Chương 29: Toàn Diệt. (2)
- Mau nổ súng.
Dududud!
Cùng với tiếng la hét, hàng chục khẩu súng máy xả đạn ngay lập tức.
Nhưng sau đó,
- !?
Trong màn hình của kính bảo hộ, Thiên Như Vân rút một thanh đao màu trắng từ bên thắt lưng ra rồi chém tất cả các viên đạn ra làm đôi.
- Nhìn này. Chúng ta có bị hoa mắt không?
Tống Vĩ Khang sốc khi hỏi.
Có tin đồn rằng những võ sư võ lâm có thể cắt được đạn, nhưng họ không tin.
- … Không thể nào.
Ngay cả những người trong đội cảnh sát cơ động được huấn luyện võ thuật cũng bị sốc.
Không thể cắt được những viên đạn đang di chuyển nhanh được.
- Chẳng lẽ Tuyệt Đỉnh Tông Sư thật sự có thể làm được chuyện này sao? Nhưng …
Thật đáng nghi.
- … Làm thế nào?
Nhưng có một điều thật kỳ lạ.
Chuyển động của đối phương dường như không dùng đến nội lực.
Dương Thần là một trong ba cao thủ Đại Tông Sư mạnh mẽ, nhưng anh ta không dám chắc mình có thể né tránh làn mưa đạn mà không cần dùng đến nội lực.
- Ah!
Shrek!
Thiên Như Vân bỗng nhiên biến mất rồi đột ngột xuất hiện trước mắt của Dương Thần.
Tất cả chỉ trong cái chớp mắt.
Chak!
m thanh của thứ gì đó cắt qua.
Theo sau là tiếng hét từ Dương Thần.
- Cánh tay của ta!
Máy quay của Dương Thần chuyển động điên loạn.
Rồi bọn họ nhìn thấy thứ gì đã rơi xuống sàn.
- Một cánh tay!
Cánh tay bị chém đứt lìa.
Đầu quay của Dương Thần quay sang phải và tiếp tục quay.
Thình thịch!
- Kuak!
Thình thịch!
Chiếc máy quay xuống sàn giống như Lý Thạch Doãn.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết rằng anh đã chết.
Nhưng mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Những viên cảnh sát còn lại không ngừng run rẩy.
- Kuak!
- Ặc!
- Kyak!
Tiếng la hét liên tục phát ra từ các camera an ninh, và tất cả cảnh quay đều quay xuống sàn.
Những thành viên không tham gia chiến dịch đều nổi hết cả da gà.
- Kayak!
Thình thịch!
Sau đó, camera của thành viên cuối cùng quay xuống đất và những người trong phòng quan sát đồng loạt mà đứng lên trong sự sợ hãi.
Click!
- Hả?
Vào lúc đó, màn hình cuối cùng đột nhiên hiện lên và bóng hình Thiên Như Vân xuất hiện trong cảnh quay.
Thiên Như Vân cầm nó lên rồi nói.
- Ở đây vẫn còn máy quay?
Hắn tò mò, gõ vào máy quay rồi nhìn lên trần nhà.
- Chà! Các người cũng đang quan sát từ trên cao sao?
Khuôn mặt của những người đang nhìn vào màn hình quan sát đã tái đi …
* * *
Rạng sáng 4 giờ 5 phút.
Phòng quan sát trở nên rất hỗn loạn.
Mặc dù công việc của người làm cảnh sát luôn phải đối mặt với nhiều hiểm nguy, nhưng đây là lần đầu tiên họ trực tiếp cảm nhận mình đang cận kề với cái chết vậy.
- Chết tiệt! Nếu biết mọi chuyện sẽ thành như thế này thì ta đã không đến đây.
- Bây giờ, ta ước mình sẽ không ở lại đây.
Những thành viên trong đội đều thầm trách bản thân mình đen đủi.
Trong Cục An Ninh luôn có sẵn khu vực nghỉ ngơi dành cho các nhân viên, cho nên đa phần họ đều lựa chọn ở lại trừ khi đang phải làm nhiệm vụ bên ngoài.
Cũng may rằng Kinh Chung, thành viên duy nhất trong đội đặc công phụ trách bảo vệ họ vẫn còn ở đây nên mới khiến họ cảm giác được chút yên tâm.
- Chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng đường cầu thang thoát hiểm ở phía sau của tòa nhà, chúng ta không thể cứ tiếp tục mà ở đây được!
- V-Vâng, ta cũng nghĩ vậy!
Tống Vĩ Khang đứng dậy và gật đầu.
Ngoài hai người họ ra, bốn thám tử của đội 3 đều thủ sẵn súng trên tay, trên khuôn mặt vẫn có chút sợ sệt.
Bộp bộp!
Một viên cảnh sát cầm súng máy đứng bên cạnh nói.
- Ta sẽ dẫn đầu.
Suỵt!
Kinh Chung đến gần cửa phòng quan sát và từ từ mở nó ra. Anh ta lấy một chiếc gương nhỏ từ thắt lưng ra rồi soi vào hai bên hành lang.
Hiện tại đang là sáng sớm nên ánh sáng từ bên ngoài còn mờ mịt nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong vì có đèn hình mũi tên màu xanh chỉ vào ở lối đi khẩn cấp.
- Hắn ta không ở đây.
Sau khi xác nhận rằng không có ai ở bên ngoài, Kinh Chung thận trọng đi ra khỏi phòng.
Các thám tử, bao gồm cả Tống Vĩ Khang lần lượt theo sau.
Cầu thang thoát hiểm ở gần phòng máy tính, phòng đầu tiên ở hành lang bên trái thang máy.
- Suỵt. Chúng ta phải nhanh lên.
Tatarak!
Những âm thanh xì xào bàn tán. Họ di chuyển nhanh nhất có thể về phía phòng máy tính với những bước chân nhẹ nhàng.
Hành lang dài đến nỗi khiến lòng họ như lửa đốt.
Nơi họ hướng tới tòa thị chính.
Sau một vài phút, bọn họ đã di chuyển đến được phòng máy tính.
Với tâm lý lo sợ và sốt ruột, các cảnh sát viên vội vàng tiến lại gần mở cửa.
Chính lúc đó,
Ding Dong!
Bọn họ nghe thấy tiếng chuông của thang máy vang lên.
- !!!
Những người đứng ở trước phòng máy không dám thở mạnh, đồng loạt rút súng ra.
Click!
Cánh cửa thang máy mở ra để lộ ra một bóng người.
Sự hiện diện của người đó khiến tất cả họ đều run sợ.
- Chà! Ta vốn nghĩ các ngươi sẽ chạy trốn đấy, nhưng không ngờ vẫn còn can đảm muốn vây bắt ta.
Trái tim họ đập mạnh theo từng câu từng chữ mỉa mai ấy.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]