Lan phi nàng… sao có thể? Trong xương tủy của nàng là sự thanh cao, khinh thường tranh giành sủng ái, khinh thường việc làm trái với lương tâm, nhưng giờ nàng ấy lại…
Trong phòng chỉ có Nhu tần không hiểu tình thế trước mắt, còn quỳ tiến lên phía trước: “Hoàng thượng, thứ này còn tìm được trong Lan Vu Điện rồi, ngài cũng không thể tin vào lời nói một bên của Lan phi nương nương, Lan phi nương nương nàng ta —”
“Ngươi câm miệng cho trẫm!” Thành Khang đế nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhu tần bị dọa đến run rẩy, vội nuốt lời muốn nói xuống, còn nhìn Thục phi trong vô thức.
Nhưng Thục phi lại không nhìn nàng ta.
Ngu xuẩn.
Nàng còn hiển nhiên cho rằng Lan phi là người thanh cao không thèm nịnh nọt tranh sủng, làm việc trái lương tâm, chẳng nhẽ Bệ hạ không cho rằng như vậy sao?
Người được sủng ái trong cung từ trước đến nay đều được lòng Hoàng thượng, đương nhiên cũng được tín nhiệm.
Hôm nay Lan phi làm được tới mức này, đừng nói lục soát được phấn Nguyệt Quang trong cung của nàng ấy, kể cả nàng thừa nhận làm hại long thai thì Hoàng thượng cũng chỉ cho rằng nàng ấy yêu mình đến mù quáng, không thể chấp nhận nữ nhân khác có con nối dõi của mình, cuối cùng trừng phạt nhẹ nhàng rồi cho qua.
Thế cục hôm nay cuối cùng cũng không thể hoàn toàn như ý.
Đúng lúc này Thành Khang đế hạ lệnh nói: “Người đâu, đưa Thục phi hồi cung trước, Thục phi sảy thai, không chịu nổi đau buồn, không nên ở lại đây. Nơi này có trẫm, sẽ tự tra ra manh mối sự việc hôm nay!”
Lần này Lan phi giãi bày tâm sự đã khiến Thánh thượng tuyệt đối tin tưởng, nếu tiếp tục muốn đẩy việc này lên đầu Lan phi thì chỉ mất nhiều hơn được, dù sao hai mục đích quan trọng nhất cũng đã đạt được, còn chuyện về sau nàng cũng đã chuẩn bị trước mấy đường, không phải còn có Nhu tần ngu xuẩn kia sao, để cô ta gánh tội là được.
Nghĩ đến đây, Thục phi chỉ phối hợp tỏ ra đau khổ thương tâm mất hồn mất vía, để thị tỳ nha hoàn trong cung nâng nàng ta dậy.
Nhưng khi bước đến cửa, Giang Tự lại chợt lên tiếng: “Thục phi nương nương dừng bước.”
Thục phi khựng lại, Thành Khang đế cũng nhíu mày nhìn hắn.
“Phong thái y sẽ đến đây sớm thôi.”
“Đệ kêu Phong thái y tới làm gì?” Thành Khang đế hỏi.
Không đợi Giang Tự đáp lời, đúng lúc này Phong thái y cũng đeo hòm thuốc vội vàng đi vào: “Vi thần thỉnh an Bệ hạ.”
“Đứng lên đi.”
Phong thái y kính cẩn đứng dậy, lại gật đầu với Giang Tự, xem như hành lễ.
Giang Tự liếc hắn một cái: “Bắt mạch cho Thục phi, xem nàng ấy có sảy thai hay không.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Thục phi thay đổi: “Vương gia, ngài có ý gì!”
Trong lòng nàng ta kinh ngạc không thôi, sao Định Bắc vương có thể biết được việc này? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Giang Tự chẳng thèm nhìn nàng ta, chỉ lạnh nhạt ra lệnh: “Bắt mạch.”
Thục phi luống cuống, kinh ngạc mất một lúc, nàng quỳ bụp xuống, vành mắt đỏ hồng, ngay sau đó khóc không thành tiếng: “Hoàng thượng, khi nãy thần thiếp nói không lựa lời, cũng vì mất con của chúng ta mới nhất thời không khống chế được. Vương gia quyền cao chức trọng được nhiều Thánh sủng, nhưng sao có thể ngang ngược đến thế, ngay trước mặt ngài mà đã muốn làm nhục thần thiếp như vậy! Hôm nay thần thiếp đau đớn vì thai nhi trong bụng, vốn không muốn sống nữa, nếu còn chịu nhục như vậy thần thiếp tình nguyện đập đầu chết ở đây!”
Thành Khang đế: “……”
Tết Nguyên Tiêu người nào cũng đòi chết đòi sống, còn ra thể thống gì?! Giang Khải Chi kia lại còn gây thêm rắc rối cho hắn!
Nhưng rốt cuộc Thục phi không phải Lan phi, tuy trong lòng Thành Khang đế oán trách nhưng tín nhiệm đối với nàng ta thua xa đối với Giang Tự.
Hắn biết rõ, Giang Khải Chi không thể nào vô duyên vô cớ hành động như vậy, cho dù Thục phi khóc lóc náo loạn kêu khổ đến thế nào hắn cũng chỉ trầm giọng nói: “Thái y cũng tới rồi, bắt mạch xong rồi về cũng không muộn.”
Thục phi trợn tròn mắt, không khỏi lùi về sau. Nhưng Thành Khang đế đã lên tiếng, bèn có nội thị ấn nàng ngồi lên giường để Phong thái y bắt mạch.
Sau một lúc lâu, Phong thái y đứng dậy, cẩn thận nói: “Thục phi đúng là có dấu hiệu sảy thai.”
Minh Đàn giật mình.
Nhưng ngay sau đó Phong thái y lại nói: “Nhưng triệu chứng sảy thai của Thục phi nương nương là do dùng thuốc để làm giả triệu chứng, thực tế không phải là sảy thai.” Hắn dừng một chút, “Vi thần đã xem xét cẩn thận mạch tượng của Thục phi nương nương, Thục phi nương nương hẳn là… vẫn chưa từng có thai.”
Trong phòng ngoại trừ Minh Đàn và Giang Tự, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Ngươi nói cái gì? Thục phi chưa từng có thai?” Thành Khang đế kinh ngạc hỏi.
Phong thái y gật đầu: “Mạch tượng của Thục phi nương nương hoàn toàn không có trạng thái của người mang thai, nhưng loại mạch này, ngày hôm nay cực dễ khám sai thành sảy thai, vi thần đã cẩn thận khám đi khám lại mới có thể xác định, đúng là dùng thuốc mà thành. Nếu Hoàng thượng không tin có thể mời Điểm đại nhân đến khám lại.”
Phong thái y đã nói đến mức này, mặt Thục phi đã cắt không còn giọt máu, cũng đã hoàn toàn không còn sự đau lòng bi phẫn lúc trước, Thành Khang đế còn gì không rõ.
Đúng lúc này Giang Tự lại tiếp chuyện Phong thái y, không cảm xúc nói: “Ngày Thẩm Ngọc đưa sổ sách Linh Châu và danh sách đút lót vào trong cung, một tên thái giám phụ trách vẩy nước quét nhà trong Cần Chính Điện tên là Song Lộc đổi ca với thái giám cùng phòng, lén đi tới Tê Vân Cung.”
Chủ của Tê Vân Cung là Thục phi.
Thành Khang đế nghe thế, dần dần tỉnh táo lại.
Cho nên hết thảy chuyện này đều là kế hoạch của Thục phi?
Trước khi hắn động thủ xử trí bèn đánh đòn phủ đầu trước, lấy lợi thế nhiều năm bầu bạn và thai nhi trong bụng để bảo toàn cho cha anh.
Chỉ là chuyện giả mang thai này có thể lừa gạt nhất thời, nhưng không thể lừa được mãi, tháng mang thai càng lâu, bụng lại không dễ để lộ, sau này không thể giấu được.
Vì vậy nàng ta bèn muốn mượn tay Định Bắc vương phi để thuận lợi sảy thai, thuận tiện diệt luôn đứa con trong bụng Giai quý nhân, lại đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Lan phi, mặt khác dùng chuyện Định Bắc vương phi chịu tội và chuyện tình cảm của Lan phi khiến hắn có hiềm khích với Giang Khải Chi.
Có lẽ nàng ta còn nghĩ Giang Khải Chi tay nắm quyền cao, mặc dù hắn có hiềm khích với Giang Khải Chi cũng sẽ không trở mặt ngay lập tức, cho nên bất kể thế nào cũng sẽ không xử trí Định Bắc vương phi.
Đã không thể xử trí Định Bắc vương phi, thì chỉ có thể tăng thêm bồi thường với người bị hại là nàng, ngoài việc có thể bảo toàn cho cha anh, thậm chí nàng ta có thể vì vậy mà được tấn chức ——
Sắc mặt Thành Khang đế xanh mét, nghiến răng nghiến lợi rít lên mấy chữ: “Ngươi là thứ rắn rết!”
Thục phi ngồi ở trên giường, cả người mất hết sức lực, nước mắt rơi xuống thành dòng, nàng duỗi tay dùng sức lau sạch, vẻ mặt bình tĩnh xưa nay chưa từng có.
Nàng là người thông minh, chưa bao giờ làm chuyện giãy giụa vô ích, việc đã đến nước này, có giảo biện thế nào cũng đều là vô dụng, vị Định Bắc vương điện hạ này hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến. Thái y, thái giám… Những dấu vết vốn dĩ đã được che giấu chắc chắn có lẽ giờ phút này đã bị hắn nắm trong tay toàn bộ.
Không biết nàng ta nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên cười khẽ: “Thần thiếp là rắn rết, không sai.”
Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn một lượt hết từ Nhu tần, Minh Đàn đến Lan phi, lại hơi ngẩng đầu, đối diện Thành Khang đế đang bừng bừng tức giận.
“Nhưng trong cung này, làm gì có ai ngay từ đầu đã độc ác? Mà nay đủ loại thế này còn không phải đều do Bệ hạ ban tặng sao!”
Nàng ngửa đầu, nước mắt chảy qua mũi, khóe môi lại cong lên cười.
“Lan phi quen biết với ngài khi còn bé, nhưng thần thiếp cũng vào Đông Cung khi mới mười sáu tuổi. Gia thế thần thiếp không hiển hách, lúc mới vào Đông Cung cũng chỉ là một Lương viện nho nhỏ, không hiểu cái gì hết.”
“Vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương lại gây ra chuyện bị chê cười, sau khi về Đông Cung, thần thiếp xấu hổ đến nỗi không dám ra cửa. Ngài tự mình tới viện thần thiếp khuyên giải an ủi, ngài nói lúc trước tuyển thần thiếp vào cung vì bị thu hút bởi sự ngây thơ lương thiện của thiếp, ngài còn nhớ không Hoàng thượng?”
“Khi đó thiếp cho rằng, ngài nói bị thu hút, là thực sự bị thu hút. Nhưng sau đó mới phát hiện, ngài có thể bị thu hút bởi sự lương thiện chân chất của thần thiếp, thì cũng có thể bị thu hút bởi dáng vẻ thướt tha yêu kiều, tài ca múa, dịu dàng chu đáo, xinh đẹp hào phóng,… của những người phụ nữ khác. Người mà ngài để ý cũng có quá nhiều! Nhiều đến nỗi không nhét đủ vào Đông Cung, thậm chí cả hậu cung cũng không đủ!”
“Thần thiếp cứ thế chờ đợi rồi lại mong đợi hết lần này tới lần khác, nhưng đến cuối cùng cũng vẫn luôn thất vọng. Sau đó thần thiếp mới hiểu được, trong những thứ thu hút được ngài, vô dụng nhất chính là ngây thơ lương thiện.”
“Nếu thần thiếp mười năm như một vẫn ngây thơ lương thiện, thì xương trắng đến giờ chắc cũng hóa thành tro rồi, nào còn có thể đứng trước mặt ngài mà nói cho ngài biết, sự yêu thích và tấm lòng của ngài rốt cuộc rẻ mạt đến thế nào?”
Nàng vừa nói vừa giương mắt nhìn hắn, khóe môi cong lên kéo ra một nụ cười giễu cợt lạnh băng.
Thành Khang đế cực kỳ tức giận, cơ mặt giật giật không nói nên lời.
Nhưng Thục phi đã không còn sợ hãi nữa, chỉ tự mình nói: “Có đôi khi ta thật hâm mộ Định Bắc vương phi và Dự quận vương phi, có gia thế tốt như vậy, còn không cần phải tiến cung phí hoài cả cuộc đời.”
“Hoa trong cung này, cho dù quý báu đến đâu, kiều diễm đến mức nào, cũng hoặc là bị người ta cắt, hoặc là chẳng có ai thưởng thức, hoặc héo tàn trơ trọi, dù sao thì cũng không có kết cục gì tốt!”
Theo lời nói của nàng, bầu không khí trong phòng lại lâm vào sự yên lặng chết chóc.
“Hoàng thượng! Giai quý nhân khó sinh, đã bị rong huyết rồi!”
Đúng lúc này, bên ngoài có người sốt ruột hoảng hốt tiến vào truyền lời.
Thành Khang đế vừa nghe vậy, quay người đi tới phòng của Giai quý nhân, khi đi đến cửa, hắn dừng lại một chút: “Trước tiên nhốt nữ nhân độc ác này lại cho trẫm!”
Thục phi ở phía sau lại thoải mái cười châm chọc, ánh mắt nàng thong thả quét một lượt, khi chạm tới Lan phi, nàng ta nói một câu không đầu không đuôi: “Thế mà bổn cung đã xem nhẹ ngươi, không ngờ sắp đặt mọi thứ, kết quả lại dâng một món hời cho ngươi.”
Nàng ta không định hại cái thai của Giai quý nhân, đã bảy tháng, thai đã thành hình, nếu lúc này Giai quý nhân khó sinh mà chết, hoàng tử hoặc công chúa sơ sinh kia đương nhiên sẽ cần một người mẹ nuôi. Thử hỏi trong hậu cung này, có ai thích hợp hơn so với nàng, một vị phi tần địa vị cao đang đau lòng vì mất con lại không thể sinh nở được nữa?!
Nuôi thêm một vị hoàng tử hoặc công chúa nữa, vị trí Quý phi đã gần trong gang tấc. Nếu là hoàng tử thì càng tốt, Giai quý nhân xuất thân Đỗ gia Lũng Tây, vì nâng đỡ cho hoàng tử, nàng không lo không thể thỏa thuận với Đỗ gia làm chỗ dựa phía sau cho nàng, kể từ đó, cha anh nàng cũng càng có thế lực lớn mạnh hỗ trợ.
Tính toán kỹ như vậy, cuối cùng lại để Lan phi hưởng hết, ngẫm lại cũng thật là châm chọc.
Lan phi đứng dậy, bình tĩnh nhìn nàng ta, không nói gì cả.
Đầu giờ hợi, Giai quý nhân sinh được một vị tiểu hoàng tử, nhưng nàng ấy lại vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh. Thái y nói Giai quý nhân rong huyết nên thân thể đã tổn hại quá nhiều, cho dù có tỉnh lại cũng không cố được bao lâu.
Thành Khang đế nghe vậy thì trầm mặc rất lâu, sau đó lập tức hạ chỉ tấn Giai quý nhân thành Giai tần, nhảy liền hai cấp.
Thục phi bị giải về Tê Vân Cung, bị canh giữ nghiêm ngặt chờ xử lý, còn Nhu tần chưa nói được một câu giải thích đã bị tống vào lãnh cung.
Mười lăm tháng giêng, trăng tròn trên cao, trời quang mây tạnh, trên sông Hiện Giang hẳn là đang bắn pháo hoa, hai bên bờ sông lại là cảnh đèn đêm rực rỡ “Một đêm ngư long nhảy múa”, mà trong thâm cung lại vắng lặng vô cùng.
Ra khỏi Như Yên Các, Minh Đàn đứng ở bậc thang nhẹ nhàng nói: “Đa tạ.”
Lan phi đứng bên cạnh nàng, giọng nói lạnh lùng lại mơ hồ: “Không cần đa tạ, ta chỉ… ăn ngay nói thật mà thôi.”
Nàng không thể thừa nhận nàng thích Giang Khải Chi, trước kia không thể, hiện giờ không thể, về sau không thể, với ai cũng không thể.
Nàng sẽ không vì thanh cao mà phạm phải sai lầm nghiêm trọng, sai lầm nghiêm trọng đó sẽ hủy hoại bản thân, hủy hoại gia tộc, cũng có thể sẽ hủy hoại Giang Khải Chi. Cái giá quá đắt ấy, nàng không trả nổi.
Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một người bình thường thôi.
Thục phi cho rằng nàng thắng, nhưng chỉ có nàng biết, trước mặt người mình thích lại phải dối lòng nói ra tâm sự với người đàn ông khác rốt cuộc là một việc khó chịu cỡ nào. Càng đáng buồn hơn là, nàng sẽ cứ như vậy, khó chịu cả đời.
Có lẽ khó chịu thì cứ khó chịu thôi, từ nay về sau cũng có thể làm quen dần dần, dù sao cũng chưa bao giờ là người thương của nhau.
Cửa cung đã khóa, tối nay đành phải ngủ lại trong cung.
Minh Đàn và Giang Tự từ tốn đi tới Hoa Âm Lâu để nghỉ tạm, trên đường nàng hỏi hắn rất nhiều chuyện mà nàng không biết. Ví dụ như danh sách đút lót có quan hệ gì với Thục phi, lại ví dụ như khi nào hắn phát hiện chuyện Thục phi mang thai có vấn đề.
Biết chuyện thái giám Cần Chính Điện là do Chương hoàng hậu điều tra ra, Minh Đàn lại càng ngạc nhiên.
Hoàng hậu? Chuyện này lại vẫn có một tay của Hoàng hậu nhúng vào? Nói như vậy, Hoàng hậu đã biết từ lâu chuyện Thục phi giả mang thai? Nhưng Hoàng hậu từ đầu tới cuối cũng không xen vào, ngay cả khi xảy ra chuyện, tối nay nàng cũng trông coi trong phòng Giai quý nhân…
Nghĩ vậy, Minh Đàn bừng tỉnh ——
Đây là chỗ cao tay của Hoàng hậu. Nàng là một Hoàng hậu, được coi như tấm gương tốt, làm mẫu nghi thiên hạ, rất nhiều thời điểm nàng không cần làm gì cả, chỉ cần tự mình tránh khỏi phân tranh, tránh đi những lúc Hoàng thượng khó xử, thế là nàng vĩnh viễn sẽ là Hoàng hậu được người người ở Đại Hiện ca tụng, đến Hoàng thượng cũng phải công nhận nàng hiền đức, hoàn mỹ, không thể bắt bẻ.
Nhưng tối nay nghe xong lời Thục phi nói, nàng lại hơi cảm động rồi lại tò mò, Hoàng hậu nương nương từ trước đến nay vốn luôn hoàn mỹ, liệu có lúc nào đã từng động lòng thời niên thiếu?
Đáng tiếc, nàng không thể nào biết được, cho dù đã từng có thì hiện giờ chắc hẳn cũng không còn.
Minh Đàn nhìn ánh trăng lạnh lẽo không nhịn được nhỏ giọng nói: “Tính ra, Hoàng thượng phụ lòng thật nhiều nữ tử.”
“Ngươi tình ta nguyện, phụ lòng cái gì.” Giang Tự không xúc động như nàng, còn cố gắng để sửa lại suy nghĩ cho nàng, “Hậu cung vốn là nơi gia tộc và triều đình trao đổi lợi ích, nếu như không muốn thì Hoàng thượng cũng không ép các nàng vào cung. Chuyện trên đời, có được ắt có mất, đã muốn vinh quang cho gia tộc, lại còn muốn Hoàng thượng một lòng với mình, tiểu thuyết cũng không dám viết như thế. Ngày tiến cung các nàng ấy nên nghĩ đến chuyện vua của một nước không có khả năng suốt ngày sa vào tình yêu.”
Minh Đàn trầm mặc, đạo lý nàng hiểu, nhưng nàng vẫn không kìm được nhỏ giọng phản đối: “Tiểu thuyết dám viết thế đó, thiếp đọc được mấy quyển thế rồi.”
“……”
“Tiểu thuyết nàng đọc tất nhiên không giống người thường, cái gì cũng dám viết, chẳng phải còn dám viết một đêm gọi nước bảy lần sao.”
“……?”
Minh Đàn trợn tròn mắt, đột nhiên xù lông!