Mục lục
Ma Thần Giáng Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Theo Dõi. (2)

Bệnh viện Đại học Thành phố Thẩm Dương.

Bên trong phòng khám bệnh khoa chấn thương chỉnh hình.

Một bác sĩ trung niên đang khám cho bàn tay trái bị đứt lìa thở dài.

- Phù … chuyện này thực sự do lưỡi đao gây ra sao?

- … Đại khái cũng là thế. Nhưng, tại sao ông lại hỏi vậy?

Triệu Vũ Thành bối rối trước câu hỏi của bác sĩ.

Bác sĩ mở mặt cắt ngang của cánh tay.

- Ahh …

Có hai bức ảnh chụp bàn tay trái và cánh tay trái trên màn hình, chúng đã được cắt rời một cách hoàn hảo.

- Dù vết thương do lưỡi đao gây ra, cơ và xương của con người rất dai đến mức sẽ khiến các dây thần kinh và mạch máu trở nên chai sần và biến dạng, nhưng cậu nhìn xem đi. Vết cắt rất gọn như thể chúng là những mẫu vật giải phẫu vậy.

Đấy là lý do tại sao bác sĩ ngạc nhiên.

Lúc đó, ngay cả Triệu Vũ Thành cũng ngưỡng mộ năng lực của Thiên Như Vân.

Dù cho có vận nội công, anh ta cũng không thể thực hiện được một cú chém gọn gàng đến vậy.

- Có vẻ như mọi chuyện đơn giản hơn tôi nghĩ. Chúng ta có thể trực tiếp phẫu thuật tái tạo đường nối một bên mà không cần phẫu thuật để sắp xếp các dây thần kinh.

Trên thực tế thì để nối lại một bộ phận bị cắt rời là chuyện không đơn giản.

Mọi thứ không gói gọn trong một cuộc phẫu thuật riêng biệt, mà là còn phải dành nhiều cuộc phẫu thuật khác.

Nhưng thật bất ngờ khi trường hợp của Triệu Vũ Thành chỉ cần đến một cuộc phẫu thuật nối lại và tiếp nhận quá trình điều trị khôi phục.

- Cuộc phẫu thuật sẽ không mất nhiều thời gian nhưng cậu sẽ phải nằm viện trong ba ngày để chúng tôi theo dõi tình hình chuyển biến. Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp thì cậu sẽ sớm cử động được các ngón tay như trước.

Thật là một tin tốt.

Triệu Vũ Thành sẽ cảm thấy tốt hơn nếu như được phẫu thuật ngay lập tức, nhưng hiện tại, anh ta vẫn còn nhiều việc phải làm.

Bất chấp lời khuyên của bác sĩ là phải phẫu thuật vào buổi trưa, Triệu Vũ Thành đã yêu cầu phẫu thuật nó vào cuối buổi chiều và chỉ cần sơ cứu tạm thời.

Khi Triệu Vũ Thành rời khỏi phòng sơ cứu, nữ y tá thì thầm bên cạnh bác sĩ.

- Bác sĩ, anh ta là võ giả, đúng không?

- Quả thật, không hổ là nữ y tá có thâm niên 8 năm.

Vị bác sĩ làm việc trong ngành chỉnh hình, vì vậy anh ta quá quen thuộc với những trường hợp như vậy.

Không có một người nào có thể bình tĩnh đến vậy khi họ bị chém đứt bàn tay, ngoại trừ các nhân sĩ võ lâm và Thủ Vệ Cổng.

- Nếu không phải võ giả thì vết cắt sao có thể hoàn hảo đến vậy được.

Người bác sĩ trung niên nhìn vào màn hình và soi vết cắt rồi mỉm cười.

- Được đấy. Gã gây ra vết chém đó có cảnh giới rất cao.

Đồng thời.

Tiền sảnh của bệnh viện.

Một ông già với mái tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế chờ được gọi tên.

Cái dáng ngồi của ông ấy khác hẳn với những người trong độ tuổi ấy.

Tất nhiên, kể cả thứ ông ta đang cầm trên tay. Đó là một thanh kiếm màu xanh lục thay vì cây gậy.

Nhìn vào hoa văn trên thân kiếm, rất dễ để hình dung đây không phải là thanh trường kiếm bình thường.

- Chà. Nhìn xem. Ông già đó là võ giả đấy.

- Thật không? Ông già đó là võ giả?

Hầu như những người ở sảnh đều nhận ra ông ta là võ giả.

Nhưng ông già ấy lại không để ý đến những chuyện đó, cứ như đã quen với điều đó rồi.

Rồi ai đó chạy đến chỗ ông ta.

Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi trong bộ đồ xanh đen, chắp tay trước mặt ông lão.

- Mộ Dung Nhất Tôn bái kiến Bành trưởng lão.

- Ồ ồ. Là tiểu tử ngươi đấy à.

Nếu không phải là người luyện võ lâu năm thì chắc khó có thể nhận ra được những cái tên đó.

Hai người đó chính là hậu duệ chính thống của Mộ Dung Thế Gia và Bành Thế Gia, hai trong số ngũ đại thế danh nổi danh trong Chính Phái.

Tất nhiên những dòng chi, thứ, nhánh không được đề cập đến.

Người đàn ông đã ngoài 30 tuổi tên là Mộ Dung Nhất Tôn, giám đốc điều hành của Tập đoàn Yeon, một trong những tập đoàn lớn nhất thành phố Thẩm Dương.

- Đừng gọi ta bằng danh xưng đó. Hãy cứ gọi ta như cái cách mà cậu vẫn thường làm.

- Hehehe, thật vậy à? Dẫu sao thì ngài cũng sẽ là giám đốc tiếp theo của tập đoàn. Gọi ngài là tiền bối cũng không khác biệt lắm.

Những tộc nhân đời sau của ngũ đại gia tộc thường xuyên gặp nhau, cho nên, bọn họ đã sớm quen biết lẫn nhau rồi.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK