Chương 38: Theo Dõi. (3)
Mộ Dung Nhất Tôn đang nói thì nhìn thấy hóa đơn thanh toán và phiếu số thứ tự trên bàn.
- Bành trưởng lão! Sao ngài phải tự mình làm những chuyện như thế này. Nếu ngài gọi cho ta thì ta sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất.
- Hiuhiu! Ta không thích những quy trình rắc rối đấy. Hơn nữa, ta chỉ khám cơ bản … Mà sao, cậu lại nhìn chằm chằm tên võ giả đấy?
Dù khoảng cách khá xa nhưng với giác quan nhạy bén của mình, Bành trưởng lão vẫn tìm được người mà Mộ Dung Nhất Tôn đang chú ý đến.
Ở xa xa, một người đàn ông trung niên đeo bột bó tay trái.
Nếu đó chỉ là người bình thường, trưởng lão Bành sẽ không quan tâm đến điều đó, nhưng đối phương lại là võ giả. Hơn nữa, cảnh giới cũng không thấp.
- À, vâng. Anh ta là một trong những đối tác kinh doanh.
- Hmm, vậy à?
Mộ Dung Nhất Tôn không muốn đi sâu vào chi tiết, vội chuyển đề tài.
- Nhưng, trưởng lão thực sự rất tuyệt vời.
- Ý cậu là sao?
- Ngài đến đây có phải vì Cảnh Báo Cổng đúng không? Dù đã ở tuổi 80 nhưng ngài vẫn muốn cống hiến cho đất nước. Ta thật sự khâm phục ngài khi đã đưa ra quyết định như vậy.
- Hiuhiu, cậu lại nói khoa trương quá rồi. Khi nào những cánh cổng còn tồn tại và những lão già như ta còn có thể giúp được … Hả?
Đột nhiên, khuôn mặt Bành Năng Khiêm trở nên căng thẳng.
Mộ Dung Nhất Tôn định hỏi có chuyện gì thì Bành trưởng lão đột nhiên phóng ra bên ngoài.
- Trưởng lão!
Mộ Dung Nhất Tôn cố gắng đuổi theo phía sau.
Bành trưởng lão chạy ra xa khu vực của tòa nhà rồi dừng lại ở một con hẻm nhỏ.
Có một vài người ở xung quanh đang tụ tập lại.
Woong!
- Dường như có tai nạn xảy ra.
Mộ Dung Nhất Tôn đi đến bên cạnh ông.
Dõi theo ánh mắt của Bành trưởng lão, anh ta phát hiện một chiếc RV (Recreational Vehicle) cỡ lớn đã đâm đổ cột điện.
Lốp xe phía trước bốc khói lên, dường như nó bị thủng.
Nhưng điều thật kỳ lạ là cả hai bánh trước đều vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
- Bành trưởng lão rời đi có phải vì cảm ứng được tai nạn?
Bành trưởng lão hay còn gọi là Bành Năng Khiêm không đáp lại câu hỏi đó, khóe miệng ông ta đang lẩm bẩm cùng với đôi mắt đang run rẩy đầy sự sợ hãi.
- Ta vừa cảm nhận một luồng nội lực khổng lồ. Ngươi không cảm nhận được nó sao?
Đôi mắt Mộ Dung Nhất Tôn lấp lóe trước lời đó.
Bởi đây là lần đầu tiên mà anh ta tận mắt chứng kiến dáng vẻ sợ hãi của Bành trưởng lão. Một trong 100 tu sĩ hàng đầu do Sở Võ Thuật trực thuộc Quốc Vụ Viện Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa công nhận.
- Liệu có phải là một trong hai tên kia không?.
Mộ Dung Nhất Tôn chỉ vào hai người vừa bước ra chiếc RV.
Vụ va chạm khá mạnh khiến cho hai người vừa rời khỏi chiếc RV đều đổ gục xuống đất như thể họ không còn chút sức lực.
Khi ấy, Bành trưởng lão đáp lại nhưng tay vẫn nắm chặt lấy chuôi trường kiếm.
- Không phải. Nó xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất.
‘Mình vừa để mất dấu một cường giả biết thi triển lôi thuật sao?’
Không chỉ là cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư, Bành trưởng lão còn tinh thông lôi thuật. Do đó, ông ta rất dễ đánh hơi được ai đó thi triển lôi thuật.
Đúng lúc này, chiếc VinFast VF 9 màu đen rời khỏi khuôn viên bệnh viện.
Bên trong xe, Triệu Vũ Thành không để ý cánh tay trái vừa được bó bột, hai mắt chăm chú nhìn Thiên Như Vân đang khoanh tay lại.
- Không phải tình cờ, là cậu … khiến cho lốp xe nổ tung?
Triệu Vũ Thành đã nắm chặt lòng bàn tay phải lại khi thấy Thiên Như Vân không phủ nhận điều đó.
Nhưng sự nản lòng vẫn hiện lên khi Thiên Như Vân vẫn giữ im lặng.
Lúc đó, tài xế truyền âm cho anh ta.
[Trưởng phòng Triệu! Tôi không dám chắc suy đoán của mình có đúng hay không. Nhưng chiếc RV màu xám đó đã bám sau kể từ khi chúng ta rời khỏi Cục An Ninh Công Cộng.]
[Cái gì?]
Trước suy đoán của tài xế, Triệu Vũ Thành mở to hai mắt nhìn về phía Thiên Như Vân.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]