý mà người dân ghen tị, ao ước.
Kick!
- Ugh!
Lý Thạch Doãn vẫn dùng chân đá vào đầu Tôn Mạnh Đạt như thể cơn giận vẫn chưa được xả hết.
Tôn Mạnh Đạt rên rỉ một lúc, sau đó không cử động nữa.
- Ahh …
Đội trưởng Dương Thần tặc lưỡi.
Lý Thạch Doãn đã nổi tiếng với vẻ ngoài điềm đạm, nhưng mức độ nổi tiếng còn lớn hơn là lúc anh ta không thể khống chế được cơn giận của mình.
- Phù.
Những tên cảnh sát cơ động khác vội đến kiểm tra xem Tôn Mạnh Đạt đã chết chưa rồi thở dài.
Có vẻ như Tôn Mạnh Đạt chỉ bị ngất đi sau khi bị đá vào đầu.
‘Thằng ngu. Tại sao phải chọc giận cảnh sát trưởng chứ!’
Dương Thần thầm nghĩ.
Lý Thạch Doãn được biết đến là người không thể kiềm chế cơn tức giận và đã giết chết những tên tội phạm.
Nếu những gì anh ta nghe là đúng, thì Lý Thạch Doãn là kẻ không nhân nhượng trước những tên thuộc Tà Đạo.
- Giải hắn đi.
- Đã rõ.
Các cảnh sát cơ động đã đỡ Tôn Mạnh Đạt đứng dậy rồi kéo anh ta vào trong tòa nhà.
Sau đó, mọi chuyện vẫn tiếp tục mà không có bất kỳ vấn đề nào phát sinh. Lúc này, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lý Thạch Doãn.
- Mọi chuyện xong rồi?
- Với tư cách là ... đội trưởng ....
Tống Vĩ Khang đã tới đây được năm phút, nhưng anh ta vẫn đứng yên theo dõi tình hình vừa rồi.
Một lúc sau, bọn họ di chuyển đến phòng quan sát nằm ở tầng 1 thuộc tòa nhà Cục An Ninh.
Cảnh sát trưởng Lý Thạch Doãn vuốt cằm nhìn vào màn hình lớn chiếu cảnh quay từ tầng hầm thứ 5.
Những gì anh ta đang xem là hình ảnh được ghi lại cách đây hai tiếng rưỡi.
Biểu cảm trên khuôn mặt đội trưởng Dương Thần đang xem đoạn ghi hình không ổn định lắm.
Đổng Nhược Minh, một trong những thành viên trong nhóm, nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
- Có thể là do ta sai nhưng mà thưa sếp …
- Cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư.
Lý Thạch Doãn nói.
Tất cả bọn họ đều biết cao thủ võ lâm mạnh mẽ thế nào.
Nhưng để học và sử dụng thuật pháp một cách thuần thục đến vậy thì chỉ có thể là cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư.
- Lại còn là một kẻ vô danh ?
Điều đáng nghi ngờ hơn nữa là cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa thể xác định được danh tính của người này.
Tống Vĩ Khang đang xem rồi đặt ra câu hỏi cho đội đặc công.
- Có khó giải quyết không?
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]