Hắn đến bên giường, nhẹ nhàng xốc chăn nhìn chỗ bị thương giữa hai chân Minh Đàn.
Trong phòng tối đen, nương theo ánh trăng mờ nhạt vẫn nhìn ra bên trong chân nàng bị ma sát với yên ngựa đến nỗi tím bầm một mảng, đối lập với những chỗ da thịt trắng nõn khác nên nhìn khá ghê người.
Việc này là hắn sơ sẩy, hắn vẫn thường cưỡi ngựa, ngày đi trăm dặm cũng không ngại, một đường phi ngựa như bay lại quên nghĩ xem tiểu vương phi bình thường yếu ớt sống trong nhung lụa quen rồi có thể chịu được hay không.
Hai đêm này, thế mà nàng cũng không khóc lóc làm loạn.
Giang Tự dùng lòng bàn tay vuốt gương mặt nàng, vốn định bôi thuốc cho nàng nhưng lại phát hiện đã bôi rồi, hắn sững người rồi lại kéo chăn đắp lên cho nàng.
Hôm sau lên đường, Minh Đàn phát hiện đệm mềm trong xe hình như dày thêm mấy tầng, vì cái bàn nàng vẫn dùng đọc sách hôm nay lại lùn đi không ít, với cả… dường như chỉ có đệm phía bên nàng là dày lên sau một đêm.
Nàng hơi nghi hoặc vén màn xe lên nhỏ giọng hỏi hỏi Vân Y đi theo cạnh xe ngựa: “Đệm mềm trên xe là ngươi trải à?”
“Đệm mềm? Không phải.” Vân Y lắc đầu theo bản năng, nhưng nàng rất nhanh đã nhớ ra chuyện gì đó, “Sáng nay hình như chủ thượng sai người bỏ gì vào trong xe ấy ạ.”
Phu quân?
Minh Đàn ngẩn ra, nàng thò người ra ngoài nhòm bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của Giang Tự đi phía trước, bất chợt khóe môi vểnh lên không thể không chế.
Vì đang đi xe ngựa ở trong thành nên không thể chạy nhanh, hơn nửa buổi sáng trôi qua mà bọn họ vẫn chưa ra khỏi thành.
Tới gần trưa, Giang Tự bảo dừng xe tìm tửu lầu gần đó nghỉ chân ăn cơm.
Đối diện tửu lầu cũng không biết là cửa hàng gì mà vô cùng náo nhiệt, bọn họ mới ngồi nhìn một lúc mà đã có mấy lượt các phu nhân tiểu thư giàu có trang điểm đẹp đẽ lượt được bọn nha hoàn hầu hạ ra ra vào vào liên tục,
Tiểu nhị tới đưa thức ăn, Minh Đàn tò mò hỏi: “Tiểu nhị, đối diện là cửa hàng gì vậy? Sao lại đông vui thế?”
“Đối diện là Ngọc La Phường đó! Cửa hàng quần áo mới khai trương được mấy ngày.” Trên bàn bọn họ bày la liệt thức ăn rượu thịt, tiểu nhị trong điếm giới thiệu rất nhiệt tình, “Ngọc La Phường này có rất nhiều mánh lới, bảo là trong ba ngày đầu khai trương sẽ đặc biệt chuẩn bị xiêm y có một không hai cho các vị phu nhân tiểu thư, mỗi buổi trưa sẽ bán mười bộ, mỗi vị phu nhân tiểu thư một ngày chỉ có thể mua một bộ!”
Minh Đàn nghe vậy thì hơi hứng thú.
Tiểu nhị lại gần mồm mép tía lia nói: “Ngài cũng không biết đâu, mấy hôm nay việc làm ăn của Ngọc La Phường cực kỳ tốt, một bộ xiêm y thôi mà cũng tốn phí sinh hoạt của một nhà bình thường trong một, hai năm, nhưng vẫn chưa là gì với số người có tiền trong thành chúng tôi. Ngày ngày đều có người ta tấp nập tới mua, vì một bộ quần áo mà mấy ngày trước còn có người cãi nhau. Đúng rồi, hình như hôm nay là ngày cuối cùng, nếu phu nhân ngài có hứng thú thì đi xem thử một lần xem sao.”
Bàn bên có người gọi tiểu nhị, hắn giới thiệu xong thì vội vàng chạy đi.
Minh Đàn quay đầu nhìn về phía Giang Tự, tuy che khăn che mặt, nhưng trong mắt nàng sáng lấp lánh, tay nhỏ còn lặng lẽ kéo kéo vạt áo Giang Tự ở dưới gầm bàn.
“……”
“Vân Y, đi cùng phu nhân.”
“Đa tạ phu quân!”
Minh Đàn lập tức đứng dậy, chỉ khổ Vân Y đang chăm chú nhìn chằm chằm thịt kho tàu, đĩa thịt kho tàu trên bàn nạc mỡ đan xen, nước màu bóng loáng cực kỳ đẹp, vừa thấy đã biết mềm rục hấp dẫn, cực kỳ ngon miệng.
Nàng im lặng nuốt nước miếng, ôm kiếm đi theo ra ngoài, cũng không chú ý tới tín hiệu Thư Cảnh Nhiên truyền đạt tới nàng “Yên tâm Thư mỗ sẽ để phần cho cô nương nửa đĩa”.
Đến trước cửa Ngọc La Phường, Minh Đàn ngẩng đầu đánh giá tấm biển lúc nãy bị quán nhỏ ven đường che khuất.
Chữ trên tấm biển viết cũng đẹp, chất liệu gỗ cũng là tử đàn cực tốt, trên chữ còn mạ vàng tinh tế.
Thấy có khách tới, tiểu nhị cười tươi nghênh đón: “Phu nhân đến xem quần áo ạ? Tới đây, mời ngài vào bên này.”
Minh Đàn dè dặt gật đầu, đi theo hắn vào trong.
Cửa hàng trang phục bày biện rất lịch sự tao nhã, sau quầy bày chỉnh tề các loại vải vóc tơ lụa nhiều màu, trang phục nam nữ treo đầy hai bên còn lại, cũng không treo quá nhiều, mỗi bộ cũng có đủ không gian để người khác có thể xem xét, cách trưng bày này cũng không khác mấy so với những cửa hàng xiêm y nàng hay đến xem ở kinh thành.
“Không biết phu nhân muốn loại xiêm y nào, mộc mạc, đẹp đẽ quý giá, tiểu điếm đều có.” Tiểu nhị kia ân cần đi bên cạnh hỏi.
Ánh mắt Minh Đàn thờ ơ lướt qua dây treo quần áo, Vân Y đi theo phía sau đúng lúc lên tiếng: “Phu nhân nhà chúng ta đương nhiên chỉ xem quần áo độc bản.”
Tiểu nhị hiểu rõ, lại cúi xuống cung kính nói: “Vậy mời phu nhân qua bên này.”
Hắn bước nhanh đi trước vén rèm lên cho Minh Đàn.
Cách một mành che trên cánh cửa mà bên trong như phương trời khác, vừa nhìn là biết đây là chuẩn bị chỗ ngồi nghỉ cho khách quý.
Tiểu nhị dẫn nàng đến bên một bàn bát tiên để ngồi xuống, lại dâng chén trà nhỏ cho nàng: “Phu nhân, ngài chờ một lát, sẽ có người lập tức đưa xiêm y tới cho ngài.”
Nàng mơ hồ hờ hững đáp “Ừ”, không động đến nước trà, chỉ đưa mắt nhìn xéo qua bình phong khép hờ sau bàn bát tiên, thấy bộ xiêm y tú nương đang cầm trong tay giới thiệu đang được người ta tranh giành
Bộ xiêm y màu hồng mơ và trắng ngọc, áo ngắn giao lĩnh và váy xếp ly, vì cách khá xa nên không nhìn rõ được hoa văn thêu trên áo, nhưng nàng liếc mắt một cái là nhận ra vải may áo là Dao Đoạn Hoa.
Dao Đoạn Hoa là loại vải mới ra năm nay ở Tô Châu, mấy tháng trước có ít vải cống tiến, tổng cộng chưa tới mười cuộn. Hoàng hậu nương nương được hai cuộn thì thưởng cho nàng, nàng may thành quần áo mới vừa mặc được một lần đã bị người nào đó không biết kiềm chế xé rách mất.
Nghe nói không dễ để dệt được Dao Đoạn Hoa, tuy đã mấy tháng trôi qua mà sản lượng cung ứng cũng không nhiều lắm.
Hồi trước vì Chu Tĩnh Uyển nên nàng mới chọc đến người nào đó khiến hắn xé hỏng xiêm y, xong việc nàng cứ lèm bèm mãi với Chu Tĩnh Uyển đòi bồi thường vải, Chu Tĩnh Uyển đồng ý, nhưng với khả năng của Chu gia thì phải đợi đến khi nàng đi Vĩnh Xuân Viên mới trả nàng vải được.
Thế mà bây giờ Ngọc La Phường lại có Dao Đoạn Hoa để may áo, đúng là có chút bản lĩnh, cũng khó trách phụ nữ ở Hòa Châu đổ xô đến đây để tranh giành.
“Bộ quần áo Dao Đoạn Hoa này phu nhân nhà chúng ta đã để mắt đến từ hôm qua, đã bảo ta hôm nay tới mua, Tô tiểu thư vẫn nên thức thời chút đi.”
Người nói là một tiểu nha đầu, cũng không biết là người hầu nhà ai mà có vẻ kiêu căng ngạo mạn ỷ thế hiếp người.
“Linh Chi cô nương cũng nên hiểu chuyện đi chứ, bộ xiêm y này ai chẳng để ý từ hôm qua?” Nha đầu của Tô tiểu thư không nhịn được cãi lại, “Chưởng quầy đã nói hôm qua không bán, hôm nay ai tới trước là của người đó, tiểu thư nhà chúng ta tới sớm nên theo lý là của tiểu thư nhà chúng ta.”
Nha hoàn được gọi là “Linh Chi cô nương” cười đến là kỳ quái nói: “Đã tới trước sao không trả tiền đi? Còn khoa tay múa chân đo chỗ này chỗ kia, chẳng phải ngại quý giá quá nên mình mặc không hợp sao.”
“Ngươi!”
Tô tiểu thư ngăn nha đầu lại, tự mình lên tiếng nói: “Giờ ta trả tiền, tại sao ngươi lại cản?”
“Còn chưa trả tiền thì chưa phải của ngài. Phu nhân nhà ta đã đặt tiền trước ở đây, xiêm y đó là của phu nhân nhà ta.” Linh Chi liếc mắt nhìn tú nương bên cạnh, “Các ngươi nói xem có đúng là như vậy không?”
“Chuyện này…”
Hôm nay là Tô tiểu thư tới trước muốn lấy bộ xiêm y này, nhưng muốn thử trước xem sao rồi sửa lại cho vừa người, vì vậy đương nhiên bộ quần áo này là của Tô tiểu thư. Nhưng chủ của vị Linh Chi cô nương này… Bọn họ cũng không thể đắc tội, tú nương nhìn nhau, thực sự thấy khó xử.
Linh Chi không kiên nhẫn nói: “Các ngươi nghĩ cho kỹ đi, phu nhân nhà chúng ta xuất thân từ phủ Tĩnh An hầu, là tỷ tỷ ruột của Định Bắc vương phi, nếu khiến cho phu nhân nhà ta mất hứng, sau này phu nhân gửi thư cho Hầu gia và Vương phi, cửa hàng các ngươi liệu có thể tiếp tục mở cửa làm ăn không hả?!”
Nghe thế, Minh Đàn: “……?”
Từ khi nào nàng có tỷ tỷ tốt như vậy? Với cả vì sao chỉ hóng chuyện thôi mà cũng có liên quan đến mình?
Đúng lúc này, tiểu nhị lúc trước tiếp đón Minh Đàn dẫn tú nương mang mấy bộ xiêm y lại đây: “Phu nhân, đây là —“
Minh Đàn ngắt lời mắt nhìn chéo qua bình phong đối diện nhỏ giọng hỏi: “Bên kia chắc là người trong phủ Tuyên Uy tướng quân đúng không?”
Tiểu nhị nhìn theo tầm mắt nàng gật đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ lại không tiện nói gì nhiều.
Rõ ràng lời nói của Linh Chi đã chạm đến điểm mấu chốt, bên bình phong im lặng một lúc, cuối cùng vị Tô tiểu thư kia nén giận chủ động nhượng bộ: “Cho cô ta đi, ta từ bỏ!”
Nói xong, Tô tiểu thư kia bèn dẫn theo nha đầu giận dỗi đi thẳng ra ngoài.
Tiểu nha đầu của nàng đi theo bên cạnh người lên tiếng: “Ỷ vào việc có muội muội làm Vương phi suốt ngày hoành hành, nàng ta cũng có phải Vương phi đâu!”
Minh Đàn: “……”
Nàng vốn định gọi hai người đó, cũng không biết nghĩ ra chuyện gì lại tạm thời dừng lại, còn nháy mắt bảo Vân Y không được hành động thiếu suy nghĩ.
Trong phòng còn có mấy vị phu nhân tiểu thư đang xem quần áo, chuyện không liên quan đến mình nên coi như chưa xảy ra, có người còn tiến lên nịnh nọt vị Linh Chi cô nương kia.
“Bộ xiêm y này ta thấy chắc chắn là vừa người phu nhân nhà cô, mấy ngày sau đến tiệc Phong Hà, phu nhân mặc váy nào vào đương nhiên sẽ xinh đẹp lấn áp hoa thơm cỏ lạ, chắc chắn là người nổi bật nhất.”
“Đương nhiên, mượn lời hay của ngài, ta mua xiêm y về còn phải bẩm lại với phu nhân nên giờ không ở lại nói chuyện được.”
Giọng điệu của Linh Chi rất ngạo mạn, đến tiếng “nô tỳ” cũng không xưng. Một nha hoàn thôi mà còn khinh khỉnh ngông cuồng đến mức này, nếu ở phủ Tĩnh An hầu hay phủ Định Bắc vương thì đã đi bán đi cả trăm lần rồi.
Đợi nàng ta đi rồi, Minh Đàn nỗ lực duy trì tâm trạng bình tĩnh, vừa xem quần áo vừa hỏi tiểu nhị đứng bên cạnh: “Ta mới đến nên không biết vị tam thiếu phu nhân trong phủ Phùng tướng quân này, ngày xưa cũng uy phong như vậy sao?”
Tiểu nhị ngượng ngùng cười chuyển chủ đề nói: “Phu nhân, cửa hàng nhà chúng tôi cũng mới mở được ba ngày, quý nhân trong thành cũng chưa biết hết, nào biết nhiều như vậy.”
Minh Đàn nhìn mắt Vân Y, Vân Y móc ra túi bạc thô bạo dúi cho tiểu nhị kia.
Tiểu nhị ngẩn ra, vị phu nhân này thật đúng là ——
Mãi lâu sau hắn mới hoàn hồn, ước lượng sức nặng của túi bạc mới đổi lời thì thầm nói: “Cửa hàng nhà chúng tôi tuy mới mở được ba ngày nhưng trước kia tiểu nhân có làm việc cho một cửa hàng nhà khác thì có nghe qua mấy chuyện của vị tam thiếu phu nhân Phùng gia này, tam thiếu phu nhân Phùng gia nàng ấy…”
Minh Đàn kiên nhẫn nghe, càng nghe càng bốc hỏa trong lòng không kìm nén được.
Hóa ra lúc Minh Sở vừa mới gả vào phủ Tuyên Uy tướng quân còn có lão thái thái Phùng gia áp chế, trong ngoài phủ cũng không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cực kỳ ít khi ra ngoài.
Nhưng năm nay từ khi vào hè, không hiểu sao lão thái thái Phùng gia lại bị bệnh không dậy nổi, đến giờ còn chưa tỉnh, cho nên nàng ta cứ thế mà làm bậy.
Hai vị tẩu tẩu trong phủ đều là con gái nhà tướng, nàng ta không dám đối đầu, nhưng ra khỏi phủ họ Phùng, nàng ta không ít lần dựa vào tên tuổi phủ Tĩnh An hầu và phủ Định Bắc vương để khoe khoang.
Đặc biệt là đối với Định Bắc vương phi là nàng, bên phía Hòa Châu tuy không biết hai người có thân cận không nhưng đều nghĩ dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, nàng ta có thể lôi nàng ra treo trên miệng cả ngày nên chắc quan hệ cũng ổn.
Nghe thế, Minh Đàn tức muốn xỉu.
Minh Sở đúng là việc gì cũng dám làm, gả đến Hòa Châu còn không an phận, trước kia không phải ghét nàng sao? Hiện giờ lại đi khắp nơi dùng tên tuổi của nàng để bắt nạt người khác!
Nhưng có vẻ nàng ta không ngu như hồi trước nữa, xử sự hành vi thế này thứ nhất là cậy thế được lợi, thứ hai là hủy hoại thanh danh của nàng, đây chẳng phải là một mũi tên bắn trúng hai con chim sao!
Tiểu nhị kia lại nói: “Nghe nói vị Tô gia tiểu thư tới hôm nay lúc trước định bàn chuyện hôn nhân với tam lang Phùng gia, sau đó tam lang Phùng gia lại cưới tam thiếu phu nhân… cho nên, tam thiếu phu nhân không ít lần nhằm vào Tô gia tiểu thư.”
Minh Đàn trầm mặc nghe, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên đứng dậy nói: “Ta mua xiêm y này, Vân Y, trả tiền.”
Đợi đến khi trở lại tửu lầu, cả người Minh Đàn đều bốc hỏa, cho dù cho dùng khăn che mặt cũng không giấu được lửa giận của nàng, dường như nếu giờ có người dội một chậu nước vào người nàng thì có thể bốc khói lên được.
Giang Tự liếc nàng một cái, lại liếc mắt nhìn Vân Y.
Vân Y: “……”
Thịt kho tàu cũng không thơm nữa.
“Phu quân, thiếp có thể hạ lệnh đúng không?” Minh Đàn chợt hỏi.
Giang Tự gật đầu: “Chuyện gì?”
“Không có việc gì, không cần phiền tới phu quân.”
Đã dám dùng tên tuổi của nàng hoành hành ngang ngược ức hiếp người khác khắp nơi, nàng sẽ cho nàng ta biết cái giá phải trả cho việc dùng cái tên này!