Tiên Tuyền Phường?
Đó, đó chẳng phải là nơi lão gia nhà mình… còn có Định Bắc vương điện hạ và công tử nhà hữu tể tướng…
Trời đất ơi!
Trước mắt bà nhoáng lên ánh sáng trắng, vừa đứng lên nhìn đã ngã phịch xuống, hoang mang lo sợ, hoảng hốt đến nỗi mãi không há miệng ra được.
Kịch trên sân khấu đã ngừng, đám người trên thuyền hoa nhao nhao:
“Sao lại thế này? Gió thổi qua hình như cả thuyền bị thiêu trụi rồi!”
“Là Tiên Tuyền Phường! Mẹ ơi làm sao đây, cha còn ở trên đó đó!”
“Phu nhân, có cần phái người đi cứu hỏa không?”
“Lửa lớn như thế đội cứu hỏa chắc hẳn đã xuất phát rồi nhỉ?”
Các tiểu thư, phu nhân mỗi người một câu, thậm chí còn có người có lòng hóng hớt âm thầm nghĩ: nước đi này quá tốt, đốt hết mấy con yêu tinh trên thuyền đi mới được, càng tránh cho việc bọn nó suốt ngày tỏ ra nhu nhược đáng thương ôm lấy lão gia nhà mình để không về nhà!
Phu nhân Tri phủ nào đã gặp tình huống này bao giờ, ngày thường sống trong nhà an nhàn sung sướng, cùng lắm cũng chỉ xử lý chút chuyện vặt vãnh linh tinh của đàn bà con gái chị dâu em chồng trong nhà mà thôi, nhất thời mọi người hỏi bà quyết định thế nào, trong đầu bà hoàn toàn trống rỗng.
Đúng lúc này, Minh Đàn nén sự hoảng loạn trong lòng xuống, tỉnh táo lên tiếng hỏi: “Phu nhân, lập tức sai người thông báo đến đội cứu hỏa cùng Thành phòng ty*, để bọn họ tới dập lửa, binh sỹ trong nha môn có thể điều động được bao nhiêu cũng điều toàn bộ đi cứu hỏa!”
*Thành phòng ty: đội quân bảo vệ thành
Phu nhân Tri phủ không có chủ kiến, nghe lời Minh Đàn xong thì kịp thời hoàn hồn vội vàng gật đầu đồng ý: “Vâng vâng, Vương phi nói đúng, còn không mau xử lý theo lời Vương phi nói đi!”
Kẻ dưới nhìn nhau.
Chuyện này… thông báo tới đội cứu hỏa thì không thành vấn đề, đội cứu hỏa chắc chắn sẽ phái người tới, có khi bây giờ đã lên đường rồi cũng nên. Nhưng Thành phòng ty và binh sỹ trong nha môn không phải chỉ cần bọn họ báo tin là có thể điều động được, Vương phi và phu nhân Tri phủ cũng không có quyền này.
Phu nhân Tri phủ đang cuống, nào nghĩ được đến đây, thấy bọn họ do dự thì gấp gáp luống cuống tay chân chỉ đạo: “Thẫn thờ ra đấy làm gì, còn không mau đi đi!”
Mọi người khó xử nói: “Phu nhân, nếu không có lệnh của Tri phủ đại nhân, Thành phòng ty và binh sỹ nha môn khó mà nghe theo bọn tiểu nhân.”
Minh Đàn nghe vậy lập tức bác bỏ: “Tri phủ đại nhân bây giờ cũng bị vây trên thuyền, sao có thể ra lệnh được? Các ngươi cứ đi là được, nói là lệnh của bổn vương phi.” Nàng giật xuống ngọc bài của Vương phi treo bên hông, “Nếu không nghe lệnh thì bảo bọn chúng, tối nay Vương gia và Thư nhị công tử xảy ra chuyện gì ở Tuyền thành thì ai ở Thành phòng ty và phủ nha Tuyền thành cũng đừng hòng thoát tội!”
Sao nàng không biết lệnh của Vương phi không thể nào điều động được binh sỹ phủ thành chứ, nhưng giờ phút này nàng không lo được nhiều như vậy, lạnh mặt uy hiếp nói: “Bổn vương phi vẫn có mặt mũi nói câu này trước mặt Hoàng thượng.”
Lời vừa nói ra, lưng bọn hạ nhân đã đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng khom người nhận ngọc bài không dám tiếp tục từ chối.
Không ngoài dự đoán, đội quân cứu hỏa đã đến thuyền dập lửa từ sớm, nhưng Thành phòng ty và binh sỹ trong nha môn đều thoái thác, không có lệnh của Tri phủ thì không thể làm bừa, cho đến khi người đến thông báo xuất thẻ bài Vương phi ra, tiến lên thuật lại lời Minh Đàn, hai trưởng quan của hai nơi mới bắt đầu do dự.
Khi xử lý công việc thì phải tuỳ theo từng trường hợp, thân vương đương triều, công tử nhà hữu tể tướng, còn có Tri phủ đại nhân đều ở trên thuyền, giờ chỉ có đội quân cứu hỏa tới cứu, nếu thực sự xảy ra hậu quả gì Hoàng thượng tức giận bắt người chôn cùng thì Túc gia cũng không bảo đảm cho bọn hắn được.
Nghĩ đến đây, Thành phòng ty và phủ nha đều đồng ý vội vàng chọn người xuất phát.
Thuyền hoa đi xem kịch đã cập bờ, tất cả mọi người đứng trên bờ đợi người tới bẩm báo tình hình hỏa hoạn. Minh Đàn cũng một mực nhìn chằm chằm chỗ lửa đang cháy hừng hực kia.
Vân Y thấy nàng căng thẳng bèn thấp giọng trấn an: “Vương phi yên tâm, với võ công của chủ thượng thì không thể bị lửa vây khốn được, hơn nữa bên người chủ thượng cũng có ám vệ đi cùng, ngài không cần lo lắng.”
Thực sự mấy lời Vân Y nói đều rất khiêm tốn rồi, theo nàng thấy chủ thượng đâu chỉ không bị lửa vây khốn, hắn không phóng hỏa đã may rồi.
Nhưng Minh Đàn không có cách nào yên tâm được, sao nàng không biết võ công của phu quân nhà mình giỏi đến mức nào, nhưng đây là địa bàn nhà người ta, nhìn trận hỏa hoạn này rõ ràng là nhằm vào phu quân, nhỡ trước đó có mai phục thì sao, dưới tình thế này thì ai mà biết được?
Đội cứu hỏa, Thành phòng ty, còn có binh sỹ phủ nha chạy đến từ ba nơi, có vẻ tin tức truyền về rất nhanh.
“Bẩm Vương phi, bẩm phu nhân, thế lửa xuất phát từ Tiên Tuyền Phường, mặt sông có gió, lửa lớn lan tràn kịch liệt, tạm thời chưa tìm thấy nhóm của Vương gia!”
Sắc mặt phu nhân Tri phủ trắng bệch, giọng nói còn run rẩy: “Không tìm được thì về bẩm báo cái gì, còn không mau đi tìm đi!”
“Đừng quên tìm dưới nước, dưới nước cũng phải phái người đi tìm.” Minh Đàn bình tĩnh ra lệnh.
“Vâng.”
Người này bẩm báo xong thì rời đi, rất nhanh lại có người vừa chạy vừa lớn tiếng thông báo: “Đại nhân, tìm thấy Tri phủ đại nhân rồi!”
Minh Đàn tiến lên vội hỏi: “Tìm thấy Tri phủ đại nhân rồi sao? Thế Vương gia và Thư nhị công tử đâu?”
Người kia thở hổn hển giọng nói đứt quãng: “Bẩm, bẩm Vương phi, chỉ tìm thấy Tri phủ đại nhân dưới nước, Vương gia… Vương gia và Thư nhị công tử không thấy bóng dáng đâu.”
Phu nhân Tri phủ vội vàng xông tới hỏi: “Đại nhân sao rồi? Người đang ở đâu?!”
“Đại nhân sặc nước hôn mê, tạm thời chưa biết có bị thương không, nhưng… nhưng tính mạng chắc chắn không sao, binh lính phủ nha đang định đưa đại nhân hồi phủ.”
Phu nhân Tri phủ lúc trước bị kinh hãi kích thích, giờ phút này nghe nói tính mạng đại nhân nhà mình không có vấn đề gì thì bà ôm ngực miệng lẩm bẩm: “Đại nhân không sao là tốt, đại nhân không sao là tốt”, ai ngờ sau đó chỉ trong nháy mắt bà mềm oặt ngã về phía sau.
“Mẹ!”
“Phu nhân!”
Đám người luống cuống tay chân, vội vàng đỡ lấy phu nhân Tri phủ đã hôn mê.
“…”
Chỉ có chút chuyện như vậy đã ngất xỉu.
Minh Đàn nhếch môi, nghĩ đến Giang Tự còn chưa có tin tức gì, bàn tay giấu trong vạt áo nắm chặt, đầu ngón tay bấu vào nhau đến nỗi trắng bệch.
Thực ra lý trí nói với nàng, không có tin tức gì tức là tin tức tốt nhất, Tri phủ còn không sao, chiến thần chinh chiến sa trường sát phạt quyết đoán thì có thể làm sao chứ? Nhưng lòng nàng lại không ngừng nghĩ đến, nếu có người nhằm vào phu quân, âm mưu dùng lửa che giấu tội ác thì sao?
Trong đầu nàng mỗi khoảnh khắc trôi qua vô số ý nghĩ, thậm chí còn nghĩ có phải phu nhân Tri phủ đã biết rõ đây là một cái bẫy nên dụ nàng tới đây để bắt nàng hòng đối phó với phu quân hay không.
Những ý nghĩa rối loạn linh tinh đều đang nhắc nhở nàng, nàng cần phải tin tưởng phu quân sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng nên ở yên đây chờ tin tức tốt, tốt nhất là nàng nên giữ vững bản thân không nên làm chuyện gì ngu xuẩn. Nàng là Định Bắc vương phi, chỉ cần quyết định sai lầm là có thể tạo ra hậu quả không thể vãn hồi.
Nhưng bất kể nàng có thuyết phục bản thân phải tỉnh táo thế nào, chỉ cần nghĩ đến một phần vạn khả năng phu quân bị người khác đặt bẫy hãm hại, giờ phút này chìm sâu trong biển lửa, nàng không thể chịu được việc mình ngồi yên ở đây đợi, bị động đợi người khác truyền tin.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Rốt cuộc nàng không ngồi yên được nữa.
“Đưa phu nhân về nghỉ đi, các vị cũng nên giải tán trước, ở đây có ta là được rồi.” Minh Đàn bỗng nhiên trầm giọng sắp xếp.
Đã tìm được cha, mẹ lại hôn mê bất tỉnh, nhóm tiểu thư nhà Tri phủ đã không muốn ngồi ngây ngốc ở đây làm gì từ lâu, bèn lên tiếng cáo từ, vội vàng đỡ mẫu thân về phủ.
Còn lại những vị tiểu thư phu nhân nhà khác thấy vậy cũng nghĩ không liên quan đến nhà mình, nhao nhao đáp lời giải tán rất nhanh.
Người người bỏ đi hết, bỗng nhiên Minh Đàn nhìn về phía Vân Y, ánh mắt sáng rực: “Vân Y, ta muốn qua đó.”
Vân Y giật mình: “Qua đó?” Nàng sợ mình hiểu sai ý còn cố ý nhìn sang Tiên Tuyền Phường đang bốc cháy, “Nương nương… hiện giờ qua đó quá nguy hiểm, ngài đi cũng không làm được gì, với lại chủ thượng không làm sao đâu.”
“Ta nhất định phải qua đó nhìn một chút.”
“Xin thứ cho thuộc hạ không thể tuân mệnh, chủ thượng đã nói…”
“Phu quân đã phái ngươi bảo vệ ta thì người chính là người của ta.” Minh Đàn nói cực nhanh ngắt lời, “Ta cũng nhớ rõ phu quân có nói Tân Vân Vệ không thờ hai chủ, hiện tại đến cùng ai mới là chủ của ngươi, rốt cuộc ngươi nghe lời ai?”
“…?”
Vân Y nghe như tiếng trời, trực giác nói cho nàng biết có chỗ không ổn nhưng nhất thời lại không biết không ổn ở đâu.
Minh Đàn hơi liếc nhìn bốn phía cao giọng nói: “Không phải còn có hai ám vệ nữa sao? Người đâu? Nếu Vương gia xảy ra chuyện thì bảo vệ ta có tác dụng gì?!”
Bốn phía im ắng, chỉ có sóng nước khẽ động.
Vân Y đang bị lời nói kia của Minh Đàn làm cho rối rắm, ai ngờ Minh Đàn tranh thủ lúc nàng không đề phòng, đột nhiên vén váy nhảy lên chiếc thuyền nhỏ đậu ở bờ sông.
Nàng cắn môi dùng sức tháo dây thừng, còn rất ra dáng cầm lấy mái chèo làm như chuẩn bị tự mình chèo đi.
Vân Y thấy vậy vội vàng bay lên thuyền, đoạt lấy mái chèo trong tay Minh Đàn.
Minh Đàn biết mình chắc chắn không thể tự chèo, đành phải lừa Vân Y lên thuyền.
Đợi đến khi Vân Y lên thuyền, hốc mắt nàng đỏ ửng, giọng nói cũng mềm nhũn ra thỏ thẻ nắm vạt áo Vân Y: “Vân Y tốt, đưa ta tới đó đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Vân Y: “…”
Dường như đây là lần đầu tiên nàng thấy Vương phi nhà mình vội vã như thế, cứ như đứa trẻ con không chịu nghe lời, sốt ruột đến nỗi chỉ trong chớp mắt có thể òa lên khóc.
Chẳng biết tại sao từ tận đáy lòng vốn dĩ bình lặng lâu nay của nàng lại nổi lên gợn sóng lăn tăn.
Im lặng một lát, bỗng nhiên nàng huýt sáo.
Ám vệ vẫn ẩn thân chỗ tối rốt cuộc cũng hiện thân, lặng yên đẩy nước làm thuyền trôi về phía trước.
Vân Y dặn dò: “Nương nương, ngài không thể đến gần, chỉ có thể ngồi yên trên thuyền thôi.”
Chỉ cần Vân Y đồng ý đưa nàng đi, giờ này bảo gì nàng cũng nghe, ngoan ngoãn gật đầu thành khẩn đảm bảo nói: “Ta sẽ ở yên trên thuyền không đặt mình vào tình thế nguy hiểm đâu.”
Chỉ hy vọng là vậy.
Vân Y âm thầm thở dài.
Rất nhanh, thuyền nhỏ đã đến giữa lòng sông.
Cách đó không xa, lửa đã lan san con thuyền khác, lửa trên Tiên Tuyền Phường lại có vẻ đã dập được hơn nửa, thuyền bị đốt vô cùng nghiêm trọng, sập nhiều nơi, có không ít xà ngang cháy đen và thi thể dập dềnh trên mặt nước, nhiều mùi hỗn độn khó nói lên lời.
Đội cứu hỏa, Thành phòng ty và binh lính phủ nha tìm kiếm trong những đám khói đen bốc lên trên tàn tích của thuyền, gặp phải xác chết cháy thì đều đưa lên trên bờ.
“Các ngươi nhanh đi tìm xem.” Minh Đàn vội vàng nhìn về phía hai bóng đen ở đuôi thuyền.
Hai bóng đen kia cũng rất nghe lời, nhẹ gật đầu rồi cùng điểm chân lên mặt nước bay tới xác thuyền.
Thuyền của Tiên Tuyền phường đều được đóng rất lớn lại sang trọng, thấp nhất cũng phải hai tầng, cao nhất năm tầng, cho dù đã bị đốt chìm không ít tìm người trên những thuyền còn lại cũng mất nhiều thời gian.
Nửa khắc không thấy người về, Minh Đàn đã hơi sốt ruột. Trong đầu nàng phóng đại lên vô số những đồn đại tưởng tượng về Túc gia, xen lẫn với hình ảnh khi phu quân ở bên nàng.
Nàng quay lại kỳ kèo với Vân Y: “Lửa trên Tiên Tuyền Phường đã được dập hết rồi, chúng ta cũng đi tìm xem sao.”
“Nương nương, ngài đồng ý với thuộc hạ sẽ không xuống thuyền, không đặt mình vào tình thế nguy hiểm rồi.”
“Lửa đã tắt rồi, cũng không nguy hiểm.” Thấy cách Tiên Tuyền Phường không xa, nàng dứt khoát chơi xấu, “nếu ngươi không để ta đi, ta tự mình qua đó.”
Vân Y: “…”
Lời cam đoan nàng mới nghe nửa khắc trước cứ như gió thoảng mây bay.
Nhưng Minh Đàn kỳ kèo cũng kỳ kèo rồi, uy hiếp cũng uy hiếp rồi, Vân Y không có cách nào khác chỉ có thể che chở nàng để nàng toại nguyện lên thuyền.
Dù thế lửa đã bị khống chế, khói đặc vẫn làm người ta sặc sụa, Minh Đàn dùng khăn thấm nước che miệng mũi lại, tìm kiếm ở những nơi người khác chưa tìm hô to: “Vương gia, Vương gia! Phu quân!”
Cũng không biết là vì bị sặc khói hay lo lắng, khóe mắt nàng đã rưng rưng nước mắt.
Vân Y theo sát bên nàng, đi cùng nàng tìm kiếm hết gian phòng này đến gian phòng khác.
Nhưng thuyền này không chỉ xây cao lên mấy tầng mà còn có những buồng nhỏ ở phía dưới đáy thuyền, Minh Đàn cảm thấy nếu người khác bị nhốt ngoài ý muốn thì khả năng lớn nhất là ở dưới buồng nhỏ ở đáy thuyền, cho nên tìm xong ở phía trên, nàng còn kiên trì đi xuống dưới tìm ở buồng nhỏ.
Mà giờ khắc này buồng nhỏ ở đáy thuyền như một cái lồng hấp, nhiệt độ cực cao, nóng như thiêu như đốt, Minh Đàn bò từ trên xuống dưới, cảm thấy cả người đều không thể chịu nổi nữa.
Mặc dù không tìm thấy Giang Tự và Thư Cảnh Nhiên, nhưng trong buồng nhỏ dưới tàu nàng lại bất ngờ tìm được một người phụ nữ bị trói chặt đang nằm thoi thóp, Minh Đàn và Vân Y cùng nhau hợp lực cứu nàng ta ra ngoài.
–
“Không tìm được?” Giang Tự đứng sau bụi lau sậy trên bờ hỏi một câu.
Người tới lắc đầu: “Không thấy, Truy Ảnh đã bắt đầu đi kiểm tra thi thể nữ rồi.”
Giang Tự không tiếp lời, nhưng không có ý định ở đây thêm nữa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng người tiến vào bụi lau sậy, chắp tay nhỏ giọng bẩm báo: “Vương gia, Vương phi đến Tiên Tuyền Phường.”
“Ngươi nói cái gì?” Giang Tự hơi giật mình.
“Vương phi vì muốn tìm ngài nên lên Tiên Tuyền Phường.”
Đáy lòng hắn đột nhiên sững sờ.
Bóng đêm thăm thẳm, người khác không thấy rõ nét mặt hắn, chỉ biết sau một lúc yên lặng, hắn bỗng nhiên tiến lên phía trước.
Sau khi cứu được nữ tử bị trói trong buồng nhỏ ở đáy thuyền, Minh Đàn càng thêm kiên định tiếp tục tìm các khoang đáy thuyền khác, nhưng thể lực của nàng kém, qua một trận này búi tóc đã rối tung, mồ hôi rơi như mưa, mặt cũng lấm lem bẩn thỉu, đã cạn kiệt sức lực rồi.
Nàng cũng không biết mình đang kiên trì làm cái gì, biết rất rõ ràng không tìm thấy hắn trong đống hoang tàn bị lửa thiêu rụi này thì với năng lực của hắn có lẽ đã thoát hiểm từ lâu, nhưng chỉ cần một khắc không nghe thấy tin tức của hắn, nàng đều không thể an tâm.
Nàng muối đi thuyền khác tìm.
Giữa các thuyền có ván gỗ nối liền, thấy Minh Đàn muốn lên cầu, Vân Y vội vàng buông nữ tử mới cứu được ra, bước nhanh tới đuổi theo.
“Rắc rắc—”
Ván gỗ này nhìn thì hoàn hảo không sao cả, nhưng một mặt đã bị đốt cháy khét, Minh Đàn vừa bước được hai bước đã thấy phía bên kia sắp gãy, nàng hơi hoảng hốt, cả người lảo đảo như muốn lao về phía trước.
Vân Y đang muốn đưa tay kéo nàng thì trong màn đêm chợt có người phi đến ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, bay vòng trên không trung một vòng, mũi chân điểm nước mà đi, vững vàng đáp xuống boong thuyền.
Nhìn thấy người tới là ai, Minh Đàn sững sờ một lúc không thể tin nổi hỏi: “Phu, phu quân?”
Nàng trố mắt, giọng nói đã bị khói hun cho khào khào.
“Chạy đến đây làm gì, nàng điên rồi à?”
Giang Tự trừng mắt nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi.
Minh Đàn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mắt còn chưa chớp, chỉ lưu luyến nhìn mặt hắn, cẩn thận phân biệt đường nét mặt mày hắn.
Thật lâu, trái tim muốn vọt lên cổ họng của nàng cuối cùng chậm rãi rơi xuống.
“Phu quân, chàng không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Nói xong, nàng cảm giác dây cung căng cứng trong đầu từ đầu đến cuối thả lỏng hoàn toàn, nhẹ nhàng ngã xuống, trước mắt cũng mơ màng.
Trước khi mất đi ý thức trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, thật giống như phu nhân Tri phủ chỉ có chút chuyện mà cũng ngất xỉu!