Kế sách hiện tại chỉ có mau chóng sơ tán dân chúng càng sớm càng tốt mới có thể tránh được thương vong nghiêm trọng.
Nhưng hiện giờ toàn bộ Linh Châu bị Túc gia khống chế, Túc gia không hành động gì, chuyện này khó mà tiến hành được. Nhưng giang sơn xã tắc chưa từng là chuyện dễ dàng, cho dù có khó thì quân vương cũng phải tiến lên không lùi bước.
Ngày hôm sau khi lâm triều, Giám chính Khâm Thiên Giám được Thành Khang đế sắp đặt từ trước bèn nhắc lại chuyện hiện tượng thiên văn. Tả tưởng cũng được Thành Khang đế yêu cầu nhắc tới lời dự báo của Dẫn Xuyên tiên sinh trên triều.
“Lời tiên tri của Dẫn Xuyên chỉ thẳng tới Linh Châu, Hải Long Vương xuất hiện, cực kỳ có khả năng là sóng thần, lại hợp với hiện tượng thiên văn… Thần cho rằng, nên ngay lập tức đóng cảng Linh Châu, sắp xếp để sơ tán dân chúng Linh Châu, tránh việc sóng thần đột nhiên tới, người chết khắp nơi.”
Một vị quan thuộc phái Túc gia bước ra khỏi hàng phản bác: “Đạo sỹ nói chuyện giật gân mà thôi, sao có thể tin? Đóng cảng Linh Châu không khác gì chặt đường giao thương trên biển của Đại Hiện ta, trăm triệu lần không thể!”
“Dẫn Xuyên nào có phải đạo sỹ tầm thường, Lưu đại nhân đang nói Cao Tông không biết nhìn người hay sao?” Tả tướng ép hỏi.
Hai người đang muốn tranh luận, có người khác bước ra khỏi hàng bẩm báo: “Dẫn Xuyên tiên sinh đương nhiên là thế ngoại cao nhân, nhưng lời tiên tri này cũng chưa chắc nói về Linh Châu. Vùng ven biển phương nam tổng cộng có tám thành trấn có tên chứa chữ “Linh”, trước đây Linh Châu chưa từng có sóng thần, nhưng huyện Linh Huệ ở Nhữ Châu lại từng có.”
“Hơn nữa, Hải Long Vương xuất hiện có phải dự báo sóng thần hay không còn chưa biết, vi thần cho rằng việc này cần bàn bạc kỹ hơn, dù sao cảng Linh Châu cũng vô cùng quan trọng, tùy tiện đóng cảng di dân mà lại không có chuyện gì phát sinh thì sẽ khiến bá tánh Linh Châu dậy lời oán than như sóng.”
“Lời này có lý.”
“Hướng đại nhân nói cực kỳ đúng.”
Đảng Túc gia sôi nổi hùa theo.
“Cực kỳ cái gì mà cực kỳ, sóng thần còn chờ chư vị đại nhân bàn bạc kỹ hơn sao.” Giang Tự chợt lên tiếng nói.
Bình thường hắn không lên triều, nhưng vì chuyện tiên tri này hôm nay hiếm khi hắn cũng đứng trên điện.
Dù sao thì, trong triều Đại Hiện, mọi người đều sợ sát thần Định Bắc vương điện hạ. Chuyện này quan trọng, quần thần tranh chấp, nếu không có ai dẫn dắt thì đến bao giờ mới bàn xong, đây là lời Thành Khang đế dặn riêng hắn hôm qua, bảo hắn hôm nay phải lên triều.
Quả nhiên, lời Giang Tự vừa cất lên, với uy thế của Định Bắc vương, mãi sau không có ai phản đối.
“Bách quan vào triều, tướng sỹ giết địch đều vì nước vì dân. Hiện giờ dân chúng gặp nạn, cần phải có kế sách kịp thời để phòng bị bất cứ giá nào. Bệ hạ đã có ý này, nếu lời tiên tri là sai, trăm năm sau sử sách ghi lại cũng là Bệ hạ gánh tội, nói Bệ hạ mù quáng tin lời đạo sỹ, khiến dân chúng cả một châu khốn đốn, đâu có liên quan gì tới các vị đại nhân đâu?”
Thành Khang đế: “……”
Yên tâm, nếu thực sự có một ngày như vậy, quan ghi chép lịch sử cũng sẽ không bỏ qua người gắng sức thực hiện sơ tán dân chúng là Định Bắc vương điện hạ nhà đệ.
Giang Tự lạnh nhạt lia ánh mắt xuống quét một vòng: “Trái lại hôm nay chư vị đại nhân cản trở đóng cảng di dân, ít ngày nữa nếu sóng thần đánh tới, thây phơi ngàn dặm, các vị sẽ lại đổi lời nói rằng thiên tai thảm họa xảy ra là do quân vương không phù hợp không xứng đáng, không được lòng dân, sẽ ép Bệ hạ ra chiếu cáo tội mình, nhận trách nhiệm với thảm họa này đúng không?”
Bên dưới lặng ngắt như tờ.
Không sai, đảng Túc gia thực sự nghĩ như vậy.
Xưa nay khi trời đất có biến động thì đều là do đức hạnh của quân vương không tốt, không xứng với cương vị này. Nếu chuyện sóng thần ở Linh Châu không thể thay đổi, chỉ cần kích động một chút, sự phẫn nộ của dân chúng sẽ đổ dồn lên vua của một nước là Thành Khang đế. Hắn cõng cái tội này, Túc gia chiếm đóng Linh Châu lại có thể tỏ ra hoàn toàn không liên quan.
Hơn nữa Túc gia và Túc thái hậu còn nghĩ sâu xa hơn.
Nếu thực sự có sóng thần ở Linh Châu, với bọn họ mà nói là nguy cơ, nhưng cũng là thời cơ. Đế vương không xứng, sẽ là mầm tai họa, chuyện đổi một vị vua khác có đức hạnh tốt hơn vô cùng hợp lý.
Đây cũng là chuyện mà đêm qua Giang Tự và Thành Khang đế lo lắng. Linh Châu mà mất thì Túc gia không còn chỗ dựa, cũng không còn sợ hãi gì nữa, cực kỳ có khả năng tử chiến đến cùng.
Nhưng hiện giờ cũng không sợ Túc gia tử chiến đến cùng, nếu thực sự xảy ra chuyện thì đồng ruộng mất hết, dân chúng oán giận khắp nơi, người người lầm than đẩy trách nhiệm lên Hoàng đế thì Thành Khang đế muốn tránh cũng không tránh được.
Vì thế Giang Tự mới nói rõ chuyện này trên triều — hôm nay vua muốn cứu dân nhưng đủ loại quan lại lại không đồng ý, ngày sau đám quan lại này liệu có đồng ý thừa nhận trên sử sách để ngàn người chỉ trỏ để lại tiếng xấu muôn đời?
Cả triều yên tĩnh, không ai lên tiếng.
Thật lâu sau Thành Khang đế trầm giọng mở miệng nói: “Truyền lệnh, ngay trong ngày hôm nay Linh Châu đóng cảng, sơ tán toàn bộ dân chúng ở mười ba thành trì ven biển về khu vực Linh Tây. Vũ Châu, Cam Châu không đóng cửa thành trong mười ngày tới để nhận bá tánh Linh Châu tới lánh nạn, không được sai phạm!”
Thành Khang đế đã hạ thánh chỉ, nhưng trong địa phận Linh Châu, có chấp hành hay không, chấp hành như thế nào thì toàn bộ là do Túc gia. Nếu bọn họ không muốn đóng cảng di dân thì đương nhiên có thể tìm lý do để kéo dài, cho nên hôm nay bàn bạc trên triều đình như vậy, nhưng đêm qua Định Bắc quân đã sớm truyền tin hỏa tốc tám trăm dặm đi. Các tiên sinh kể chuyện ở trong địa phận Linh Châu đồng loạt nói đến sự thần thông của Dẫn Xuyên tiên sinh, cũng dẫn ra lời tiên tri “Hải Long Vương xuất hiện”.
Túc gia dốc hết sức lực để ngăn chặn những người kể chuyện nói ra chuyện này, nhưng nơi nơi lại lưu truyền một bài đồng dao về tiên đoán sóng thần. Hơn nữa ở Linh Châu thực sự xảy ra hiện tượng lạ, chim chóc bay trên trời, thú trong rừng chạy loạn, cho thấy các sinh vật đều đang bồn chồn bất an. Trong thời gian này bàn luận về sóng thần ở Linh Châu tràn lan từ phố lớn đến ngõ hẻm, loạn lên khiến lòng người hoảng sợ.
Linh Châu giàu có, sung túc an nhàn, nhiều người không tin chuyện đồn đại về mưa gió, không bị tác động. Nhưng cũng nhiều người nhát gan sợ sệt, đặc biệt là những nhà không có của cải gì cả, đi tránh tai họa cũng chỉ là đổi chỗ nằm mà thôi, tổn thất không lớn. Vì thế cho dù Túc gia ở Linh Châu dốc hết sức đàn áp thì cũng không thắng được dân chúng rục rịch muốn rời khỏi thành.
Hai ngày sau, lúc sáng sớm, Tuyền thành Linh Châu bỗng nhiên thấy đất rung núi chuyển! Mặt đất nứt toác ra thành khe rãnh ngang dọc, tiếng sấm rền ầm vang rung động, vô số nhà cửa đổ sụp xuống.
“Địa long xoay người! Địa long xoay người!”
“Chạy mau!”
“Đừng trốn ở phía dưới, chạy ra ngoài thành!”
……
Chỉ trong chưa đến một khắc, Tuyền thành phồn thịnh xưa kia đã không còn gì cả, tiếng kinh sợ khóc than không ngừng vang lên.
Nhưng đây mới chỉ là ác mộng bắt đầu, đến đêm, cảng Linh Châu đón sóng thần, cuồng phong thét gào, bão tố xoay vần, sóng biển cuốn lên cao tới hai trượng, thủy triều hung mãnh ngay lập tức đánh sụp đê biển kiên cố của cảng Linh Châu, ào ạt tiến vào phá hủy, quét sạch đất liền.
Trong một đêm mười ba thành trì ven biển ở Linh Châu tổn hại hơn phân nửa, dân chúng thương vong nhiều không kể xiết.
Nhưng đây đã không phải là kết quả xấu nhất, trước khi sóng thần xảy ra đã có mấy chục vạn người dân sơ tán tới khu vực Linh Tây hoặc tránh xa hơn tới Vũ Châu, tránh được một kiếp nạn.
“Linh Châu gặp sóng thần?”
Khi Minh Đàn nghe tin thì ngây ngẩn cả người. Nhiều ngày nay toàn bộ tâm trí của nàng đều dồn lên hôn sự của Chu Tĩnh Uyển, thấy phu quân nhà mình ngày ngày đi sớm về muộn, chỉ cho là vì trù tính chuyện thu phục Vinh Châu, lại không biết là Linh Châu có sóng thần!
Linh Châu là địa phương quan trọng giàu có đông đúc phồn hoa, mấy trăm năm nay đều bình an không có việc gì, hiện giờ lại vì động đất sóng thần mà trở thành phế tích, nàng thực sự không thể tin nổi.
Đừng nói nàng không dám tin, dân chúng trong kinh bàn luận sôi nổi đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sóng thần là chuyện hiếm có, sách sử ghi lại cũng chỉ là chuyện xa xôi ở đâu đâu, sóng thần ở cảng Linh Châu, nói ra người ta còn không dám nghĩ đến.
Thiên tai nghiêm trọng như vậy, tuy trước đó đã có lệnh đóng cảng di dân nhưng tổn thất vẫn không thể đo lường được, hậu họa cũng vô cùng lớn.
Linh Châu đóng cảng, thương mại trên biển tạm thời ngưng lại, bá tánh Linh Châu trôi dạt khắp nơi, dân chúng lang thang oán than bốn phía, thỉnh thoảng lại sinh ra bạo động, không ít chuyện rắc rối.
Trong địa phận Linh Châu có vô số người thương vong, lại khó có thể xử lý hết thi thể kịp thời, đầu xuân thời tiết lại ấm, Linh Châu mới bị thiên tai đánh úp lại bùng lên bệnh dịch, trận bệnh dịch này phát tán theo lưu dân tới khắp nơi, thậm chí còn truyền tới Thượng Kinh.
Thời buổi rối ren, Giang Tự chỉ đành tạm gác chuyện Vinh Châu lại, cả ngày đầu tắt mặt tối, liên tiếp mấy tháng liền hiếm khi thấy bóng người.
Minh Đàn cũng không dám gây thêm phiền toái gì cho hắn trong thời điểm này, chỉ có thể quản lý phủ Định Bắc vương chặt như thùng sắt, tuyệt đối không để cho phủ Định Bắc vương có khả năng lây nhiễm bệnh dịch.
Ngoại trừ không dám gây thêm phiền toái, nàng lúc nào cũng nghĩ cách góp chút sức mọn. Bệnh dịch lan tới Thượng Kinh, nàng bèn cẩn thận lật sổ sách của Vương phủ ra xem, thương lượng với Phúc thúc, ẩn danh quyên góp một số lượng lớn vàng bạc. Ngoài ra còn cùng với Bạch Mẫn Mẫn, Chu Tĩnh Uyển và mấy người khác dựng mấy kho thuốc và lều trại ở ngoài thành, mời đại phu đến khám, cung cấp lượng lớn dược liệu để cứu trợ cho người nhiễm bệnh dịch trong kinh.
Nếu nói cơn sóng thần này mang tới lợi ích nhỏ nhoi nào, thì có lẽ là Thành Khang đế không tốn một quân một tốt đã có thể lấy Linh Châu về từ tay Túc gia.
Chỉ là hiện giờ Linh Châu đã bị phá hủy cần phải xây dựng lại từ đầu, từng có tiền lệ bị sóng thần, nơi đây không thể lại mở cảng biển nữa, chỉ có thể dần dần dời cảng Linh Châu trước đó tới Đồng Cảng đang được xây dựng ở Toàn Châu. Lúc trước chọn Đồng Cảng để mở một cảng khác cũng là may mắn, nếu không giao thương trên biển của Đại Hiện còn không biết đến khi nào mới khôi phục được.
Hậu quả tai ương từ cơn sóng thần tới từ ngàn dặm ngoài khơi kia kéo dài từ tháng giêng năm Thành Khang thứ bảy cho tới tận cuối mùa thu năm đó.
Bệnh dịch chấm dứt, Linh Châu từng bước được xây dựng lại, triều đình dốc toàn bộ vốn liếng để dựng lên Đồng Cảng, mong muốn có thể tạo ra cảng biển thứ hai thay thế Linh Châu trong thời gian ngắn nhất.
Trấn nhỏ núp ở nơi hẻo lánh xưa kia dần dần lộ ra diện mạo mới giàu có hơn, hạnh phúc hơn.
Trong nửa năm này, Thành Khang đế bận tối tăm mặt mũi với chuyện Linh Châu, trong khi đó Giang Tự lại âm thầm bài bố để trừ khử sự phản công giãy chết của Túc gia.
Túc gia đã cùng đường, có trời mới biết tại sao đang êm đẹp lại thực sự có sóng thần! Nhiều thế hệ chiếm cứ cắm rễ ở Linh Châu bị hủy hoại trong khoảnh khắc, hơn nữa còn không phải bị hủy trong tay Thành Khang đế, nghĩ lại thì vô cùng ức chế.
Không có Linh Châu, không có buôn bán trên biển, Túc gia chỉ còn thoi thóp không có gì đáng sợ, Thành Khang đế muốn đối phó thì thực sự dễ như trở bàn tay.
Túc gia rất biết mình biết người, hiểu rằng mình đã cùng đường, chờ đến khi Thành Khang đế giải quyết xong hậu quả của sóng thần sẽ lấy bọn họ để tế vong hồn dân chúng chết thảm ở Linh Châu. Vì vậy Túc gia cũng không đợi người khác kề đao vào cổ, muốn đánh đòn phủ đầu, trong ngoài hợp sức để dâng cờ tạo phản.
Bọn chúng âm thầm liên hệ đám người Bình vương nay đã bị biếm thành Bình quận vương, bị Thành Khang đế đày tới Vân Thành, định sau khi hành thích hoàng đế trong loạn lạc thì sẽ đẩy một vị hoàng tử còn nhỏ tuổi không có mẫu thân là nhị hoàng tử lên ngôi.
Sau đó tôn Túc thái hậu thành Thái hoàng thái hậu, lấy lý do nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ, Thái hoàng thái hậu buông rèm chấp chính, sau đó chọn Khang thân vương là con ruột của Túc thái hậu làm phụ chính đại thần, vậy là có thể nắm hoàng quyền chặt chẽ trong tay.
Bọn họ rất dám nghĩ, kế hoạch tạo phản cũng suy tính cũng rất cẩn thận, xem xét kỹ thì cũng không phải hoàn toàn không có khả năng thành công. Dù sao triều chính đang rối ren, công việc trong tay Thành Khang đế xử lý mãi cũng không hết, trong cung cũng lơ là phòng bị hơn.
Nhưng bọn chúng lại thua ở chỗ, đối thủ của bọn chúng là Định Bắc vương điện hạ.
Định Bắc vương trấn thủ Thượng Kinh, khiến cho trận tử chiến đến cùng được tính toán kỹ càng của Túc gia cuối cùng lại biến thành một trò hề còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Trước kia, ngay lúc Linh Châu chưa bị hủy, Giang Tự đã có đề phòng. Hơn nữa Linh Châu cũng không phải nơi mà bọn chúng có thể tiêu dao tự tại, nhất cử nhất động đều nằm dưới con mắt theo dõi của Tân Vân Vệ, sao Giang Tự có thể để chúng làm bừa ở Thượng Kinh.
Ngược lại, đám người này còn giúp Lục Đình có công lớn hộ giá. Lục Đình cũng không khách khí, xong việc thì dùng phần công lao này xin cáo mệnh cho phu nhân mới cưới của hắn.
Hơn nửa năm bận việc thu dọn cục diện rối rắm ở Linh Châu, Thành Khang đế cũng chưa làm chuyện gì khác, giữa hè nóng nực cũng ở trong cung chịu đựng, không đi tới Vĩnh Xuân Viên tránh nóng như năm ngoái.
Tới cuối mùa thu, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi lại sức.
Thành Khang đế hứng khởi muốn tới rừng của hoàng gia ở gần kinh thành tiến hành hội săn mùa thu.