Đương nhiên điều quan trọng là, cách mấy tầng thân phận hữu danh vô thực, nếu so thân phận quan hệ huyết thống của các nàng ấy với phủ Định Bắc vương đúng là không còn gì gượng gạo hơn, vai vế thím mợ này thực sự cũng mệt nàng tính ra được.
Hai người có lẽ còn chưa hoàn hồn, chưa kịp giải thích đã bị đưa đi.
Mọi người im lặng một lát, có người vội vội vàng vàng nịnh nọt Minh Đàn, khen nàng xử trí thích đáng, ổn thỏa đúng mực, cực kỳ có tác phong của Vương phi, còn thuận miệng kể chuyện năm ngoái Phụng Chiêu quận chúa làm loạn thành trò cười ở phủ Bình quốc công.
Chuyện cười đó nhà ai trong kinh thành chẳng biết, chỉ nói qua là đã có rất nhiều người che miệng cười nhạt.
Cũng có người không dám nói xấu Phụng Chiêu ở bên ngoài, chỉ nói ngọt khen trang phục thêu hoa văn mẫu đơn của Minh Đàn, còn kết hợp với trâm phượng mẫu đơn nghênh xuân càng làm tăng thêm vẻ đẹp, đúng là tuyệt phối.
Về phần Vĩnh Nhạc huyện chúa, trước đây nàng ta không ở kinh thành, rất ít người biết nàng ta, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không hay biết.
Có người nói Vĩnh Nhạc huyện chúa ỷ được Thái hậu yêu chiều, từ trước đến nay kiêu căng ương ngạnh không coi ai ra gì, không hề biết kiềm chế như con gái nhà bình thường.
Nghe nói nàng từng vô tình gặp được Định Bắc vương điện hạ, vừa gặp đã thương, thế nên mới không hề do dự đi theo cha lên chiến trường phương bắc. Còn từng vì muốn gặp điện hạ mà cải trang đi vào quân doanh nhiễu loạn kỷ cương quân đội.
Biết Hoàng thượng và Hoàng hậu sốt ruột tuyển vương phi cho Định Bắc vương điện hạ nên mới một khóc hai làm loạn ba thắt cổ cầu xin Ôn Huệ trưởng công chúa và Thái hậu nương nương nghĩ kế cho nàng, còn vì sao không thành thì không ai biết.
“Vĩnh Nhạc huyện chúa này to gan thế cơ à?”
“Vì muốn gặp điện hạ mà cải trang vào quân doanh làm hỏng kỷ luật quân đội, nữ tử khuê các sao có thể vô lễ như vậy, nghe rợn cả người!”
“Đức hạnh như thế không trở thành Vương phi cũng không lạ, Vương gia là người trong hoàng thất, biết lễ nghĩ giữ nguyên tắc, đương nhiên cũng thích Vương phi là danh môn khuê tú hiểu biết lễ nghĩa, sao có thể để ý loại người không biết xấu hổ ngông cuồng như vậy.”
Minh Đàn: “……”
Vô lễ, nghe rợn cả người.
Thấy hơi bị đụng chạm nha.
Bị khen đến mức chột dạ, nàng vội vàng hắng giọng nói sang chuyện khác: “Bên ngoài gió lớn, mọi người vẫn nên đi vào trước đi, đại sư chắc cũng sắp giảng kinh rồi.”
Minh Đàn dẫn mọi người đi vào trong điện, lại vô thức nhìn Chu Tĩnh Uyển.
Chu Tĩnh Uyển hiểu ý, lấy cớ thay quần áo dẫn tỳ nữ đi tới ao phóng sinh.
Hôm nay là lễ tắm Phật, chùa Đại Tướng Quốc còn náo nhiệt hơn nhiều so với bình thường, bên ao phóng sinh có người ném đồng xu, cho cá ăn, cầu khẩn ước nguyện, có đứa trẻ xem cá chép vàng bơi lội, vui cười không thôi.
Chu Tĩnh Uyển tìm chỗ râm mát đứng yên chờ.
Không ngờ có đứa nhỏ đuổi theo quất con quay, chạy như điên tới chỗ nàng, bởi vì chơi đến quên mình, đứa bé cũng không chú ý tới người đứng bên cạnh, quất thẳng sợi dây quay tới.
Chu Tĩnh Uyển tránh không kịp, đang nghĩ chắc phải ăn một dây roi này của cậu nhóc rồi thì bỗng nhiên có lưỡi dao sắc bén được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng trắng lóe lên kịp thời chặt đứt sợi dây quay sắp sửa làm bị thương người khác.
Cậu bé ngẩn người nhìn chằm chằm sợi dây bị chặt đứt, lại ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn có một vết sẹo chạy từ bên mắt trái tới đuôi lông mày, bỗng nhiên “oa” lên một tiếng, sợ tới mức còn chưa lấy lại con quay mà khóc ré lên chạy đi.
Chu Tĩnh Uyển vốn là người yếu đuối nhát gan, còn chưa hết hoảng sợ, lại bị tiếng khóc của trẻ nhỏ quấy nhiễu, trong vô thức môi nàng trắng bệch, ôm ngực lùi về sau nửa bước.
Lục điện soái cũng quá đáng sợ đi.
Một lời không hợp đã vung đao múa kiếm.
Khó trách có tiếng xấu làm trẻ con nín khóc vào ban đêm.
Nàng uốn gối, căng thẳng nhún người hành lễ: “Đa tạ Lục điện soái.”
“Chuyện nhỏ, Tĩnh Uyển tiểu thư không cần đa lễ.”
Đúng là việc nhỏ, đối với hắn chọc cá giết người chắc cũng không tính là việc gì lớn.
Nghĩ đến đây lưng Chu Tĩnh Uyển đã cứng đờ, căn bản không dám ngước mắt nhìn Lục Đình.
Thật ra kể cả cách xa một trượng nàng vẫn cảm thấy sự hung bạo trên người nam tử trước mắt làm cho người ta không thở nổi.
Đợi sau một lúc lâu, nàng lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi Lục điện soái đã từng nghe qua chuyện “Trang Tử và Huệ Tử luận bàn chuyện con cá” chưa?”
Lục Đình nhìn cá chép vàng bơi lội trong ao phóng sinh, cố gắng hết sức tỏ ra văn nhã mà đáp: “Cũng có nghe qua.”
Chu Tĩnh Uyển lại nói: “Trang Tử nói rằng: “Cá bơi thong dong, là cá đang vui”. Huệ Tử lại nói: “Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui hay không?””
Lục Đình nghe hết câu này, nhưng Chu Tĩnh Uyển vẫn chưa nói xong, “Trang Tử lại rằng: “Tử không phải là ta, sao biết ta có biết cá vui hay không?” Huệ Tử cũng đáp: “Ta không phải Tử, cũng không biết Tử rồi; Tử không phải cá, hẳn Tử cũng không biết cá có vui không.””
Nghe Chu Tĩnh Uyển thuật lại đoạn này rất êm tai, vào trong đầu Lục Đình thì chỉ còn: “Tử không phải ta…… Cá vui…… Ta không phải Tử…… Không phải cá…… Cá vui……”
Không chờ Lục Đình hỏi lại cho rõ, Chu Tĩnh Uyển liền chậm rãi hành lễ, rũ mắt đột nhiên nói: “Nếu Tĩnh Uyển câu cá, biết cá sẽ không vui.”
Bên bờ ao phóng sinh yên tĩnh, tơ liễu bị gió thổi bay phất phơ.
Trong lòng Chu Tĩnh Uyển thấp thỏm, căng thẳng đến nỗi trên tay đổ mồ hôi, không biết nàng có chọc giận vị Lục điện soái này khi nói rõ chuyện không thích bị cưỡng ép cầu hôn như thế không.
Lục Đình căn bản không hiểu nàng muốn nói cái gì, ngừng nửa khắc mới chần chừ nói: “Thế thì cho cá ăn thêm một chút được không?”
Sắc môi Chu Tĩnh Uyển lại tái nhợt thêm chút, thân mình cũng lung lay sắp đổ.
Lời của hắn là cho rằng, nhét thêm chút sính lễ thì nàng sẽ vui? Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến sính lễ, Chu Tĩnh Uyển nàng chẳng lẽ chính là loại người nông cạn chỉ ham vinh hoa phú quý, phải hèn hạ mà vòi vĩnh hắn sao?
“Cá tuy nhỏ bé nhưng cũng là sinh linh, cũng có suy nghĩ riêng, nếu không vui, cho dù tuyệt thực cũng không ăn bừa.” Giọng nói của Chu Tĩnh Uyển nhỏ mà run run, cúi gằm đầu, nước mắt lăn dài, nói xong nàng liền hành lễ nói, “Tĩnh Uyển còn muốn nghe pháp sư giảng kinh, không thể ở lâu, ý này đã quyết, mong Lục điện soái suy nghĩ lại.”
“……”
Ý này đã quyết cái gì cơ?
Nhìn bóng dáng Chu Tĩnh Uyển vội vàng rời đi, Lục Đình đột nhiên hỏi tùy tùng đi theo: “Những lời nàng vừa mới nói là có ý gì?”
Tùy tùng thành thật đáp: “Tiểu nhân không biết, Chu gia tiểu thư này không hổ là tiểu thư nhà thư hương thế gia, lời nói của nàng tiểu nhân không hiểu một câu nào. Nhưng tiểu nhân đều nhớ kỹ rồi, hay là trở về hỏi Vương gia hoặc là Thư nhị công tử?”
Lục Đình gật đầu.
Tùy tùng lau mồ hôi buồn rầu nghĩ, nếu chủ tử nhà mình về sau thật sự cưới vị Chu gia tiểu thư này, đến lúc sai hắn đi làm việc thì khó đây, sợ là người ta sai bảo cái gì hắn cũng không hiểu.
–
“Hắn thực sự nói như thế á? Trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?” Minh Đàn nghe Chu Tĩnh Uyển nói xong chuyện hai người gặp nhau, hơi nghi hoặc.
Chu Tĩnh Uyển nghẹn ngào: “Có thể… Có thể hiểu lầm cái gì?”
Bạch Mẫn Mẫn cực kỳ tức giận: “Thật uổng công muội thấy Lục điện soái cũng được, vậy mà là kẻ bừa bãi, thêm chút sính lễ mà muốn cưới Tĩnh Uyển, hắn muốn chà đạp ai chứ!”
Sau núi chùa Đại Tướng Quốc, qua lễ tắm Phật, Minh Đàn cùng Bạch Mẫn Mẫn vẫn luôn đi cùng Chu Tĩnh Uyển.
Chu Tĩnh Uyển dường như chịu rất nhiều tủi cực, nước mắt rơi như mưa, còn quật cường nói cái gì mà “Nếu hắn cưỡng ép bắt cưới thì tỷ sẽ tự sát”.
Minh Đàn cùng Bạch Mẫn Mẫn nghe xong, trong lòng đều rất lo lắng. Nàng ấy vốn có thân thể yếu đuối, khóc như vậy, sợ được một lúc nữa thì xỉu mất.
Thật ra Minh Đàn vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng nhất thời cũng không hỏi ra được, chỉ đành phải an ủi trước: “Trước tiên tỷ đừng khóc, việc này kiểu gì cũng có cách giải quyết, chúng ta cùng nhau nghĩ kỹ lại đã.”
Bạch Mẫn Mẫn phụ họa: “Đúng vậy, cùng lắm thì để A Đàn đi cầu xin điện hạ, một khi A Đàn xin, có chuyện gì mà điện hạ không đáp ứng chứ.”
Minh Đàn: “…”
Nàng nói biện pháp giải quyết cũng không phải thế này.
Chân nàng còn đang run đó!
Lại nói Minh Đàn trò chuyện với Chu Tĩnh Uyên nên quên luôn ở Phật đường nhỏ còn có hai kẻ ương ngạnh bị nàng phạt đi suy ngẫm.
Thấm thoắt đã qua hai canh giờ.
Phụng Chiêu quận chúa và Vĩnh Nhạc huyện chúa được tăng sư trong chùa thả ra, trước sau đi ra khỏi hai gian phòng bên của Phật đường nhỏ.
Khi bị phạt quỳ có sư trong chùa trông, không thể lén lười biếng, chờ đến khi quỳ hết hai canh giờ, hai người chỉ có thể dựa vào người tỳ nữ, lảo đảo đứng dậy, gian nan bước ra ngoài.
Hai người rõ ràng đều bị phạt rất thảm, nhưng gặp nhau ngoài Phật đường lại như hai con gà chọi, tinh thần tỉnh táo, eo không đau, chân không tê, ngoài miệng còn giễu cợt nhau.
Phụng Chiêu quận chúa: “Nói ngươi không biết tôn ti trật tự không quy củ, không ngờ vốn dĩ ngươi đúng là kẻ không quy củ, lại còn cải trang giả dạng lẻn vào quân doanh, ui, còn một khóc hai làm loạn ba thắt cổ nhất định phải gả cho Định Bắc vương điện hạ, nhưng quá buồn cười, nếu thật sự muốn thắt cổ sao ngươi còn êm đẹp mà đứng đây, không biết kiểm điểm không biết xấu hổ!”
Lúc phạt quỳ, tỳ nữ của Phụng Chiêu núp trong chỗ khuất nghe được chuyện mọi người bàn tán, trong đó việc thú vị nhất là chuyện của Địch Niệm Từ, lúc này gặp lại, nàng bèn lấy ra để hạ nhục vị Vĩnh Nhạc huyện chúa không biết cao thấp này.
Địch Niệm Từ không biết làm sao Phụng Chiêu biết chuyện, nhưng chuyện của Phụng Chiêu nàng cũng biết không ít, không hề nghĩ ngợi mà trả lại mấy câu mỉa mai: “Ta đứng ở đây đương nhiên là vì có phúc của Thái hậu nương nương phù hộ. Còn ngươi hiểu được tôn ti trên dưới, thế mà còn mạo phạm Định Bắc vương phi và Hoàng hậu nương nương, ui, còn bị Hoàng hậu nương nương ra lệnh cưỡng chế nhốt trong nhà suy ngẫm không cho phép ra khỏi cửa, thật là có thể diện gớm, cả kinh thành cũng không ai tôn quý bằng.”
“Ngươi!”
“Hơn nữa ta không cưới được Định Bắc vương điện hạ thì sao, ta có Thái hậu ủng hộ, muốn tìm dạng phu quân nào chẳng được? Ngươi sung sướng đến mức còn có thể kiêu ngạo là gả cho Giang Dương hầu, về sau ngươi còn không xứng xách giày cho bổn huyện chúa!”
Sao nàng ta biết chuyện Giang Dương hầu?
Mắt Phụng Chiêu đã trợn ngược lên, giờ bị Địch Niệm Từ chọc trúng chỗ hiểm, cũng không nói nổi lời phản bác.
Địch Niệm Từ thấy dáng vẻ nàng ta, trong lòng vui sướng hơn nhiều.
Trên đời không có chuyện gì giấu kín được mãi, việc hôn nhân của Phụng Chiêu tuy chưa công khai ra ngoài, nhưng tâm tư của phủ Nghi vương đã rõ như ban ngày, không tính là bí mật khó đoán gì.
Nàng ta như cười như không, tiếp tục chọc chỗ đau của Phụng Chiêu: “Ngươi cũng không cần oán giận ta không nể mặt ngươi, làm ra được chuyện như ở hội thơ cuối xuân, toàn bộ kinh thành ai còn nguyện ý nể mặt ngươi nữa, mặt mũi thành trò cười hết rồi, ngươi không biết à?”
“Hơn nữa trò cười này của ngươi cũng không phải ta gây ra, người khiến ngươi trở thành nỗi chê cười hiện giờ đang dương dương tự đắc, còn có thể tự cho mình là thím của ngươi đó, chưa nói sau này ngươi xách giày cho ta còn không xứng, hiện giờ ngươi đã không xứng xách giày cho nàng ta rồi, tái giá với Giang Dương hầu, chậc.”
“Câm miệng!”
Phụng Chiêu tức giận đến nỗi tay nắm chặt đến mức trắng bệch, biết rõ Địch Niệm Từ cố ý kích nàng cũng không ngăn được nghĩ theo:
Tiện nhân Minh gia kia vốn dĩ không xứng xách giày cho nàng giờ thành Định Bắc vương phi, cuộc sống thật sung sướng, còn dám cố ý mặc đồ hoa mẫu đơn tỏ vẻ trước mặt nàng.
Mà nàng thân là quận chúa, lại bị tiện nhân này làm hại thành trò cười của toàn kinh thành, nếu không phải như thế, phụ vương mẫu phi nàng cũng không đến nỗi muốn đem gả nàng tới tận đất Thục xa xôi làm vợ kế cho Giang Dương hầu hoang dâm vô độ kia.
Cục tức này nàng vốn không nhịn được, sao có thể nhịn được!
Phụng Chiêu xoay người định đi luôn, nhưng đi được vài bước, nàng bỗng nhiên quay đầu lại châm chọc nhìn thẳng Địch Niệm Từ.
“Náo loạn chê cười thì sao, nàng ta cũng không đoạt người mà ta ái mộ. Nàng đoạt lấy người khiến ngươi khóc nháo thắt cổ cũng không lấy được, còn có thể dương dương tự đắc cho mình là mợ ngươi, ngươi còn dám lôi Thái hậu ra để khoe khoang sao, thật là làm mất hết mặt mũi Thái hậu, ngươi chờ mà xem, chúng ta chờ xem!”