Chương 28: Toàn Diệt. (1)
Sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Như Vân khiến Lý Thạch Doãn không nói nên lời.
Và nó khiến cho toàn bộ kế hoạch lệch hướng và bị vứt vào sọt rác.
Tuy nhiên, anh ta luôn chuẩn bị cho mình một kế hoạch dự phòng.
‘Ranh con tự mãn. Cảm giác thế nào khi bị điện giật? Cơ bắp sẽ trở nên căng cứng trong một vài giây và khiến ngươi không thể sử dụng được sức mạnh. Nhưng trên chiến trường, sơ xuất một vài giây là để chết rồi.
Lý Thạch Doãn hài lòng với phản ứng khi nãy. Mọi thứ được diễn ra quá hoàn hảo đến mức hắn ta tin rằng đối phương ít nhất cũng phải trọng thương.
Tuy nhiên,
- Hả?
Lực tay siết cổ càng lúc càng mạnh.
Điều đó làm cho Lý Thạch Doãn sợ hãi.
- Ugh, điều này không thể nào!
Hắn ta cố dồn lực mà vùng vẫy.
Crack!
- Ugh!
Nhưng rồi, cổ hắn ta bị bẻ lệch sang một bên, cả cơ thể bỗng trở nên rủ xuống.
- !?
Những viên cảnh sát đang nổ súng bỗng dưng cảm thấy có gì lạ.
Trên tấm kính bảo hộ mắt, bọn họ nhận thấy Lý Thạch Doãn đã mất đi sự phản kháng.
- Cảnh sát trưởng ngất rồi sao?
Ba người Lý Thạch Doãn, Dương Thần và Bạch Võ Môn đều là những cao thủ Đại Tông Sư, những người mạnh nhất trong đội đặc công cơ động nên họ đều tin tưởng vào mệnh lệnh nổ súng của Lý Thạch Doãn.
Những chẳng bao lâu sau, một thành viên đang nổ súng bỗng nhận ra điều gì đó khác thường thì liền hét lớn.
- Đừng nổ súng! Mau dừng tay lại!
- Đã rõ!
Nhưng người khác ngừng bắn vì nghĩ sắp thay đổi chiến thuật.
Khu vực hành lang đã chìm trong bóng tối bởi đèn điện đã tắt.
- Hắn chết chưa?
Click!
Những viên cảnh sát đứng đầu chuyển sang chế độ ban đêm trên kính bảo hộ.
Tầm nhìn của họ chuyển sang màu xanh lục.
Khoảnh khắc họ nhìn thấy…
- Không đời nào …
Họ không tin vào mắt của mình.
Họ nghĩ rằng làn mưa đạn ấy sẽ trúng mục tiêu.
Nhưng những viên đạn lơ lửng trên không trung như thể chúng đâm vào một bức tường vô hình.
- K - Không thể nào!
Cảnh tượng hàng trăm viên đạn trôi nổi thật kinh hoàng.
Đây không phải là cách tự vệ thông thường.
Nhưng những người luyện võ dường như nhận ra thứ đó.
- Hắn ta ... có thực sự là Tuyệt Đỉnh Tông Sư không?
Bịch!
- Ah?
Họ nhìn thấy Lý Thạch Doãn nằm bất tỉnh trên sàn, đang trợn to mắt nhìn về phía trước.
Để rồi, tất cả chợt nhận ra cảnh sát trưởng Lý Thạch Doãn không hề ngất đi mà giờ đã thành cái xác lạnh lẽo.
- C- chết tiệt!
Trang Phong hét lên.
Ngay lúc đó, Thiên Như Vân đã di chuyển bàn tay mình.
Và,
Papapak!
- Kuak!
- Ặc!
Hàng trăm viên đạn lơ lửng trước mặt Thiên Như Vân bay về mọi hướng như thể chúng được bắn chúng từ một khẩu súng rồi xuyên qua thân thể của hàng chục viên cảnh sát.
Mặc cho bộ đồ được thiết kế chống đạn, có thể chịu được hỏa lực của súng máy và thậm chí cả kiếm những cũng không thể chống đỡ được làn mưa đạn bay tới.
Sau chừng một vài giây, căn phòng đầy rẫy thi thể của đám cảnh sát.
Hửm?
Thiên Như Vân đi tới thi thể của một viên cảnh sát ở xa, dùng chân đạp vào chiếc mũ bảo hộ.
Rầm!
Chiếc mũ lập tức bị vỡ nát thành nhiều mảnh.
Ở xa xa, chín màn hình hiển thị đột nhiên tối om lại.
Màn hình còn hiển thị được nằm ở trên mũ của cảnh sát trưởng Lý Thạch Doãn đang hướng về phía sàn nhà tối om.
- Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tống Vĩ Khang hỏi người bên cạnh.
Anh ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh muốn nghe một câu trả thì thành viên phía trước màn hình vội vã thông báo.
- Đội A, Đội B mau rút lui. Chiến dịch đã thất bại! Thang máy đã bị phá hủy. Mau chóng di chuyển lên tầng 1 bằng thang bộ thoát hiểm!
Điều đó như thể xác nhận rằng, Lý Thạch Doãn và các thành viên khác trong chiến dịch đầu tiên đã bị giết sạch.
Đó không phải là một cuộc đối đầu trực diện.
Có một vấn đề.
- Đội A! Đội B! Không, cảnh sát trưởng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dương Thần và cả hai đội đã bỏ qua thông báo.
- Cảnh sát trưởng!
- Chết tiệt, mau trả lời đi. Đội đột kích mục tiêu.
Họ dường như mất đi lý trí vì quá phẫn nộ trước cái chết của cấp trên và đồng nghiệp.
Ngay cả Tống Vĩ Khang đã cố gắng khuyên can họ, nhưng vô ích.
Click!
Họ mở cửa thoát hiểm và ném số bom khí còn lại vào hội trường.
Có khói, bom sẽ nổ.
Vù!
Dương Thần chuyển sang chế độ nhìn ban đêm.
Màn hình camera chuyển sang màu xanh lục, và sau đó anh ta mở cửa thoát hiểm và đi vào hành lang.
Các thành viên khác cũng làm theo.
- Chết tiệt!
Những người xem nó trong phòng kiểm soát khu vực cảnh sát đã phát điên.
Bất chấp những lời cảnh báo của anh ta, các viên cảnh sát vẫn ùa vào hành lang.
Bây giờ anh chỉ còn cách cầu nguyện rằng hai đội này sẽ khuất phục kẻ thù mà không cần phải hy sinh một ai.
- Liệu hắn còn ở đây không?
- Nhưng tại sao ta thấy hơi ớn lạnh?
Click!
Đúng lúc đó, giọng nói của Dương Thần vang lên.
Tất cả các thành viên đều chăm chú nhìn về phía màn hình của Dương Thần đang hướng tới hành lang thang máy.
Đi đến giữa hành lang, bọn họ nhìn thấy Thiên Như Vân đang đứng ngay trước mặt.
Dáng đứng ấy rất thoải mái, không hề có chút phòng bị. Cứ như đang xem những con kiến diễn trò hề trong mắt mình vậy.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]