Nàng cong cong môi, tâm tình rất tốt, còn ăn thêm non nửa chén cháo.
Hôm qua vợ chồng Tĩnh An hầu đi phủ Xương quốc công bàn việc từ hôn, hai người Minh Đình Viễn và Bạch Kính Nguyên đều cực kỳ nóng tính, ở chung một chỗ lại càng bùng phát lửa giận.
Bàn đến giữa chừng, thiếu chút nữa hai người đã đi tới phủ Lệnh quốc công đánh cho Lương Tử Tuyên răng rơi đầy đất lại buộc hắn lấy chết tạ tội.
May mà phu nhân hai nhà ở bên tận tình khuyên bảo lẫn nhau. Hai bên thống nhất xong xuôi, cuối cùng vẫn quyết định chọn cách tới cửa từ hôn bằng lễ nghĩa trước rồi mới tính động tay động chân sau.
Rốt cuộc Minh Đàn cũng là con gái, làm ầm mọi chuyện lên sợ là sẽ có hại, ảnh hưởng đến hôn nhân về sau.
Đương nhiên, nếu phủ Lệnh quốc công giả ngu giả ngơ, nhất định cắn chết việc hôn nhân này không bỏ thì cũng đừng trách bọn họ vạch trần hết mấy chuyện bê bối này, từng chuyện một, chẳng lẽ nhà đó còn có thể chống chế sao?
Nhưng tới phủ Lệnh quốc công rồi mới biết, bọn chúng thật đúng là dám chống chế!
Trong sảnh, phu nhân Lệnh quốc công Lý thị ngồi ở ghế đầu, tuy rằng bị vợ chồng Tĩnh An hầu sáng sớm tới cửa từ hôn trở tay không kịp, nhưng thực mau đã trấn định lại, giả bộ hồn nhiên không biết gì kinh ngạc nói: “Hai vị nói gì vậy? Cái gì mà Tử Tuyên nhà ta chưa nghênh chính thất đã dan díu với biểu muội nhà mình còn có con riêng? Lời này không thể nói bậy được.”
Minh Đình Viễn đập bàn cả giận nói: “Giả vờ giả vịt cái gì! Còn không phải các ngươi sợ sự tình bại lộ còn cố ý thiết kế chuyện cứu người rơi xuống nước! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!”
Thế mà còn biết cả chuyện này.
Lòng bàn tay Lý thị đổ mồ hôi nhưng trên mặt vẫn cười mỉm: “Hầu gia lại đang nói chuyện gì vậy, sao ta nghe không hiểu. Người rơi xuống sông không phải Tử Tuyên nhà ta sao.”
Bùi thị vội trấn an Minh Đình Viễn không cho ông tiếp tục phát hỏa.
Lý thị nói không sai, ngày Nguyên Tiêu rơi xuống nước chính là Lương Tử Tuyên, cũng chỉ có thể là Lương Tử Tuyên. Chuyện lập mưu sau lưng này bọn họ biết được cũng đành thôi, không thể giáp mặt nói thẳng ra, bằng không tổn hại chính là thanh danh Minh Đàn.
Bình ổn Minh Đình Viễn rồi, Bùi thị lại nhìn về phía Lý thị, đi thẳng vào vấn đề bình tĩnh nói: “Lý phu nhân, đừng vòng vo nữa, chúng ta không cần nói chuyện thừa thãi. Ta cùng Hầu gia hôm nay tới cửa từ hôn, tất nhiên là đã điều tra rõ ngọn nguồn sự việc.”
“Dưa hái xanh không ngọt, Lương gia nhà bà như vậy làm nhục đích nữ Minh gia nhà ta, nếu thuận lợi từ hôn là hợp lý cho cả hai bên, hai nhà chúng ta đường ai nấy đi, về sau nước sông không phạm nước giếng, cũng không đến mức ngươi chết ta sống. Nếu không đồng ý…”
Bà nói đến đây thì dừng, không nói tiếp nữa.
Lý thị nghe vậy, trong lòng biết không tốt, nụ cười ở khóe môi đã cứng đờ. Nhưng bà ta đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, cũng không phải không có sách lược ứng đối.
Bình tĩnh lại, bà ta gượng cười nói: “Nói gì vậy chứ, chắc là hai vị có hiểu nhầm gì với phủ Lệnh quốc công. Lúc trước cháu gái nhà mẹ đẻ ta ở trong phủ một thời gian, cha mẹ nàng qua đời nên đến nương nhờ họ hàng, ta cũng thấy nàng đáng thương, liền để nàng ở lại trong phủ. Đúng rồi, quý phủ không phải cũng có một vị biểu cô nương bà con xa ở nhờ sao, nhà ai chẳng có mấy người họ hàng.”
Lý thị tiếp tục nói: “Cháu gái này của ta vẫn luôn muốn nhờ ta tìm cho nàng một mối hôn nhân, nhưng nàng trầm tính, không thích kinh thành nhiễu loạn ồn ào. Thế nên ta tìm cho nàng một nhà tốt ở quê để thành thân, nàng liền vui mừng thu dọn đồ đạc về quê luôn. Mấy ngày tới chắc là nhà chồng nàng sẽ thu xếp đón dâu xong. Trước khi đi nàng còn nói, kinh thành tuy tốt nhưng không ở quen, về sau chỉ sợ không thể lại đến thăm ta.”
Chuyện vừa chuyển, Lý thị lại nhìn Lệnh quốc công không hề có cảm giác tồn tại, giọng nói cũng nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều: “Việc hôn nhân cùng quý phủ này, Quốc công gia và ta vẫn luôn cực kỳ coi trọng, Quốc công gia lúc nào cũng ngóng trông Hầu gia sớm về kinh để thảo luận thời gian tiến hành hôn sự.”
“Hơn nữa, từ khi Đại Hiện chúng ta lập triều đến nay, tước vị thừa kế đời này qua đời khác nhưng không có nhà nào luôn luôn thuận lợi. Ví như phủ Thừa Ân hầu kia, đang êm đẹp, nói xảy ra chuyện liền xảy ra chuyện. Quốc công gia vẫn luôn nghĩ sau khi hai phủ chúng ta kết thân cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng không đến mức bị người ta khống chế lung tung.”
“Đương nhiên, nếu có chỗ nào chúng ta đắc tội cũng xin Hầu gia cùng phu nhân thông cảm hơn chút. Chỉ cần việc hôn nhân của Tử Tuyên trôi chảy, chuyện gì khác cũng thương lượng được.”
Lệnh quốc công làm quan vô dụng, tính tình tầm thường, việc trong nhà đều để Lý thị làm chủ. Lý thị nói như vậy, ông ta liền phụ họa gật gật đầu: “Đúng là ý này, đúng là ý này.”
Bùi thị vốn dĩ muốn đáp trả bỗng nhiên trầm mặc.
Đều là người thông minh, Lý thị nói đến mức này bà cũng nghe hiểu, lời này có ba ý:
Thứ nhất, người đã tiễn đi gả ở nơi xa không bao giờ hồi kinh nữa, chuyện gièm pha tuyệt đối không có khả năng lộ ra ngoài, Hầu phủ các ngươi có thể yên tâm.
Thứ hai, ý muốn kết thân của phủ Lệnh quốc công vẫn như cũ, trước mắt phủ Thừa Ân hầu xảy ra chuyện, cho thấy rõ Thánh thượng khai đao với nhà đó, rất khó nói đây có phải tín hiệu xử lý các nhà hay không. Nếu kết thân, mọi người đồng lòng liên minh, thì sẽ không dễ bị người khác thao túng chơi đùa như vậy.
Thứ ba, chỉ cần không từ hôn, các ngươi có yêu cầu gì, đều có thể bàn bạc.
Lời này đã đề cập đến triều cục, còn nói chuyện phủ Lệnh quốc công vì có thể hoàn thành được việc hôn nhân này mà sẽ nhượng bộ, Bùi thị không tiện cũng không thể thay Minh Đình Viễn quyết định.
Vốn dĩ bà lớn lên trong nhà huân quý, biết rõ rất nhiều thời điểm, thân tình ân nghĩa đều xếp sau lợi ích rất xa. Đừng nói gả cho phu quân không phải người tốt, cho dù người có sứt sẹo cũng không thiếu gia đình quý tộc tình nguyện đưa nữ nhi ra để trao đổi lấy lợi thế mình cần.
Lại nhìn Minh Đình Viễn, khó mà phân biệt được vẻ mặt ông.
Ông không lên tiếng, trong sảnh liền cũng lặng yên.
Đang lúc Lý thị nghĩ hay lại thể hiện thêm chút thành ý, bỗng nhiên có hai nha đầu vội vàng tiến vào từ bên ngoài, thần sắc hoảng sợ, vì sốt ruột nên hành lễ cũng không đâu vào đâu.
Lý thị đang muốn quát lớn, nha đầu thở gấp nói: “Phu nhân, bên ngoài phủ, bên ngoài phủ…”
“Dì, biểu ca! Rốt cuộc Châu Nhi làm sai chuyện gì, sao các người đối xử với ta như vậy! Ta mười tháng hoài thai sinh hạ Mẫn ca nhi, rõ ràng nói rằng sau khi Minh gia tiểu thư vào cửa thì sẽ nạp ta làm thiếp, cho Mẫn ca nhi vào gia phả……”
Nha đầu nói còn chưa dứt lời, bên ngoài liền mơ hồ truyền đến tiếng khóc la thê lương của nữ tử.
“… Đưa ta đi thì thôi, vì sao còn muốn gả ta cho quản sự trang đầu làm vợ kế, các người vì sao phải đối xử với ta như thế! Biểu ca, dì!”
Lý thị nghe tiếng, thoáng chốc trông sắc mặt khó coi vô cùng.
Không phải đã tống đi rồi sao? Sao lại trở về!
Gương mặt của Minh Đình Viễn cũng trầm như đầm nước, không hề nghĩ ngợi gì nữa liền đập bàn cả giận nói: “Nhân phẩm bại hoại như thế mà còn dám mơ ước cô nương Minh gia nhà chúng ta, cả nhà đều là kẻ ngu dốt độc ác! Việc hôn nhân này các ngươi lui thì lui, không lui cũng phải lui!”
Nói xong, ông vứt tín vật đính hôn trên mặt đất phẫn nộ đứng dậy.
Nếu nàng kia ở ngoài phủ làm ầm lên công khai, phủ Lệnh quốc công có nhượng bộ thế nào thì việc hôn nhân này đều không có khả năng tiếp tục, càng không có chuyện yên lặng mà từ hôn. Nghĩ đến đây, Bùi thị cũng vội vàng đứng dậy theo.
Ngoài phủ, Châu Nhi ôm hài tử than thở khóc lóc, người vây xem xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ soi mói phủ Lệnh quốc công.
Bùi thị cùng Minh Đình Viễn không nhìn nhiều, lên xe ngựa nghênh ngang mà đi.
Chẳng qua lúc hồi phủ xuống xe, Bùi thị không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Hầu gia, nếu nàng kia vẫn chưa công khai làm loạn, ngài có hay không……”
Minh Đình Viễn nghe hiểu ý bà, nhíu mày không ngờ nói: “Nàng nghĩ lung tung gì vậy? Minh Đàn là con gái của ta, Minh Đình Viễn ta tuy không tính là thánh nhân gì, nhưng cũng không làm được chuyện bán nữ cầu vinh! Huống hồ chuyện phủ Lệnh quốc công có thể lấy ra để thương lượng còn không đáng để ta chờ đợi mơ ước!”
Lúc trước ông không nói lời nào là vì còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ mắng chửi cho lưu loát! Thế mà phu nhân coi ông như vậy! Ông “hừ” một tiếng, phất tay áo đi trước.
Bùi thị ở phía sau nhìn bóng dáng Minh Đình Viễn lại ngẩn ra một lúc.
Thực ra người trở về phủ Tĩnh An hầu trước cả Bùi thị cùng Minh Đình Viễn là tiểu nha đầu được Minh Đàn phái đi thám thính tình huống.
Tiểu nha đầu một năm một mười nói cho Minh Đàn nghe sự tình phát sinh trước cửa phủ Lệnh quốc công.
Minh Đàn nghe xong, ngốc ngốc, cháo tổ yến trong tầm tay nháy mắt đã không còn mùi vị: “Ngươi nói là, phu nhân Lệnh quốc công gả nàng kia cho quản sự trang đầu làm vợ kế, nàng kia trốn thoát, ôm hài tử khóc lóc kể lể ở trước cửa phủ Lệnh quốc công?”
“Đúng vậy, tiểu thư. Việc này… đã ầm ĩ lên rồi…”
Minh Đàn: “…”
Nàng muốn từ hôn, nhưng càng hy vọng là người lớn hai nhà ngồi xuống bàn bạc, tìm cái cớ có thể diện lặng lẽ từ hôn. Như vậy thì có thể hạn chế thấp nhất tổn hại đến thanh danh nàng. Đợi khi chuyện nóng sốt qua đi, nàng lại nghĩ cách xử lý phủ Lệnh quốc công sau.
Lúc trước nàng sợ phụ thân không muốn vì nàng mà trở mặt với phủ Lệnh quốc công, cố ý diễn trò khiến cơn giận của phụ thân nàng đối với phủ Lệnh quốc công đạt tới đỉnh điểm, cũng chủ động đề nghị từ hôn.
Hơn nữa nàng hiểu Bùi thị, ngày thường bà chu đáo, nhất định sẽ không để phụ thân xúc động hành sự, vô cùng có khả năng còn sẽ tìm cậu mợ nàng cùng nhau thương nghị. Chỉ cần bọn họ có vài phần thực tình suy tính cho nàng, kết quả bàn bạc nhất định có thể như nàng mong muốn.
Sự tình xác thật cũng phát triển theo hướng nàng muốn, nhưng nàng không ngờ phu nhân Lệnh quốc công đối xử với cháu ngoại ruột của bà ta ác độc đến vậy, thế mà bức cho người ta không quan tâm gì nữa mà làm ầm lên!
Hiện tại người toàn thành Thượng Kinh đều đã biết chuyện bê bối này, mặt mũi Minh gia A Đàn nàng đây mất hết rồi!
Minh Đàn bị tin tức này đập đến váng đầu hoa mắt, đúng lúc Bùi thị lại đây thăm nàng.
Bùi thị thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng hiểu rõ, vừa đi vào trong vừa hỏi: “Việc ở phủ Lệnh quốc công, A Đàn đã biết rồi sao?”
Bà bảo bọn nha đầu đều đi ra ngoài, lại ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Tuy rằng việc này ở ngoài dự kiến, nhưng con muốn từ hôn, hiện giờ cũng coi như được như ý nguyện.”
Minh Đàn giật mình: “Người biết rồi.”
“Thư từ Bạch phủ sáng sớm hôm qua đã tới, sao có thể chờ đến lúc cơm trưa mới đến tìm con.”
Suy cho cùng, phủ Tĩnh An hầu là Bùi thị quản lý, nào có chuyện gì có thể qua được mắt bà. Minh Đàn là cô nương bà nuôi dạy nên người, bà hiểu rõ Minh Đàn không phải là người gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt.
Minh Đàn rũ mắt im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Mẫu thân, là A Đàn sai rồi. A Đàn không nói cho người bởi vì không biết mở miệng thế nào, còn nữa, việc hôn nhân này là do mẹ đẻ con định ra…”
“Không cần nhiều lời, mẫu thân đều hiểu.”
Sao bà có thể không hiểu, tiểu thư nhà quyền quý, nhân duyên trước nay đều phụ thuộc người khác. Minh Đàn còn chưa dám chắc phụ thân ruột thịt có thể giúp mình, làm sao dám đặt hết hy vọng lên người bà.
Bà còn định tâm sự thật lòng với Minh Đàn về chuyện phụ thân nàng để làm tăng chút tình cảm cha con. Nhưng trước mắt phụ thân nàng vừa mới hồi kinh, nói nhiều cũng không rõ bằng việc để chính nàng tự cảm nhận. Hơn nữa việc hôn nhân náo loạn khó coi đến như thế này, chắc nàng cũng không còn tâm trạng gì để nghĩ việc khác.
“Thôi, đều không nói tới mấy chuyện này nữa.” Bùi thị nắm lấy tay nàng, lại giúp nàng vén tóc, “Mẫu thân biết con thiệt thòi, hiện giờ chuyện bung bét ra cũng không tính là chuyện xấu. Nếu thật sự tìm cái cớ cho có thể diện lặng lẽ hủy hôn, trong lòng con cũng khó chịu.”
Minh Đàn: “……”
Hình như cũng hơi hơi được an ủi một chút.
–
Mặc kệ ra sao, việc hôn nhân này cuối cùng cũng bị hủy.
Chỉ là chưa qua một ngày, chuyện xấu của phủ Lệnh quốc công đã truyền khắp Thượng Kinh, trong ngoài phủ nhắc tới tiểu tiểu thư Minh gia nàng, hoặc là thương cảm, hoặc trong thương cảm lại không nén được vui sướng khi người gặp họa.
Minh Đàn đều không nghe thấy những tin đồn nhảm nhí đó, bởi vì nàng căn bản không ra khỏi viện mình, sau khi Bùi thị rời đi, nàng liền ngồi ở cạnh bàn chỉ huy bọn nha đầu thu thập hành lý.
Dù sao nàng cũng không định vì một tên Lương Tử Tuyên như vậy mà cắt tóc đoạn tình, càng không nghĩ tới chuyện thắt cổ tự sát cứ thế mất đi tính mạng, nên đành phải thương lượng cùng Bùi thị tìm cớ đi chùa cầu phúc, tạm thời đi ra bên ngoài lánh mặt một chút, cũng có vẻ nàng trong sạch vô tội.
“Trời xuân còn lạnh, vẫn phải mang theo áo choàng lông cáo trắng thêu kín mặt kia đi, ban đêm lạnh còn có cái khoác.”
“Cái này không cần, đều là mẫu vải từ năm nảo năm nào rồi…”
“Đây cũng là y phục mới sao? Sao cứ thấy màu sắc và hoa văn rất quen mắt. Thôi, không hợp phối với giày thêu, không mang không mang.”
Lục Ngạc thu dọn đồ đạc đến hăng say tít mù. Tố Tâm lại không nhịn được nhắc nhở: “Tiểu thư, chúng ta là đi chùa miếu cầu phúc, mang đồ đạc trang sức nhiều thế có phải hơi phô trương không?”
“Thế à? Ta sẽ chọn chút xiêm y nhạt màu.” Minh Đàn nhìn đống hòm xiểng chứa đồ vừa sắp ra, phân vân nói, “Nếu phô trương thì giảm bớt đi vậy.”
Vào đêm, trong thư phòng phía nam phủ Định Bắc vương, ám vệ thấp giọng báo cáo tin tức:
“…… Mấy nhà không liên lụy sâu tới chuyện của phủ Thừa Ân hầu đều tìm cách rút lui, tách nhà mình ra khỏi vụ này, cách làm cũng như Vương gia đã dự đoán trước.
“Ngoài ra hôm nay sự tình của phủ Lệnh quốc công vừa truyền ra, Thái hậu cũng như Vương gia dự đoán, ở cung Lạc Thượng triệu người vào cung. Bên phủ Tĩnh An hầu chuẩn bị năm chiếc xe ngựa, định đưa vị tứ tiểu thư kia ra khỏi phủ cầu phúc để tránh bị chú ý.”
Nghe thế, Giang Tự vẫn luôn không nâng mắt bỗng nhiên buông cuốn binh thư trong tay xuống: “Năm chiếc? Giấu cái gì?”
Ám vệ ngừng lại, cuối cùng phát hiện mình nói cụ thể như vậy có vẻ khiến Vương gia hiểu lầm. Hắn cúi đầu hổ thẹn nói: “Không có gì, đều là quần áo đồ đạc của vị tứ tiểu thư kia.”
Lúc trước hắn cũng cho rằng phủ Tĩnh An hầu muốn nhân cơ hội này vận chuyển cái gì, còn lẻn riêng vào chuồng ngựa dò xét một phen, kết quả đều là chút quần áo giày vớ, trang sức trâm thoa của nữ tử, còn có màn lụa, lư hương, bộ ấm chén trà.
Giang Tự: “……”
Nghĩ mình đang đi tuyển tú sao.
Kỳ cục.