Mục lục
Ma Thần Giáng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Cường Giả Vô Thượng Tông Sư ? (1)

Trong bất kỳ cảnh giới nào thì vẫn luôn có sự khác biệt về nội lực.

Tuyệt Đỉnh Tông Sư sơ kỳ không thể so sánh với Tuyệt Đỉnh Tông Sư hậu kỳ.

Rung rinh!

Dù giám đốc Doãn Môn Bình có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể nhúc nhích được.

- Tuyệt Đỉnh … Tuyệt Đỉnh Tông Sư hậu kỳ?

Nếu như sớm biết đối phương là cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư hậu kỳ, Doãn Môn Bình tuyệt đối làm ra hành động ngu xuẩn ấy. Thậm chí, hắn còn phải nhượng bộ, cung kính vâng lời khi hai bên quá chênh lệch về thực lực.

‘Thằng nhóc này mạnh hơn mình sao?’

Doãn Môn Bình là kẻ có lòng tự trọng cực lớn.

Lòng tự trọng ấy càng lớn khi hắn không chỉ là cao thủ võ lâm mà còn là thành viên trong một tập đoàn lớn hàng đầu thế giới.

Cho dù hiện tại hắn chỉ là giám đốc của một công ty nhỏ mới được thành lập, nhưng hắn không cho phép người khác động chạm hoặc xúc phạm đến giá trị của mình.

Và khi bị một người thanh niên trẻ tuổi vừa không rõ danh tính vừa ăn mặc hết sức cổ hủ chà đạp lòng tự trọng chỉ bằng vào nội lực đã khiến cho Doãn Môn Bình bất chấp mọi suy nghĩ nhượng bộ trong đầu.

Woong!

Bàn tay trái của Doãn Môn Bình lóe lên tia sáng màu xanh lam.

Whoong!

- Kiếm chỉ!

Triệu Vũ Thành thốt lên lời.

Với tu vi Đại Tông Sư hậu kỳ, anh ta hiển nhiên nhận biết được thứ mà giám đốc Doãn đang thi triển.

Tất nhiên, kiếm chỉ được thi triển bởi cao thủ Đại Tông Sư sẽ khác hoàn toàn với cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư.

Sự khác biệt giống như giữa một cây kiếm gỗ và một thanh kiếm thật vậy.

Kiếm chỉ được tạo ra bằng cách ngưng tụ khí, và nó thúc đẩy sự chuyển động của người thi triển. Đối với một cường giả Tuyệt Đỉnh Tông Sư thì đó chẳng khác gì món vũ khí đắc lực.

‘Giám đốc Doãn không thể kiềm chế được cơn tức giận.’

Với tính cách thường ngày của giám đốc Doãn, Triệu Vũ Thành tin rằng hắn sẽ cứng đối cứng dù cho hắn biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ.

- Nhóc con ngạo mạn.

Doãn Môn Bình vươn bàn tay trái đâm vào vị trí tim Thiên Như Vân.

Đôi mắt Doãn Môn Bình đã nhìn khác đi, hắn không còn coi Thiên Như Vân là một tài năng đáng để thu nhận vào tổ chức nữa.

Đúng hơn, hắn nghĩ Thiên Như Vân là kẻ thù không đợi trời chung và bằng mọi giá phải giết Thiên Như Vân thì mới cảm thấy dễ chịu.

Dù Thiên Như Vân đang ở khá gần ngay trước mặt Doãn Môn Bình nhưng hắn vẫn tung đòn với tốc độ rất nhanh như thể sẽ giết chết bất cứ ai ngáng đường.

Nhưng,

Xoạt!

- !?

Đôi mắt Doãn Môn Bình như muốn nổ tung lên vậy.

Chi - chi - chik!

Kiếm chỉ lao tới đột nhiên lóe lên những tia lửa.

Chỉ trong cái chớp mắt, Thiên Như Vân đã bắt lấy kiếm chỉ đang lao tới.

Nhưng hắn sốc vì một lý do khác.

‘Ngăn kiếm chỉ bằng tay không?’

Triệu Vũ Thành không dám tin vào những gì diễn ra trước mắt.

Nếu kiếm chỉ chạm vào da thịt thì nó khiến da thịt tan chảy ngay lập tức.

Nhưng, tại sao bàn tay của Thiên Như Vân vẫn không có dấu vết tổn hại nào.

- Sao có thể chứ?

Giọng Doãn Môn Bình run rần rật.

hắn không thể hiểu được.

Còn Thiên Như Vân nói với khuôn mặt vô cảm như mọi khi.

- Đó không phải là thứ mà ngươi có thể hiểu được chỉ với chút tài mọn của mình.

Kuk!

Thiên Như Vân nắm chặt bàn tay trái và bàn tay phải của Doãn Môn Bình.

Khi ấy, Doãn Môn Bình sợ hãi hét lên.

- Chờ đã!

- KUAK!

Tiếng hét ấy càng trở nên điên loạn khi bàn tay phải bị trẹo sang một bên còn các ngón tay trên bàn tay trái đều bị bẻ cong cả lên.

Nó đau đến mức khiến tất cả các tĩnh mạch trên đầu Doãn Môn Bình đều phồng lên.

- Kuak! Đồ khốn nạn!

Trong cơn đau đớn, Doãn Môn Bình thốt ra những câu chửi rủa.

Chính lúc đó.

Woong!

- Ugh!

Doãn Môn Bình bỗng như bị nhấc lên không trung.

Hắn muốn khống chế cơ thể mình, nhưng không thể. Cứ như trần nhà có lực hút lấy hắn vậy.

Nguồn nội lực đáng sợ ấy đang thao túng cơ thể hắn, đính hắn chặt vào trần nhà.

- Đ - Đây là.

Ngay cả Triệu Vũ Thành cũng giật mình, vội lùi ra xa.

Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo kịch bản này.

Đây là lần đầu tiên anh thấy ai đó đối xử với Doãn Môn Bình giống như đang chơi đùa với một đứa trẻ vậy.

Run!

Cơ thể Doãn Môn Bình không ngừng run lên.

Lần đầu tiên trong đời, hắn thật sự cảm thấy sợ hãi.

‘Thằng nhóc này sao có thể là Tuyệt Đỉnh Tông Sư? Không, hắn ta rõ ràng là cường giả Vô Thượng Tông Sư!’

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK