Mục lục
Ma Thần Giáng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Cục An Ninh Công Cộng (PSB). (1)

20:30 phút.

Một chiếc sedan màu đen đang hướng về Cục Anh Ninh Công Cộng ở thành phố Thẩm Dương.

Người đàn ông trung niên ngồi vắt chéo chân ở băng ghế sau ô tô. Anh ta tên là Hồ Nhất Khánh, Phó Cục Trưởng Cục An Ninh Công Cộng thành phố Thẩm Dương.

Hồ Nhất Khánh được coi là người nắm quyền lớn thứ hai trong Cục An Ninh.

Vị trí càng cao, trách nhiệm càng lớn.

Nhưng trên đường đến đây, anh ta liên tục kêu ca.

- Ta thật sự không thể hiểu nỗi. Tại sao bọn họ có thể ngu ngốc đến vậy? Ta đã thông báo rằng mình đã có một cuộc hẹn quan trọng. Và ta cần có thời gian thực hiện việc riêng tư, nhưng đám cấp dưới thì lại luôn cần đến sự hiện diện của ta.

‘Hắn nghĩ gì mà nói như vậy? Bận công việc sao? Ở với một người phụ nữ trẻ hơn vợ mình có được gọi là đi làm không? Dù gì, hắn cũng là Phó Cục Trưởng Cục An Ninh đấy. Chậc.’

Gã tài xế thầm nghĩ.

Thân là người làm công ăn lương thì có điên mới dám nói lên những suy nghĩ của mình.

Gã tài xế cười và nói.

- Đúng vậy. Phó Cục Trưởng, đi làm vào giờ này thì thật kinh khủng lắm.

Thân là tài xế nên anh ta phải biết thân biết phận.

Nhưng gã Phó Cục Trưởng lại là kẻ tính nóng như kem.

Phó Cục Trưởng Hồ Nhất Khánh quát.

- Bọn chúng nghĩ cái gì vậy? Sao bọn chúng có thể gọi điện khi ta chỉ vừa mới rời khỏi công sở được một lúc? Chính vì những tên vô dụng đó mà những kẻ như ngươi mới có công ăn việc làm đấy.

‘Cái tên này! Hắn ta giận cá chém thớt à!’

Tài xế thầm mắng trong lòng.

Thật may cho anh ta khi không phải ngồi lắng nghe Hồ Nhất Khánh phát tiết quá lâu vì họ đã đến trụ sở Cục An Ninh Công Cộng.

Cục Anh Ninh Công Cộng trực thuộc thành phố Thẩm Dương.

Trụ sở Cục An Ninh có ba tòa nhà chính.

Bên trái là Sở Giao Thông Vận Tải. Ở giữa là An Ninh Công Cộng, bao gồm các đội và nhiều bộ phận khác nhau. Và tòa nhà bên phải là nơi triển khai Đội đặc công cơ động và Đội cảnh sát cơ động.

Tak!

Hình như có vài người đã đợi ở đây từ trước.

Một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi ở trước tòa nhà đang bước xuống cầu thang.

Người đó là Tống Vĩ Khang, người đứng đầu Bộ phận tội phạm bạo động.

Nhìn qua tấm kính, Hồ Nhất Khánh lầm bầm.

- Có vẻ vấn đề không hề đơn giản. Chậc.

‘Nếu mình thi đậu kỳ thi sắp tới thì mình có thể được thăng chức lên Cục Trưởng.’

Và Hồ Nhất Khánh không biết rằng, giấc mơ về vị trí Cục Trưởng sẽ hiện thực hơn biết mấy nếu như hắn không gặp Thiên Như Vân …

Click!

- Chào!

Đó là một hành động quen thuộc do sự chênh lệch cấp bậc. Tô Bình mở cửa ghế sau và cúi chào.

Ngay khi Hồ Nhất Khánh bước ra khỏi xe, sắc mặt anh ta liền thay đổi.

- Phải rồi. Ngọn gió nào đã đưa chúng ta tụ tập lại đây thế này?

Hồ Nhất Khánh cười hỏi.

Cánh cửa xe đóng lại, gã tài xế lè lưỡi và giơ ngón giữa lên.

Trong khi đi thang máy xuống tầng hầm thứ 5 của Cục Anh Ninh Công Cộng, Tống Vĩ Khang đã báo cáo rất sơ sài.

Hồ Nhất Khánh hỏi.

- Hả? Ngươi đang nói rằng thằng nhóc đó đã đánh đập hơn mười người, bao gồm cả đội trưởng đang ở trong xe của lực lượng đặc nhiệm?

- … Theo lời của bác sĩ phẫu thuật phụ trách phòng cấp cứu, việc điều trị phục hồi có thể bằng phẫu thuật phần xương bị gãy có thể mất 3 tuần.

- Haa!

Năm 2047 là năm mà y học có một bước đột phá trong phương pháp điều trị.

Một phương pháp điều trị tái tạo được phát triển ở Đức, một công nghệ giúp tăng tốc độ phục hồi trên cơ sở từng tế bào.

Đó là một công nghệ phổ biến, các vết thương bên trong và bên ngoài có thể được chữa lành trong hai tuần, trừ khi đó là một số bệnh di truyền.

- Thế mà đám người các ngươi lại chẳng thể làm gì được trước một kẻ như thế?

Người đó lắc đầu và nói.

- Bởi vì hắn ta là cao thủ võ lâm nên bọn họ không thể chạm vào hắn. Ngay cả khi bọn họ cố chấp thì hai đội trưởng và một đơn vị đã bị thương.

Tống Vĩ Khang đã tận mắt chứng kiến cảnh đó.

Đối với cao thủ võ lâm, chỉ cần một cái vẫy tay thôi cũng khiến cho người thường lơ lửng trên không trung.

Nên việc không ai có thể chạm vào người Thiên Như Vân là chuyện không khó hiểu.

- Chắc cả đội đó đều là một lũ ngu! Chậc chậc! Gọi cho đội 5, đơn vị đội đặc công cơ động. Chỉ bọn họ giải quyết được chuyện này.

- Phó Cục Trưởng. Đội 5 đã được cử đến gần bức tường ở vùng ngoại ô phía Bắc của thành phố vì vụ trao đổi chất cấm trong một võ đường võ lâm …

Hồ Nhất Khánh đưa tay xoa trán vì đột nhiên nhớ ra chi tiết đó.

- Haha. Đúng rồi. Chuyện này xảy ra lúc bốn giờ chiều đúng không? Chẳng phải bây giờ họ đã xong việc rồi quay lại sao?

- Ta đã sớm liên lạc với họ, nhưng họ vẫn đang truy bắt những tên tội phạm và họ nói sẽ sớm quay trở lại.

Sau đó, Phó Cục Trưởng mỉm cười.

Các phương tiện truyền thông luôn “bú fame” về loại chất cấm này suốt mấy ngày qua.

Vì thế mà nếu tin tức Cục An Ninh quét sạch vụ việc này thì có thể coi đó là thành tựu đáng kể và làm rạng rỡ uy tín của cảnh sát.

- Tuyệt. Đây là một tin tốt.

Nhưng sẽ thực sự tốt nếu như họ có mặt ở bây giờ.

Phó Cục Trưởng hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

- Tên khốn đó từ đâu đến vậy? Và chuyện quái gì đã diễn ra?

- Chuyện đó …

- Sao nữa? Các người không làm gì được hắn?

- Chúng tôi không thể xác nhận danh tính của hắn vì hắn chưa được định danh.

Phó Cục Trưởng Hồ Nhất Khánh cau mày trước câu trả lời của Tống Vĩ Khang.

- Chưa có mã định danh?

Trong thời gian làm Phó Cục Trưởng, Hồ Nhất Khánh chưa lần nào gặp võ giả chưa định danh.

Thỉnh thoảng Hồ Nhất Khánh cũng đã nghe nói rằng những chuyện như vậy đã xảy ra ở các thành phố khác, nhưng nó chưa bao giờ xảy ra ở nơi mà anh ta công tác.

- Hắn không nói bất cứ lời nào sao?

- Hắn ta thực hiện quyền giữ im lặng kể từ khi được đưa vào đây.

- Haa. Ngay cả chó và mèo cũng được trao quyền im lặng mà. Thằng đó được cho là đã rơi xuống từ một nơi khá cao? Hắn có liên quan đến họ không?

Họ đang nghĩ Thiên Như Vân có liên quan gì đến nhóm, tổ chức tội phạm như Tà Đạo hay không.

Trong số các võ đường võ lâm, luôn có những võ đường bí mật hoạt động.

Thật khó để xâm nhập vào nơi đấy, ngay cả khi toàn bộ đơn vị của Cục An Ninh Công Cộng được triển khai.

- Mọi chuyện càng lúc trở nên tồi tệ hơn.

- Lúc đầu, chúng tôi đã nghĩ đến chuyện tìm kiếm dấu vân tay và quét nhận dạng mắt, nhưng không có thông tin trùng khớp. Cuối cùng, chúng tôi gọi bác sĩ ở bên y tế để tiến hành xét nghiệm máu. Hắn ta đã được đưa đến phòng thẩm vấn trước khi Phó Cục Trưởng đến.

- Tốt, dẫn ta đến đó.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK