Chương 18: Cục An Ninh Công Cộng (PSB). (2)
Họ di chuyển phòng thẩm vấn sau khi nói chuyện ở trước thang máy lối vào tầng hầm thứ 5.
Nơi Thiên Như Vân bị giam giữ ở phòng thẩm vấn số 4.
Họ bước vào phòng bên cạnh phòng thẩm vấn.
- Nghiêm!
Bên trong, người phụ nữ tóc ngắn và người đàn ông to lớn cùng lúc đứng dậy chào.
Hai người họ là những thám tử thuộc đội 3 từ Bộ phận tội phạm bạo động.
- Trật tự.
Phó Cục Trưởng Hồ Nhất Khánh đưa ngón tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng.
Bọn họ đang ở trong phòng quan sát thông với phòng thẩm vấn.
Những người trong phòng này có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong phòng thẩm vấn, nhưng ngược lại thì không.
Trong phòng thẩm vấn chỉ có một chiếc bàn, một thanh niên trẻ tuổi có mái tóc dài với khuôn mặt sáng sủa đang ngồi ở đó.
Người thanh niên ấy chính là Thiên Như Vân.
- Ta chỉ lấy một ít máu để nhận dạng. Sẽ không gây hại gì đâu.
Giọng nói bên trong phòng có thể được nghe thấy qua loa trong phòng quan sát.
Trong phòng thẩm vấn, Triệu Thế Tông là thành viên đội y tế cầm một ống tiêm lấy mẫu máu và đang cố gắng thuyết phục Thiên Như Vân.
- Kẻ mà các ngươi nói là hắn?
- Vâng, đúng vậy.
- Thằng nhóc này trông như vừa bước ra từ phim cổ trang. Nhưng ít nhất thì các ngươi cũng phải tước vũ khí trong tay hắn đi chứ?
- … chúng tôi xin lỗi.
Phó Cục Trưởng bực mình vì cấp dưới dám để Thiên Như Vân ung dung mang theo vũ khí vào tận nơi này.
Hồ Nhất Khánh đến gần tấm kính, xem xét.
Giật mình!
- Hả?
Thiên Như Vân đang ngồi yên, đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang cửa kính.
Hồ Nhất Khánh khó tin. Anh ta vốn nghĩ trong đầu rằng tất cả những gì Thiên Như Vân có thể nhìn thấy là tấm gương trắng xóa. Ánh nhìn ấy khiến anh ta cảm thấy khó hiểu tự hỏi làm sao đối phương có thể nhìn đúng nơi nơi mà anh ta đang đứng?
Hồ Nhất Khánh hỏi Tống Vĩ Khang đang đứng sau mình.
- Hắn ta không thể nhìn thấy chúng ta, phải không?
- Chắc chắn là thế. Kể cả hắn ta cố gắng thử bao nhiêu lần.
Tấm kính giống như tấm gương bên trong phòng thẩm vấn.
- Chẳng lẽ ta đã nhìn nhầm?
Thiên Như Vân nhìn về phía Triệu Thế Tông.
Hồ Nhất Khánh nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên rồi tiếp tục quan sát.
- Họ vẫn chưa lấy được máu để xét nghiệm sao?
- Chúng tôi đã cố gắng làm vậy, nhưng hắn vẫn nghĩ chúng tôi đang cố làm hại hắn.
Nữ thám tử đứng phía sau trả lời.
Đột nhiên, Thiên Như Vân đưa tay ra và nói,
- Hãy thử lấy nó nếu ngươi có thể.
Nghe những lời đó, Hồ Nhất Khánh đứng nhìn, lắc đầu.
- Phải chăng thằng nhóc đó bị tâm thần rồi không?
Triệu Thế Tông thuộc đơn vị y tế thở dài trong phòng và nhặt lấy ống tiêm.
Sau đó, một ống cao su được quấn quanh cổ tay phải của Thiên Như Vân.
- Thả lỏng cánh tay đi. Nó sẽ hơi nhói một chút.
Khi Triệu Thế Tông cố gắng đưa kim vào tĩnh mạch thì …
Crack.
- Hả?
Thay vì mũi kim xuyên qua da thịt thì nó bị gãy.
Triệu Thế Tông cảm thấy khó hiểu. Anh ta là người khá dày dặn kinh nghiệm nên không thể nào mắc sai lầm ngớ ngẩn như vậy.
Tiếp đó, Triệu Thế Tông liền thay kim rồi nhắc nhở Thiên Như Vân.
- Ngươi không được cong cánh tay lại. Hãy thả lỏng đi.
- Ta không hề làm vậy.
- Phù … hiểu rồi. Dù sao, đừng để tay cong. Các tĩnh mạch sẽ bị tổn thương đấy.
Triệu Thế Tông kiểm tra Thiên Như Vân có đang nắm chặt tay hay không.
Sau khi xác nhận rằng không phải vậy, anh ta di chuyển kim về phía tĩnh mạch.
Crack!
Khi chiếc kim lại bị gãy một lần nữa thì Triệu Thế Tông nhận ra lỗi không phải do mình.
Mũi kim bị gãy như thể va phải một vật cứng.
- Sao da thịt thôi mà cũng cứng vậy?
Kim có thể đi vào miễn là nó đâm vào đúng chỗ, bất kể cơ dày và khỏe đến đâu.
Triệu Thế Tông nhận ra điều đó và lần nữa thay kim.
Bịch!
- Hừ! Ngươi làm gì vậy?
Thiên Như Vân nắm lấy cánh tay anh ta.
Rồi hắn trầm giọng nói với Triệu Thế Tông còn đang ngơ ngác.
- Ta cho ngươi hai cơ hội rồi nhưng vẫn chưa đủ sao?
- Ugh! Buông ta ra!
Triệu Thế Tông đã hét lên như đang lo sợ rằng cổ tay sẽ bị bẻ gãy.
Lập tức, những thám tử đứng bên ngoài chạy vào bên trong.
- Chết tiệt!
Hai thám tử phòng khác kinh hoảng muốn lao tới giúp thì …
Thiên Như Vân nhìn tấm kính rồi nói với ai đó như thể đối phương đang ở trước mặt mình.
- Hãy thử làm điều vô ích đi rồi xem ta bẻ gãy cổ tay của tên này.
- !?
Khuôn mặt của đám thám tử trong phòng quan sát đanh lại.
Trực giác họ luôn mách bảo rằng Thiên Như Vân đang nhìn họ từ trước đến giờ nhưng họ vẫn không tin.
Tak!
Thiên Như Vân đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
- Aaaa! Tay ta, bàn tay của ta!
Triệu Thế Tông kêu than lên vì đau đớn, nhưng Thiên Như Vân đã phớt lờ rồi kéo hắn đến sát tấm kính.
- Huh?
Nơi Thiên Như Vân đến chính là vị trí mà Phó Cục Trưởng đang đứng.
Chứng kiến Thiên Như Vân đang đứng trước mặt mình càng khiến khuôn mặt Phó Cục Trưởng cứng đơ như đá.
Thiên Như Vân thích thú nói.
- Ngươi có vẻ là người cấp cao ở đây.
- Hộc hộc!
Hồ Nhất Khánh sợ hãi trước lời ấy rồi bất thình lình không hay biết bản thân đã lùi lại một bước.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]