Chương 49: Ngươi Đã Uống Thuốc Giải Độc?
- Được rồi. Ta sẽ đếm đến năm.
‘Hắn ta sẽ mất bao nhiêu giây để đồng ý đây?’
Cảnh tượng Vô Thượng Tông Sư nhún nhường chắc chắn sẽ khiến Doãn Môn Bình coi đó là một thành tựu phi thường.
- Một.
Chính lúc đó.
Thiên Như Vân vung kiếm với nét mặt vô cảm.
Xoẹt!
- Ah?
Có thứ gì đó cắt qua cánh tay phải của hắn.
Thình thịch!
Có thứ gì đó rơi xuống sàn.
- !!!
Doãn Môn Bình ôm chặt lấy phần cơ thể mình với khuôn mặt tái nhợt.
Suỵt!
Máu tuôn ra từ bờ vai bị đứt lìa.
Mặt mày hắn ta đỏ bừng và hét lớn.
- KUAKKKKKK!
Nỗi đau này không thể so sánh với những ngón tay bị bẻ gãy.
Hắn mới chỉ đếm đến một thôi vậy mà điều này lại xảy ra!
- Kuak! Ngươi … ngươi, ngươi nghĩ mình sẽ ổn khi nội lực đang dần tiêu tán?
- Ngươi đã nhầm.
- Gì cơ?
Đúng lúc đó, Thiên Như Vân chìa tay ra.
Thứ gì đó giống như nước đen trào ra từ lòng bàn tay rồi tạo thành những giọt nước tròn.
- Ngươi đang nói thứ này ?
- K - Không đời nào!
Doãn Môn Bình đã rất sốc.
Hắn thực sự muốn phủ nhận những gì mình đang nghĩ.
Thiên Như Vân nói.
- Ngươi nghĩ rằng bản tọa không hay biết ?
Rùng mình!
Tóc gáy dựng đứng cả lên.
- Không đời nào!
Không thể như vậy được.
Nếu chất độc đó có thể được giải một cách dễ dàng, thì hắn sẽ không phải trả một số tiền lớn để có được nó.
- K - Không thể nào! Ngươi không thể làm điều đó trừ khi ngươi đã uống thuốc giải độc.
- Ngươi sẽ không muốn tin vào điều đó đâu.
Nói xong, Thiên Như Vân đưa tay về phía hắn.
Giọt nước đen kịt được đưa đến gần người Doãn Môn Bình.
- KHÔNG ! KHÔNG ! KHÔNG !
Doãn Môn Bình khóc lóc cầu xin.
Tuy nhiên, nội lực xung quanh đã kìm chặt đầu hắn tại chỗ và cố cạy mở rộng miệng hắn ra.
- KUAK!
Ực !
Chất độc đó được đưa vào miệng và đi xuống cổ họng.
Doãn Môn Bình thậm chí còn có thể cảm nhận được nó đang chảy xuống thực quản.
- KUAK!
Nếu đây thực sự là One Time, thì phải loại bỏ nó ngay lập tức.
Hắn cố gắng nôn ra, nhưng Thiên Như Vân đã ấn vào huyệt đạo trên người Doãn Môn Bình.
Cơ thể ông cứng đờ khi các huyệt đạo bị điểm.
- Kuakk! Chết tiệt!
Doãn Môn Bình khóc không ra nước mắt, đôi mắt đỏ khi nhìn chằm chằm vào Thiên Như Vân đang ngồi trên chiếc ghế sofa.
- Còn 59 phút.
* * *
- Sếp! Có vẻ như bọn họ sắp rời đi.
- Khoan hẳn bám theo. Cử chiếc xe màu xanh phía sau đi trước. Còn chúng ta sẽ từ từ bám theo sau.
- Đã rõ.
Gã tài xế xoay vô lăng, cảnh quay được chuyển sang chiếc xe sau.
Chính lúc đó.
Pang!
Những âm thanh ồn ào phát ra.
Kiiik!
- Cái gì! Euk!
Cảnh quay rung lắc dữ dội rồi đột ngột chuyển sang màu đen kịt.
Bang!
- Kuak!
Chiếc xe đột nhiên đâm vào cột điện, túi khí trên ô tô lập tức bung ra.
- Chết tiệt!
- Chuyện quái gì thế?
Cạch!
Hai người đàn ông ngồi trong buồng lái, mở cửa xe rồi tiến lên phía trước để kiểm tra.
Trong cảnh quay, cả hai nhìn vào bánh trước của chiếc ô tô rồi sau đó nhìn về chiếc VinFast VF 9 màu đen đang rời đi mà không thể kìm được sự tức giận.
Mọi thứ vẫn đang được phát trực tiếp.
Cục Trưởng Cục An Ninh nhìn vào màn hình rồi đưa tay lên trán.
- Thế nào lại …
hắn không thể ngờ rằng bọn họ lại bị phát hiện nhanh đến vậy.
Bằng chứng chính là lốp trước đã bị nổ.
‘Mình đã rất cẩn thận trong suốt khoảng thời gian qua. Vậy mà …’
Cục Trưởng Thang Minh Căn vẫn luôn theo dõi sát sao và đưa ra chỉ đạo trong suốt khoảng thời gian mà đặc vụ theo dõi nhóm người Triệu Vũ Thành.
Và điều này làm rõ một điều rằng.
‘Cậu ta rất quan trọng đối với bọn chúng.’
Cục Trưởng Thang Minh Căn suy đoán rằng nhóm người Triệu Vũ Thành đã cố tình dẫn dụ đội đặc vụ đến bệnh viện để tranh thủ thời gian sắp xếp tay bắn tỉa đến tiếp ứng.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]