Chương 35: Cái Giá Cho Sự Thất Hứa.
Mất một vài phút, bọn họ mới khỏi làn xe cộ và phóng viên vây quanh.
- Ta hiểu cảm giác của cậu, nhưng nếu cậu làm vậy thì …
- Mấy giờ rồi?
- Huh? Mấy giờ?
Triệu Vũ Thành vốn định giải thích thì cứng họng trước câu hỏi của Thiên Như Vân.
Anh ta hơi hoang mang, nghĩ Thiên Như Vân đang bắt mình phải chịu trách nhiệm về việc không tuân thủ lời hẹn.
- Ta xin lỗi vì không đến đúng hẹn. Nhưng ta đã cố gắng giải quyết nó nhanh nhất có thể.
Triệu Vũ Thành chạm vào chiếc điện thoại trên cổ tay.
[07 : 17 sáng]
- Bây giờ là 07:17. Bọn ta đã đến vào khoảng 6 giờ, nhưng còn phải đợi để công văn phê duyệt …
- Nhiều viện cớ quá.
- Ha …
Trước lời nói lạnh lùng của Thiên Như Vân. Triệu Vũ Thành thở dài, cảm thấy không quá lạ lùng.
Khi còn làm việc ở bộ phận nhân sự, Triệu Vũ Thành thường xuyên tiếp xúc với rất nhiều kiểu người có tính cách khác nhau.
‘Hắn ta đang cố lợi dụng điều này để tạo lợi thế cho bản thân ư? Hắn thông minh hơn mình nghĩ nhiều.’
Trong thoáng chốc suy nghĩ trước đây, Triệu Vũ Thành muốn phớt lờ Thiên Như Vân và từ bỏ, nhưng anh ta vẫn quay lại rồi dành ra rất nhiều thời gian và công sức vào Thiên Như Vân.
Thậm chí, anh ta đã tự ý quyết định mà không báo cáo với giám đốc.
- Ta hiểu, ta nên làm tốt hơn. Ta đã vi phạm lời hứa với cậu, vì thế, ta sẽ nói tốt cho cậu khi chúng ta thương lượng mức lương …
Xoẹt!
Triệu Vũ Thành còn chưa kịp nói hết câu.
Chiếc điện thoại mà Triệu Vũ Thành đeo ở cổ tay trái đột nhiên đứt ra làm đôi.
Cùng khoảnh khắc đó, cổ tay trái của anh ta đã rơi xuống sàn ô tô.
- Kayak!
Triệu Vũ Thành hét lên trong đau đớn.
Thiên Như Vân dùng giọng lạnh lùng thường ngày để nói.
- Ta đã cố giảm hình phạt, nhưng ngươi nói quá nhiều.
- Haa … haaa …
- Vì ngươi đã dành cả đêm để làm việc, cho nên, ta chỉ lấy đi cổ tay ngươi thay vì cả cánh tay.
Thiên Như Vân giải thích như thể bày tỏ sự tiếc nuối.
Tuy nhiên, Triệu Vũ Thành sững sờ, không thể nói bất cứ điều gì.
- Ugh, ngươi ... thực sự chém ...
Và giờ, Triệu Vũ Thành rất hối hận vì đã nói không giữ lời.
- KUUAAKKK!
Tiếng hét vang vọng khắp xe.
Tài xế và luật sư Lý Hiền ngồi ở hàng ghế trước cũng không thể giấu được sự bàng hoàng.
- Này! Ngươi đang làm cái quái gì vậy?
- Trưởng phòng!
Bọn họ không biết gì về lời hứa 12 tiếng trước, cho nên không thể hiểu được hành động của Thiên Như Vân.
- Kiik!
Tài xế vội vàng nhấn phanh, tấp vào lề đường. Anh ta quay lại với khuôn mặt đầy giận dữ, định quát vào mặt Thiên Như Vân thì nghe được truyền âm vang tới.
[Câm miệng lại. Đừng bận tâm và hãy đến bệnh viện đi.]
Triệu Vũ Thành ra hiệu cho tài xế câm miệng và tiếp tục lái xe.
[Ha, nhưng trưởng phòng! Hắn ta điên rồi?]
Người tài xế truyền âm đáp lại, dường như anh ta cũng là người luyện võ.
Sau đó, tài xế tức giận nói.
[Trưởng phòng, ngài đã phải làm việc vất vả để đưa hắn ra ngoài. Sao hắn có thể làm như vậy với ngài cơ chứ?]
[Đừng nói nữa, tiếp tục lái xe đi.]
Gã tài xế do dự một lúc, cắn răng nắm chặt vô lăng khi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Vũ Thành.
Anh ta cố kìm hãm cơn tức giận của mình lại để tránh khiến cho Triệu Vũ Thành càng thêm đau đớn.
‘Mình đã đánh giá thấp người này.’
Cũng như tài xế, Triệu Vũ Thành đang phải kìm nén cơn tức giận.
‘… Một lời cảnh cáo.’
Triệu Vũ Thành nghĩ rằng đây là lời cảnh cáo từ Thiên Như Vân.
Cái giá của việc lợi dụng người khác và thất hứa.
‘… Có lẽ hắn không phải là người theo khuynh hướng giáo phái.’
Triệu Vũ Thành thầm suy đoán. Thường thì những võ sư theo chủ nghĩa giáo phái sẽ không làm ra những hành động dứt khoát và đầy lạnh lùng như Thiên Như Vân được.
Cho nên, anh ta ngầm tự nhắc nhở bản thân mình cần phải cẩn thận hơn trong tương lai.
Tatarak!
Khi cơn giận dữ được kìm nén xuống, Triệu Vũ Thành ấn vào các huyệt đạo trên cánh tay trái.
Máu đang phun ra đã ngừng chảy.
Sau đó, Triệu Vũ Thành lấy ra một chiếc khăn tay và quấn nó quanh phần bị chém đứt.
Tiếp đó, đôi mắt hắn ta rưng rưng khi cố nhấc bàn tay bị chém đứt lìa nằm trên sàn ô tô.
Trôi nổi.
Bỗng nhiên, bàn tay bay lên rồi rơi trên ghế của hắn.
Triệu Vũ Thành kinh hãi trước cảnh tượng này.
Lý trí nhắc nhở anh ta rằng người thanh niên trước mặt mạnh mẽ hơn những cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư thông thường.
‘Phù. Mình cần phải nói ra.’
Nhận thấy chiếc VinFast VF9 đang sắp sửa chuyển hướng sang làn đường hướng đến bệnh viện. Triệu Vũ Thành mở lời nói với Thiên Như Vân.
- … Cảm ơn. Một lần nữa, ta xin lỗi vì đã không đến đúng hẹn, nhưng cho đến khi chúng ta đến trụ sở chính thì …
Thiên Như Vân cắt ngang lời Triệu Vũ Thành định hỏi.
- Cứ bảo hắn lái xe đến bệnh viện.
- !?
Triệu Vũ Thành cảm thấy bối rối trong giây lát.
‘Chờ đã! Làm sao hắn biết được? Đây là lời mình dùng truyền âm mà?’
Không thể nào nghe được truyền âm của người khác.
Triệu Vũ Thành cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn tìm ra được lời giải thích để xua tan đi nghi vấn.
‘Có lẽ đây là phản ứng thông thường thôi. Dù mình không nói ra thì hắn ta cũng đoán được.’
Do đó, Triệu Vũ Thành khẳng định bản thân đã phản ứng thái quá.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]