—— nàng bị người ta đụng vào rơi xuống nước!
Ở những nhà quyền quý giàu có việc cưới gả do phát sinh chuyện “ngoài ý muốn” nhiều không đếm xuể. Ở chung một phòng thay quần áo khi xiêm y bị bẩn, rơi xuống nước bị người ta cứu rồi có tiếp xúc da thịt, đây là hai sự cố hay gặp nhất.
Từ nhỏ Bùi thị đã dạy nàng nên đề phòng mấy việc xấu xa bên ngoài kiểu này như thế nào, còn mời nữ tiên sinh chuyên dạy nàng bơi khi đi biệt trang tránh nóng.
Vì ngày thường căn bản không dùng đến, nàng lại là người được cưng chiều, xưa nay có thể ngồi kiệu thì tuyệt đối chân không chạm đất, người trên bờ cũng không biết nàng biết bơi.
Đáng tiếc không đúng lúc, Minh Đàn còn chưa kịp nói cho bọn họ, Lương Tử Tuyên đã cởi áo ngoài ra nhảy xuống sông.
Dưới tình thế cấp bách, nàng đành phải chìm vào trong nước để tránh Lương Tử Tuyên, định lên bờ từ phía khác của bến tàu.
Gấp gáp như vậy mà nghĩ ra được cách ứng phó đã tính là nhạy bén, tiếc rằng nước sông quá lạnh, bình thường nàng cũng không phải người hay hoạt động, bơi ở trong nước chưa được bao lâu thì nửa người dưới của nàng đột nhiên bị đau nhức.
Từng cơn đau đớn cùng nước sông lạnh thấu xương như kim đâm làm trước mắt nàng chỉ còn một mảnh sáng trắng, hoàn toàn không có cách nào nhoài về phía trước.
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Minh Đàn hiện lên rất nhiều ý niệm.
Lúc thì nghĩ “Để Lương Tử Tuyên cứu còn không bằng chết ở đây, cũng coi như giữ trọn danh tiết”, rồi lại nghĩ “Thôi kệ cứ cầu cứu đi chứ chết ở nơi này thi thể trương phềnh sưng to quả thực uổng phí dung mạo như hoa như trăng còn chưa kịp danh chấn Thượng Kinh của bổn tiểu thư”.
Đúng lúc nàng không còn do dự nữa mà quyết định trồi lên mặt nước kêu cứu, bỗng nhiên từ đâu có một dải dây đai màu đen quất thẳng xuống nước, nhanh chóng vòng một vòng quanh eo nàng, sau đó thít chặt, kéo nàng lên bờ, ném nàng vào bụi cỏ lau im lìm cách bến tàu một khoảng.
Lực kéo của dây đai kia quả thực mạnh mẽ gọn gàng dứt khoát, không hề có ý thương hương tiếc ngọc. Minh Đàn bị ném đến đầu váng mắt hoa, mơ hồ chỉ kịp nhìn thoáng qua nửa cuối của dây đai màu đen rút ra khỏi hông nàng.
Dựa vào kinh nghiệm sống trong nhung lụa mười mấy năm của nàng mà đoán, dây đai kia dùng chất liệu đặc biệt tốt, phía trên thêu hoa văn chìm tinh xảo phức tạp, có vẻ như thêu bằng tơ ánh vàng, đường thêu tinh tế, trong bóng đêm đen đặc vẫn ánh lên ánh vàng nhạt.
Nàng chưa kịp nhìn rõ người đeo dây đai đứng đó, đã có một chiếc áo ngoài rơi xuống che thân thể của nàng, cũng che lại tầm mắt nàng.
……
“Sau đó thì sao?” Bạch Mẫn Mẫn vội truy vấn.
“Sau đó, có người khiêng muội về.” Minh Đàn dựa vào mép giường, nhè canh gừng trừ lạnh cay xè ra, lại tiếp nhận lò sưởi tay được tỳ nữ truyền tới, nhớ lại nói, “Trên đường muội hỏi rất nhiều lần, hỏi bọn hắn là ai, chuẩn bị mang muội đi chỗ nào, nhưng người nọ đều không lên tiếng, sau đó đem muội đặt ở cửa sau Hầu phủ rồi mang theo áo ngoài biến mất.”
“Bọn họ? Không chỉ một người?”
“Chắc chắn người ra tay cứu muội và người đưa muội trở về không phải cùng một người, chất liệu của xiêm y rất khác nhau, hơn nữa người đưa muội về rất giống kiểu được người khác sai làm việc, như là… tùy tùng hộ vệ ấy.”
Bạch Mẫn Mẫn tiêu hóa một lúc vẫn còn rất nhiều nghi vấn: “Từ từ, vậy là từ đầu tới cuối muội chưa hề nói mình là người của phủ Tĩnh An hầu, người ta lại đưa muội chính xác về Hầu phủ?”
“Phải, đây cũng chính là chỗ khiến muội cảm thấy kỳ quái.” Minh Đàn dựa vào gối ngồi dậy một chút, “Nếu nói có mục đích khác, sau khi hồi phủ muội đã cẩn thận kiểm tra thì thấy không mất bất cứ vật nào bên người.”
Có điều chắc chắn kẻ này có mưu toan nào đó. “Không lấy gì cả, thật sự rất kỳ quái.” Bạch Mẫn Mẫn nhíu mày suy tư, lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, giờ chưa đề cập tới chuyện này vội.” Minh Đàn nhớ tới việc càng quan trọng trước mắt hơn, “Bên phía Lương Tử Tuyên hiện tại ra sao rồi?”
“Hắn có thể thế nào chứ, muội bảo Tố Tâm qua, chẳng nhẽ tỷ ngốc đến mức không biết phối hợp tiếp sao? Đương nhiên là bảo hắn rơi xuống nước, tỷ đi ngang qua sai tùy tùng cứu hắn lên. Muội yên tâm, tỷ đã sai người đưa hắn về phủ Lệnh quốc công rồi.”
Nghe Bạch Mẫn Mẫn nói như vậy, sự lo lắng trong lòng Minh Đàn cuối cùng cũng lắng xuống. Lý do thoái thác trước công chúng là Lương Tử Tuyên rơi xuống nước, mặc kệ việc này kết thúc như thế nào, cũng chỉ có thể là Lương Tử Tuyên rơi xuống nước.
Rốt cuộc ngoài mặt quan hệ thông gia của hai phủ vẫn còn rất vững chắc, nàng là phu nhân chưa cưới của thế tử xảy ra chuyện, với phủ Lệnh quốc công mà nói cũng coi như không vẻ vang gì, nếu không muốn xé rách mặt với phủ Tĩnh An hầu, bọn họ chỉ có thể đồng ý với cách nói này.
Nói đến việc hôm nay nàng lại cảm thấy có chỗ kỳ quặc. Lúc ấy chuyện bắt trộm náo loạn lên mới có hai người một trước một sau vọt tới, nhưng so với bị va phải, nàng cảm giác giống như mình bị người ta đẩy một cái mới rơi xuống.
Nghĩ vậy, nàng nói: “Mẫn Mẫn, khi nào về tỷ tìm người giúp muội điều tra hai người hôm nay va phải muội.”
“Muội nghi ngờ chuyện rơi xuống nước không phải là ngoài ý muốn?”
“Cũng không biết, muội muốn tra xét kỹ một chút.”
Bạch Mẫn Mẫn gật đầu sảng khoái đồng ý. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Minh Đàn tái nhợt không còn chút máu, nàng lại dém dém góc chăn cho Minh Đàn, thuận thế tiếp nhận canh trừ lạnh trong tay tỳ nữ: “Trước hết muội đừng nhọc lòng mấy chuyện này, nào, uống hết canh gừng đi.”
Hương vị quá nồng, Minh Đàn không muốn uống.
Bạch Mẫn Mẫn cũng cứng, nhất định không thuận theo không buông tha mà nhồi canh vào miệng Minh Đàn, còn lải nhải nhắc mãi: “Uống đi uống đi, không vì chính muội cũng phải nghĩ cho tỷ, nếu muội không uống canh gừng này, sau đó bị phong hàn không dậy nổi khỏi giường thì đều là tội của tỷ, tính cha tỷ nghiêm khắc thế nào muội còn không biết sao, muội nhẫn tâm nhìn tỷ bị phạt quỳ ở từ đường à? Quỳ xong tỷ bị làm sao không gả chồng được sợ là chỉ có thể……”
Minh Đàn bị tụng đến đau cả đầu, nàng đành nhận chén sứ, nhắm mắt uống hết một hơi.
Bạch Mẫn Mẫn hài lòng, thấy dấu hương tính giờ đã cháy hết hơn nửa, nàng đứng dậy vỗ vỗ tay: “Vậy muội nghỉ ngơi cho khỏe, canh giờ cũng không còn sớm, tỷ về phủ trước đây. Tố Tâm, Lục Ngạc, chăm sóc tiểu thư nhà các ngươi cho tốt vào.”
Tố Tâm Lục Ngạc đồng thanh đáp vâng, cung kính tiễn Bạch Mẫn Mẫn ra khỏi Chiếu Thủy Viện.
Lăn qua lộn lại một chặp, thân thể Minh Đàn cũng không chịu nổi nữa, thực sự cần nghỉ ngơi. Nàng quyết định không làm hết mấy bước chăm sóc da rườm rà trước khi đi ngủ mà chỉ đắp chút nước mật lên mặt, ngâm tay vào sữa dê tươi một lát thôi.
–
Nửa đêm mưa nhỏ, tầng mây dày đặc che khuất trăng tròn. Minh Đàn đã chìm vào giấc ngủ trong chăn ấm, cả phủ Tĩnh An hầu tĩnh lặng dưới ánh đèn mờ trong cơn mưa mịt mù.
Trong ngục Đại Lý Tự, địa lao u ám tối tăm, cứ mười bước lại thắp một cây đèn dầu nhưng vẫn không giấu được sự âm trầm vắng lặng.
Quan Tự thừa đi trước, khom người dẫn lối nói: “Vương gia, Thư nhị công tử, mời qua bên này.”
Từ trước đến nay Thư Cảnh Nhiên thanh quý lịch sự tao nhã, lần đầu tiên vào ngục, áp lực xung quanh cùng mùi thối rữa làm hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn nhìn Giang Tự, nghĩ đến ngày tháng chinh chiến sa trường vết đao liếm máu chắc còn khó khăn hơn gấp trăm lần nên vẻ mặt vị này vẫn hững hờ, khoanh tay đi trước. Hắn thở dài, vội bịt mũi đuổi kịp.
Dụng cụ tra tấn treo trên tường phòng thẩm vấn phát ra ánh sáng lạnh lẽo tối tăm đợi chờ phạm nhân đã bị ngục tốt cột lên giá. Có lẽ là còn chưa bắt đầu dùng hình, người này nhìn thì chật vật nhưng thực ra chưa bị thương.
Tự thừa kéo ghế bành ra cho Giang Tự, cung kính mời hắn ngồi.
Giang Tự cũng không từ chối, vén vạt áo ngồi xuống luôn, đầu ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn, mặt không biểu tình nhìn giá cột người trong bóng tối.
“Vương… Vương gia.” Người bị cột trên giá tra tấn thấy rõ người tới, sự sợ hãi dâng lên trong lòng, “Vì sao Vương gia bắt tiểu thần tới đây? Tiểu thần oan quá!”
“Oan uổng.” Giang Tự nghiêng đầu nhìn thẳng y, “Ngươi nhẫn nại chờ một chút, chờ Thừa Ân hầu cũng bị hạ ngục rồi kêu oan với hắn.”
Thừa Ân hầu!
Trong chớp mắt máu trong người bị cột trên giá như đông lại.
Kỳ thật ngay tại lúc y vô cớ bị bắt trên đường hồi phủ, còn không có ai giải thích cho y vì sao bị bắt, y đã lờ mờ có dự cảm chẳng lành. Nhưng y vẫn luôn không muốn, cũng không dám nghĩ về hướng kia. Rốt cuộc nếu thật sự có quan hệ với Thừa Ân hầu thì đúng là tai họa ngập đầu với y.
“Tiểu thần tuy rằng có qua lại với Hầu gia, nhưng, nhưng……”
“Trương Cát, bổn vương nể tình ngươi là người thông minh, mới để cho ngươi hiện tại vẫn còn nguyên vẹn, ngươi thực sự muốn quanh co với bổn vương sao.”
Giang Tự đứng dậy, chậm rãi đến gần, nghiêng đầu nhìn hắn.
Dường như vì đang ở địa lao, sự hung bạo do chinh phạt giết chóc thấp thoáng trên người hắn bỗng như phóng đại, tỏa ra, mang khí thế áp bức rất nặng. Thanh âm không cao nhưng vô tình làm người ta rét run.
Trương Cát há miệng thở dốc, bị ép tới cứng họng.
Y biết đây là bắt đầu bị xử lý rồi, cũng biết mục đích Giang Tự tới đây, sự tĩnh mịch trầm mặc lan tràn theo không khí tanh hôi của địa lao.
Sau một lúc lâu, y do dự mấp máy môi, vẫn chưa từ bỏ ý định vớt vát chút gì đó cho mình: “Trong tay thần đúng là có chút đồ Vương gia dùng được, nếu Vương gia đáp ứng tiểu thần một điều kiện, thần sẽ… Aaaaaa ——!” Y còn chưa dứt lời đã đột nhiên kêu lên đau đớn.
Thư Cảnh Nhiên ngẩn ra, lúc này mới phát hiện lưỡi dao cong sắc bén dùng để tra tấn trên tường đã đâm vào eo Trương Cát không biết từ khi nào, tránh được chỗ hiểm nhưng máu tươi phun ra ào ạt, áo trắng của Trương Cát nhanh chóng đỏ quạch, máu sền sệt còn nhỏ tích tích trên sàn nhà dơ bẩn.
“Ngươi có tư cách gì nói điều kiện với bổn vương?” Giang Tự cúi người, bám vào bên tai Trương Cát, không thèm để ý mà nói.
Tay hắn cũng chưa dừng lại, cầm lưỡi dao cong dính máu thịt bầy hầy mà đâm vào từng chút một, xoay tròn lặp đi lặp lại.
Trương Cát đau đến mặt cắt không còn giọt máu, trên trán đẫm mồ hôi. Rốt cuộc là người chưa ăn đau khổ bao giờ, chưa tới nửa khắc đã trợn mắt ngất đi.
Giang Tự đứng thẳng, sai ngục tốt tạt nước lạnh cho Trương Cát tỉnh.
Bếp lò ven tường cũng đã cháy lên, que sắt cũng được nung đến đỏ rực, Trương Cát vừa mới khôi phục thần trí đã thấy ngục tốt giơ que sắt lên tới gần y, không đợi y bảo ngừng lại người đó đã dí thẳng que nung vào chỗ vừa bị thương kia.
Lại là một loạt tiếng kêu đau tê tâm liệt phế.
Trong tất cả các cách tra tấn trong ngục, Trương Cát mới trải qua hai loại đã sợ đến tè ra quần, mùi khai nồng toả ra bốn phía. Y hối hận lúc đầu không uống rượu mời, nghẹn ngào kêu to: “Vương gia! Vương gia ta nói! Thừa Ân hầu chiếm đoạt điền trang tự mở mỏ muối! Chứng cứ ở ngoại ô, ở nhà riêng của ta ở dốc Cửu Lý! Chôn dưới cây hạnh trong hậu viện!”
Giờ tý, địa lao cửa mở.
Ra khỏi ngục Đại Lý Tự, Thư Cảnh Nhiên rốt cuộc thở ra một hơi nặng nề. Có lẽ là trời đổ cơn mưa nhỏ, hắn cảm giác tối nay không khí ở Thượng Kinh hết sức trong lành.
Chỉ là hồi tưởng lúc nãy trong địa lao, hình ảnh Giang Tự mắt không thèm chớp mà đâm thẳng dao cong vào bụng Trương Cát, còn từ từ đâm vào từng tấc từng tấc một, hắn cảm thấy đêm nay sẽ mơ thấy ác mộng liên tục.
Nói đi cũng phải nói lại, Định Bắc vương điện hạ vốn dĩ có tiếng hung ác vô tình. Nhớ lại trước đây thị lang Hộ bộ tham ô quân lương làm trễ việc quân, hắn tắm máu chiến trường mà tự trở về, không nghe chiếu lệnh không vào cung, chuyện đầu tiên làm là đi thẳng tới lấy đầu tham quan.
Phu nhân kẻ kia tự biết không còn mệnh mà sống, vì giữ mạng cho hai người con gái tuyệt sắc trong nhà mà bảo đôi chị em song sinh ấy tự xin làm nô tỳ hầu hạ bên người Định Bắc vương.
Nhan sắc khuynh thành như vậy, theo lý mà nói là nam nhân thì sẽ động lòng, tha cho hai nữ tử kia cũng chỉ là việc hắn ngoắc đầu ngón tay là xong. Ngờ đâu hắn lại không bị lay chuyển, chiếu theo đúng luật, xét nhà, chém đầu cả tộc, một người cũng không tha.
“Thế, lúc trước ở bờ sông, vì sao huynh lại ra tay cứu tiểu thư Minh gia, còn sai ám vệ đưa người về Hầu phủ, thương hương tiếc ngọc… hình như không giống việc huynh sẽ làm.”
Hắn còn tưởng lần này Giang Tự hồi kinh đổi tính, sinh lòng trắc ẩn, đi địa lao một chuyến, hắn mới phát hiện là mình nghĩ nhiều rồi.
Nhớ tới lần ở Thính Vũ Lâu vô tình nghe được câu chuyện bên vách, hắn lại cười: “Chẳng lẽ huynh vừa gặp đã thương vị tiểu thư Minh gia kia?”
Giang Tự rũ mắt, nhếch môi, vừa thong thả ung dung xoa vết máu trên tay, vừa không nhanh không chậm nói: “Không hổ là Thư nhị công tử danh chấn Thượng Kinh, thật là ôn nhu đa tình.”