Mục lục
Ma Thần Giáng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30: Toàn Diệt. (3)

Một lúc trước.

Thiên Như Vân mở cánh cửa phòng quan sát rồi bước vào.

Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc trước những màn hình lớn được gắn trên hai bên tường.

Mặc dù đã biết về sự phát triển của khoa học kỹ thuật nhưng mà tận mắt chứng khiến quả thật rất khác.

- Có những thứ máy móc này sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

Trong võ lâm, chả có cách nào để theo dõi người khác ngoài việc phải bám đuôi họ.

Camera quan sát hoặc camera ẩn dường như rất hữu ích để theo dõi ai đó và kiểm tra tình hình mà không cần điều động người đến tận nơi.

Mục đích đến căn phòng này của Thiên Như Vân rất đơn giản.

- Nano. Ngươi có nói rằng mọi thứ được ghi lại đều được lưu trữ ở đây đúng không?

[Vâng.]

Căn phòng này được xem là hệ thống máy chủ mạng của toàn bộ Cục An Ninh Công Cộng.

Thiên Như Vân đến gần chiếc PC chính được lắp đặt trước màn hình và đặt tay lên đó.

Zzzz!

Các hạt nano bao bọc lấy bàn tay hắn, tạo thành chiếc găng tay.

Một dây kim loại kéo dài từ lòng bàn tay kết nối với cổng USB-X trên PC.

- Chuk!

Đôi mắt Thiên Như Vân chuyển động khi hắn nhìn vào màn hình lớn đang hiển thị cảnh vật.

Những chiếc màn hình sáng lên lần lượt hiển thị hình ảnh của các tòa nhà lân cận, hệ thống giao thông và cả hành lang trong các tòa nhà của Cục An Ninh Công Cộng.

Thiên Như Vân quay sang chiếc màn hình lớn có hình ảnh con người.

- Bọn chúng?

Có khoảng 40 tên tội phạm đang bị giam ở tầng hầm thứ hai và thứ nhất.

Bọn chúng đều bị giật mình với tất cả các tiếng súng, và đang bấn loạn hết lên trong ngục.

- Bọn chúng đang bị nhốt. Vì vậy, Cục An Ninh Công Cộng là nơi chuyên bắt giữ tội phạm.

Bây giờ, Thiên Như Vân đã hiểu được nhiệm vụ của những tên cảnh sát.

Tuy nhiên trong tình huống có nhiều biến động như vậy, cậu ấy vẫn thấy bối rối bởi những kẻ ấy không hề di chuyển, và nó đều có lý do cả.

- Hừ.

Thiên Như Vân vốn định xóa đi đoạn ghi hình có liên quan đến những tên tội phạm, nhưng rồi, hắn bỗng mỉm cười khi nhìn bọn chúng.

Bây giờ là 4 giờ 15 phút sáng.

Trong khu vực giam giữ tội phạm đặc biệt.

Những thành viên của băng đảng Hỏa Lâu đang ngơ ngác khi bị đánh thức bởi tiếng súng máy.

Bọn chúng chăm chú lắng nghe, trong lòng thắp lên tia hy vọng.

- Đại ca! Hình như bọn họ đã thất bại.

- Chết tiệt!

Tên đầu trọc với bộ mặt bê bết máu đang ngồi dựa lưng vào tường tỏ vẻ khó chịu.

Hắn ta là phó thủ lĩnh của băng đảng Hỏa Lâu, Tôn Mạnh Đạt.

- … đại ca. Ta muốn thoát ra khỏi nơi chết tiệt này.

Những tên đàn em hiểu sai tình hình đang ngao ngán than thở.

Bọn họ đều cho rằng những tiếng súng nổ có thể là do các thành viên khác trong băng đản Hỏa Lâu thực hiện chiến dịch giải cứu họ.

Cũng bởi Tôn Mạnh Đạt phụ trách phân phối ma túy và quản lý tiền.

Cho nên hơn một nửa số tiền hoạt động của tổ chức nằm trong tay anh ta, nên hắn tin rằng thủ lĩnh sẽ đến cứu hắn.

Cũng vì thế mà đội đặc công đã có một cuộc chiến khốc liệt trong quá trình áp giải bọn họ về.

- Chờ đã. Thủ lĩnh, không thể làm gì khác hơn sao?

- Họ đã thất bại hai lần rồi. Còn làm ăn gì nữa! Đồ đần!

Nếu là ngày thường, Tôn Mạnh Đạt sẽ đánh mấy thằng đàn em đần độn ngay, nhưng hiện giờ, tay và chân anh hiện đang bị còng, vì vậy anh chỉ có thể mắng chửi họ.

- Là ta chưa nghĩ kỹ.

Những thành viên bỗng nhiên im lặng.

Chính lúc đó,

Bíp! Bíp! Cạch!

- Hả?

Cánh cửa phòng giam bỗng dưng mở ra.

Những thành viên trong băng đảng Hỏa Lâu đã từ bỏ niềm hy vọng bỗng hét lên.

- Tuyệt vời!!

Đám người Tôn Mạnh Đạt nhanh chóng rời khỏi phòng giam, liền di chuyển đến văn phòng của đội đặc công nằm ở tầng một để tìm mật mã còng tay rồi nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà để trở về với tự do …

Đã bốn giờ rưỡi sáng, bên ngoài trời vẫn còn tối.

Toàn bộ Cục An Ninh Công Cộng đều trở nên im lặng.

- Tại sao nó lại im lặng thế này?

Đám người Tôn Mạnh Đạt đều không thể che giấu được sự tò mò.

Nếu một tiếng gì đó như tiếng súng nổ ra thì đó là lúc họ sẽ hành động.

Nhưng không có gì xảy ra cả.

- Có điều gì đó không ổn.

Tôn Mạnh Đạt vừa tháo bỏ được khỏi còng và hiện giờ đang cố khôi phục nội lực, nhưng anh ta không thể cảm nhận được một chút linh khí nào.

Lúc đó một tên đàn em nói,

- Có vẻ như lần này đại ca đã kêu gọi sự trợ giúp của chuyên gia. Thật tuyệt vời … đã giải quyết được vấn đề rồi.

Tôn Mạnh Đạt gật đầu đồng ý.

Tuy bọn họ không biết ai đã cứu và đưa họ ra ngoài nhưng thầm hứa sẽ báo đáp đối phương.

Bỗng nhiên Tôn Mạnh Đạt cảm nhận được thứ gì đó.

Tak!

- Khí tức này.

Tôn Mạnh Đạt quay đầu lại, nhìn về phía lối vào của tòa nhà.

Dường như có ai đang ở đó.

Tôn Mạnh Đạt không chắc đối phương là bạn hay kẻ thù, nhưng nếu đó là một tên sĩ quan cảnh sát, thì anh ta buộc phải giải quyết đối phương trước khi những tên tiếp theo tới.

- Đi theo ta. Bên đó có người.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK