Nhất thời Minh Đàn không nói nên lời, theo bản năng mà giải thích: “Ừm, chì vẽ mày… chỉ cần chấm nước là dùng được. Còn mày cong sóng nước và mày núi xa, ngày ở chùa Đại Tướng Quốc A Đàn vẽ mày cong sóng nước, còn đêm trước ở Hầu phủ vẽ mày núi xa.
Giải thích xong, nàng nhìn mặt Giang Tự.
Tốt rồi, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm lại hơi khó hiểu của phu quân nàng là biết đêm hôm trước ở Hầu phủ và ngày đi chùa Đại Tướng Quốc chàng cũng chẳng để ý dáng mày của nàng khác nhau thế nào.
Trước kia Minh Đàn nghĩ tính tình của phu quân nàng lãnh đạm, khả năng cao sẽ không chịu vẽ mày cho nàng, nhưng ngàn lần không ngờ phu quân nàng thực sự không biết vẽ.
Phải biết rằng thời buổi này, những công tử phong lưu trong kinh chơi bời gió trăng thường làm thơ tán thưởng vẻ đẹp đôi lông mày của các cô gái, ngay cả cha nàng còn quen làm mấy chuyện này.
Khuôn mặt nhỏ của Minh Đàn đăm chiêu trong chốc lát, không muốn từ bỏ, vốn định hướng dẫn một chút, nhưng Giang Tự bỗng nhiên bày ra vẻ mặt “chẳng qua chỉ là vẽ cái lông mày, bổn vương không cần thầy dạy cũng biết”, hắn rất bình tĩnh cầm chì lên, chấm nước, sau đó —
Vẽ ngang một đường thô bạo trên lông mày nàng.
Đường lông mày ngang thô dày, còn có cạnh sắc nét.
Minh Đàn nhìn gương đồng, ngơ ngẩn.
Hắn, hắn cho rằng mình đang vẽ cái gì? Vẽ rừng tùng trúc hiên ngang hùng vĩ hay vẽ bản đồ phòng thủ kinh thành? Cũng chỉ là vẽ mày thôi, không cần hùng dũng như thế chứ!
Thấy người kia còn đang muốn vẽ nốt bên kia, Minh Đàn hoàn hồn vội che trán lại dùng một tay ngăn chặn: “Phu… phu quân, thôi để A Đàn tự vẽ, phu quân là tướng soái tài giỏi cầm binh đánh giặc, sao có thể làm phiền phu quân phí thời gian làm chuyện nhỏ này, A, A Đàn có thể tự vẽ mày!”
“……”
Giang Tự ngừng động tác.
Muốn vẽ chính là nàng, không cần vẽ cũng là nàng.
Cưới về một thiên kim tiểu thư, quả nhiên mọi việc đều phiền phức.
Hắn buông chì vẽ mày không thèm dây dưa thêm nữa: “Bổn vương đi quân doanh.”
Nhìn Giang Tự đứng dậy đi ra ngoài, Minh Đàn che lại một bên lông mày bị tàn phá, không nhịn được mà mắng nhỏ trong lòng: “Đồ thô lỗ!”
Đây là ngày đầu tiên Minh Đàn gả vào phủ Định Bắc vương, vốn dĩ phải vào cung tạ ơn thăm viếng, bởi vì Giang Tự đệ lời nói trì hoãn, ngày đầu vào phủ lại trở nên nhàn nhã.
Bỗng chốc rời khỏi phủ Tĩnh An hầu mình ở mười mấy năm, Minh Đàn đương nhiên có chút không quen. Đồ đạc bày biện trong phòng, cây cối hoa cỏ trong viện, đều có không khí vui mừng của tân hôn nhưng cũng đều là khung cảnh xa lạ.
Dùng xong đồ ăn sáng ở trong viện rồi đi một vòng, nàng cảm thấy không chân thật lắm, dường như bản thân chỉ là khách qua đường ở lại trong phủ mấy ngày, cũng không thuộc về nơi đây.
Nhưng nàng chưa kịp giải tỏa sự trống rỗng thẫn thờ trong lòng, đại quản sự Vương phủ Phúc thúc đã dẫn quản sự từ các nơi trong phủ tới gặp nàng.
“Lão nô Tống Lai Phúc thỉnh an Vương phi.”
Minh Đàn đã nghe Tố Tâm Lục Ngạc nói về Tống đại quản sự này. Tống đại quản sự từng là người trong Đông Cung, sau khi Mẫn Tông thái tử qua đời vẫn luôn không rời không bỏ chăm sóc tiểu chủ tử, cũng chính là Vương gia nhà bọn họ, người trong phủ từ trên xuống dưới đều tôn kính ông, gọi ông một tiếng “Phúc thúc”.
Minh Đàn vội tiến lên đỡ: “Phúc thúc mau đứng dậy, tuyệt không thể làm đại lễ như thế được.”
Phúc thúc được nàng vừa đỡ, cũng không nhất quyết phải hành lễ quỳ lạy nữa, chỉ cười híp cả mắt, cảm thán nói: “Lão nô trông ngày trông đêm mong sao Vương phi sớm vào phủ!”
“Phủ Định Bắc vương chiếm toàn bộ phố Xương Ngọc, cực kỳ rộng lớn, nhưng điện hạ giản dị lại không thường ở kinh thành, thật sự không hề có hơi người. Lão nô giữ phủ mười mấy năm cũng chỉ ngóng trông điện hạ nhà chúng ta cưới một vị Vương phi, như vậy mới có nữ chủ nhân đứng đắn!”
Minh Đàn nhấp môi cười mỉm.
Nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng không phải loại xinh đẹp chói mắt có tính công kích, mà là vẻ đẹp mắt ngọc mày ngài, nhu nhược động lòng người, làm cho người khác nhìn thấy thì dễ sinh hảo cảm trong lòng. Trong lòng Phúc thúc vốn biết ơn nàng với tư cách là khách hàng lớn của Thác Kim Các, giờ này thấy người thật lại càng cảm thấy ánh mắt của mình rất chuẩn, Vương phi nương nương nhà bọn họ vừa nhìn là biết người tốt!
Vì thế ông càng thêm nhiệt tình.
Chỉ chốc lát sau, Phúc thúc đã chuyển chủ đề từ chuyện chuẩn bị tu sửa làm mới phủ để nghênh đón tân Vương phi sang ngóng trông tiểu chủ nhân còn chưa ra đời, còn đem toàn bộ chìa khóa nhà kho đưa cho Minh Đàn — nói rằng Vương phi đã nhập phủ thì từ nay trở đi chuyện quản lý trong phủ là của Vương phi.
Thực ra bình thường cô dâu mới vào phủ, cho dù danh chính ngôn thuận đến đâu mà muốn nắm quyền quản gia từ người cầm quyền trước đó đều không dễ dàng.
Chuyện nàng dâu mới có mẹ chồng đã sống đến bảy tám chục tuổi mà mình vẫn chưa thể tự mình quản lý nhà cửa rất thường gặp. Nếu không có mẹ chồng ở trên mà muốn sai bảo quản sự đã ở trong phủ từ trước cũng không phải chuyện nhẹ nhàng.
Vốn dĩ Minh Đàn còn tưởng sẽ có nhiều chuyện rắc rối, không ngờ người ta cứ thế đưa đến tận cửa cho nàng, còn tỏ ra yêu thích nàng từ tận đáy lòng. Cứ như vậy, Minh Đàn lại không muốn quản lý cho lắm.
“Phúc thúc là người sống lâu năm trong phủ, lại xử lý chuyện của Vương phủ rất gọn gàng ngăn nắp, ta mới đến chưa quen thuộc với Vương phủ lắm, còn phải trông cậy nhiều vào Phúc thúc mới đúng.”
Phúc thúc vội nói: “Vương phi đừng nói như vậy! Lão nô còn có việc có thể làm là vinh dự của lão nô, lão nô dù chết muôn lần cũng không chối từ. Nhưng Vương phủ này vốn phải giao cho Vương phi xử lý, nếu có chuyện gì không rõ, lão nô từ từ giúp ngài cùng làm rõ là được.”
Đã nói đến mức này, Minh Đàn không muốn nhận cũng không được.
Nàng chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, cũng không để ý lắm chuyện quản lý nhà cửa. Nhưng nàng biết chủ mẫu hậu trạch không thể không rành việc này, cho nên khi làm cô nương cũng có đi theo Bùi thị nghiêm túc học hỏi.
Lật qua sổ sách vừa nhận, Minh Đàn dừng lại.
Từ khi nhận sính lễ đã biết phủ Định Bắc vương giàu nứt đố đổ vách, nhưng trình độ nứt đố đổ vách này còn lớn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
“…… Cẩm Tú Phường, Thác Kim Các đều là sản nghiệp của Vương phủ sao?”
Dường như Phúc thúc chỉ chờ nàng hỏi câu này, vội đáp “vâng”, rồi kể lại sinh động như thật cho nàng nghe duyên phận trước đó của nàng và Thác Kim Các cùng Cẩm Tú Phường.
Minh Đàn nhớ ra gì đó: “Cho nên lúc trước Thác Kim Các đưa ta bộ trang sức làm từ ngọc trai kia là Phúc thúc ngài sai bảo người dưới làm.”
Phúc thúc không dám tranh công, khiêm tốn nói: “Chủ yếu vẫn là điện hạ cho phép.”
Minh Đàn hơi giật mình, gật gật đầu, rũ mắt tiếp tục xem sổ, khóe môi lại không kìm được mà vểnh lên.
Cũng chỉ sau non nửa ngày, Minh Đàn đã rất quen thuộc với Phúc thúc. Giang Tự xưa nay không để ý, chuyện gì trong phủ có thể chắp vá thì đều tiếp tục chắp vá, Phúc thúc ôm đống bạc lớn không biết tiêu chỗ nào cũng là rất khó chịu. Giờ đã có người giúp tiêu tiền, Phúc thúc cảm thấy cuối cùng mình cũng gặp được tri âm.
“Hai cây này rất là cao, có thể làm bàn đu dây ở chỗ này, trước kia cây ở Hầu phủ không cao được như vậy nên làm bàn đu dây cũng hơi thấp.”
……
“Vườn hoa trong phủ hình như hơi nhỏ, có thể dịch thêm năm trượng nữa về hướng tây, hoa cỏ trong vườn ta còn chưa nhìn, đợi ta đi nhìn một cái xem có cần mời người có tay nghề tốt một chút đến xử lý hay không.”
……
“Chỗ điện hạ luyện võ sao có thể nhỏ như thế này được, khu vườn phía đông này có thể sửa lại thành Diễn Võ Trường loại nhỏ, cũng gần kho binh khí trong phủ, bên này dựng trường bắn, bạn bè của điện hạ đến chơi cũng có thể cùng tỷ thí.” Minh Đàn khoa tay múa chân trên bản vẽ mặt bằng của Vương phủ, “Còn nơi này nữa, cỏ hoang một mảnh, thà sửa sang lại một chút làm thành sân đá cầu, phủ Bình quốc công còn nhỏ hơn Vương phủ của chúng ta nhiều mà trong phủ người ta còn có sân chơi đá cầu đó.”
……
“Đúng rồi, cũng sắp vào hè, hay là sửa tòa gác trống phía tây hồ sen thành nhà nghỉ mát thì sao? Bốn phía bố trí bè tre, mái hiên hướng ra mặt nước… Hầu phủ cũng có tòa nhà nghỉ mát nhỏ như vậy, chỉ là cảnh trí không đẹp, nếu có thể dựng một tòa nhà bên hồ sen, nghĩ đã thấy khi vào hè sẽ vô cùng thú vị!” Minh Đàn nghĩ đến là cảm thấy cực kỳ sảng khoái, ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn về phía Phúc thúc.
Phúc thúc liên tục gật đầu: “Được! Được!”
Ông vội chấm chấm mực, ghi chú lại những chi tiết này vào trong sổ.
Vương phủ bên này, Minh Đàn và Phúc thúc đang bàn bạc xem tiêu tiền thế nào. Bên kia, sau khi đến quân doanh luyện binh xong hiếm khi Giang Tự được nhàn rỗi.
Kỳ thật mấy năm nay nhờ hắn mang binh chinh phạt mà man di phương bắc đã bớt sinh sự hơn rất nhiều, nếu không phải vào đông thiếu lương thực khiến lòng người nổi sóng, rất ít khi xảy ra chuyện gì. Trước khi thành hôn, hắn đã đi tuần binh ở phía bắc lần thứ hai, thuận tiện xử lý hậu quả của trận chiến ở Đông Châu, trong năm nay có lẽ phương bắc sẽ thực thái bình.
Hắn đang đọc báo cáo quân vụ thì Thẩm Ngọc bỗng nhiên vén mành vào trướng để báo cáo việc công.
Sao khi báo cáo xong, Thẩm Ngọc chần chừ một lát, nhịn không được hỏi: “Hôm qua Điện hạ đại hôn, hôm nay trong quân không có chuyện quan trọng, vì sao ngài không ở trong phủ với Vương phi?”
Giang Tự giương mắt: “Đây là việc nhà của bổn vương.”
Thẩm Ngọc ương ngạnh nói: “Vương… Vương phi dù sao cũng là biểu muội của thuộc hạ, thuộc hạ quan tâm một chút chắc cũng không quá đáng chứ.”
Giang Tự buông báo cáo xuống, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, đột nhiên nói: “Vương phi mệt mỏi, ở trong phủ nghỉ ngơi, ngươi còn muốn biết chuyện gì không?”
Mệt mỏi? Làm sao mà mệt mỏi?
Hôm qua đại hôn hắn cũng đi uống rượu mừng, lúc nào tân nương tử cũng có người đỡ ôm, căn bản chưa phải đi mấy bước chân, cũng không đến mức mệt đi.
Thẩm Ngọc đơ như khúc gỗ mất một lúc mới theo lệnh rời trướng.
Nhưng rời trướng mãi rồi, hắn vẫn còn mông lung, không rõ Vương gia trả lời cho có lệ, hay là có ý không thích biểu muội Minh Đàn.
Cho đến tận khi hắn nghe mấy binh tốt thủ hạ nói chuyện phong lưu ở Ỷ Hồng Viện mới hốt hoảng hiểu ra chuyện gì.
“Mị Nhi cô nương có giọng nói thật hay, gọi ca ca ngắn ca ca dài, gọi đến mức người ta nhũn cả ra! Thật là thoải mái!”
“Ta thấy Yên Chi cô nương mới thích, eo nhỏ đó, he he he, sáng sớm hôm sau nũng nịu nói với ta mệt đến gãy cả eo rồi!”
……
Thẩm Ngọc đờ đẫn rót một chén nước cho mình, lại không dám tưởng tượng Đàn biểu muội ở bên Vương gia gọi ca ca ngắn ca ca dài, còn nũng nịu mà nói mệt đến gãy cả eo là cái tình cảnh gì.
–
Cũng không biết có phải vì Thẩm Ngọc chạy tới nói hắn ngày đầu tiên thành hôn không ở trong phủ với Vương phi hay không, đến giờ cơm Giang Tự bèn trở về phủ Định Bắc vương.
Vừa vào phủ đã thấy tôi tớ đi đi lại lại, trong tay không dọn chậu hoa thì cũng ôm hộp mạ vàng.
Hắn không hỏi nhiều, đi thẳng tới nơi tiểu vương phi mới vào ở, Khải An Đường.
So với bên ngoài, trong Khải An Đường còn náo nhiệt hơn nhiều, ở cửa Khải An Đường hắn gặp Phúc thúc đúng lúc ông đang định rời đi.
Phúc thúc thấy hắn thì vui mừng rạo rực kể chuyện hôm nay thảo luận với Vương phi cải tạo lại Vương phủ như thế nào, trong lúc kể còn kèm theo lời khen tán loạn “Vương phi thực sự có nhiều ý tưởng”, “Vương phi thật là người giỏi giang”, “Vương phi nói chuyện gì cũng đúng”.
“……”
Phô trương thế cơ à.
Giang Tự im lặng nháy mắt, cất bước đi vào phòng.
Trong phòng, Minh Đàn vừa đọc sách, vừa thò tay ra để tiểu nha đầu sơn móng tay cho nàng.
Thấy Giang Tự vào nhà, mắt Minh Đàn sáng lên, nàng vội đứng lên chủ động dính sát vào Giang Tự, còn đưa tay nhỏ mềm mại không xương đến trước mắt hắn: “Phu quân, chàng đã về rồi, có đẹp không?”
Nàng ở thật gần, trên người còn có hương thơm thoang thoảng, Giang Tự nhớ tới đêm qua, không khỏi mất tập trung.
Yết hầu hắn lăn lên lộn xuống nhè nhẹ, vốn muốn mở miệng nói chuyện phô trương xa hoa, lời tới bên miệng lại thành ——
“Đẹp.”