Nàng hơi choáng váng, rõ ràng cũng không phải rượu mạnh nồng đậm gì, nhưng uống vào lại làm nàng cảm thấy hình như mình say rồi. Mặt nàng cũng thực sự đỏ ửng lên, cũng không biết là do uống rượu hợp cẩn hay là vì cái gì khác.
Trong phòng nến đỏ rạng rỡ, sau một lúc lâu hai người không nói gì, Minh Đàn căng thẳng nghĩ, theo như xuân cung đồ xem ở Biệt Ngọc Lâu, rượu cũng uống rồi, có phải nên cởi áo đi ngủ hay không?
Nàng rũ mắt, tay nhỏ từ từ duỗi qua.
Cát phục đỏ thẫm của Giang Tự cũng vô cùng phức tạp, trong ngoài không biết có bao nhiêu lớp, Minh Đàn run run rẩy rẩy cởi một hồi lâu, trên trán đã đổ một lớp mồ hôi mỏng mới gắng gượng cởi được hết lớp áo ngoài.
Thấy nàng còn muốn kiên trì cởi tiếp, không hiểu sao Giang Tự lại nhớ tới lời của Thư Cảnh Nhiên và Chương Hoài Ngọc —— không thể im im, không thể làm cô nương người ta xấu hổ, nhớ phải tìm đề tài nói chuyện. Vì thế yên lặng thật lâu, hắn bỗng nhiên cứng ngắc hỏi: “Nàng giỏi đàn à?”
Minh Đàn ngừng lại, do dự gật đầu.
Hắn lại nói: “Nghe nói ở tiệc thưởng cúc mấy năm trước nàng đã đánh một khúc nhạc tự mình phổ.”
Minh Đàn lại gật đầu: “Phu quân muốn nghe ư?”
Giang Tự chưa nghĩ ra nên đáp lại như thế nào thì Minh Đàn đã nghĩ đến, ngay cả chuyện nàng từng đánh khúc nhạc mình tự sáng tác ở tiệc thưởng cúc chàng cũng biết, phu quân của nàng chẳng lẽ đã bị mê hoặc bởi tiếng đàn của nàng ở chùa Đại Tướng Quốc?
Tưởng tượng như vậy, Minh Đàn vừa vui mừng vừa căng thẳng hơn. Nàng lùi lại nửa bước, ra vẻ đoan trang hành lễ, thử nói: “Vậy… thiếp thân bất tài, chỉ đành… bêu xấu một chút mà hiến khúc?”
Không ổn.
Vừa nói xong, nàng liền nhớ ra trước kia trong cung yến đêm Nguyên Tiêu, khi Cố Cửu Nhu nói muốn bêu xấu, phu quân nàng đã nói thẳng bảo người ta biến đi đừng có đàn. Một câu của hắn gần như phá tan cung yến, đêm động phòng hoa chúc của nàng chắc sẽ không vì một lời này mà hỏng bét chứ?
Ban đầu Giang Tự cũng chưa nghĩ nhiều, nhưng Minh Đàn nói xong thì bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, lúc này hắn mới nhớ tới, cung yến đêm Nguyên Tiêu năm ngoái hình như mình nói cái gì đó với vị tiểu thư muốn bêu xấu của phủ Thừa Ân hầu.
Mà đúng là vì “hắn nói cái gì đó” mà vị phu nhân này của hắn mới có thành kiến sâu nặng với hắn như vậy, khi đến Thính Vũ Lâu với bạn còn nói hắn là kẻ thô lỗ ngông cuồng, tục tằn vô lễ.
Minh Đàn cẩn thận ngước mắt nhìn trộm, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt hiếm khi nhiễm chút cảm xúc của Giang Tự. Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Không xấu, bổn vương chỉ cảm thấy, vợ mình rất đẹp.”
—— đây cũng là Thư Cảnh Nhiên và Chương Hoài Ngọc dạy hắn, khen nàng.
Minh Đàn thộn mặt.
Vừa xong phu quân khen nàng đẹp phải không?
Chưa kịp phản ứng, nàng bỗng cảm giác mình bị bế ngang lên. Đợi tỉnh ra thì người đã nằm trên giường. Áo cưới nàng cởi mãi không xong cũng rơi từng cái từng cái xuống đất trước khi nến đỏ tắt…
Trái tim nhỏ bé của Minh Đàn lại bắt đầu đập thình thịch thình thịch, tay nàng quy củ khoanh trên bụng nhỏ, có thể cảm giác được một người cao lớn nằm xuống bên cạnh nàng, thoang thoảng mùi rượu và đàn hương.
Nhưng, cũng không có những động tác tiếp theo như trong xuân cung đồ.
Minh Đàn bình tĩnh lại, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, nhìn về phía nam nhân nằm bên cạnh nàng, thanh âm cũng nho nhỏ: “Phu quân?”
“Ừ.”
Vẫn chưa ngủ.
Chàng không định làm cái gì à?
Đương nhiên Minh Đàn cũng ngượng không dám hỏi thẳng ra, chỉ có thể nghĩ trong lòng. Tròn mắt im lặng một lúc lâu, tay nàng không yên ổn dịch dịch từng ly từng tí về phía Giang Tự, nghĩ thầm, không làm gì thì chắc nắm tay cũng được nhỉ.
Đầu tiên khi nàng mới chạm vào, bàn tay to kia không có phản ứng gì, còn lành lạnh. Đợi đến khi nàng nắm lấy, nhẹ nhàng nhéo nhéo, bàn tay to ấy mới chậm rãi nắm lấy ngón tay nhỏ xinh của nàng, đặt bên người mình.
Minh Đàn vô thức nhếch khóe môi.
Ngoài phòng ánh trăng như nước, mơ hồ có thể thấy được ánh đèn lồng đo đỏ mơ màng, Minh Đàn không ngủ được, bỗng nhiên lại thì thầm hỏi: “Phu quân, bệ hạ tứ hôn, là chàng tự nguyện đúng không?”
Giang Tự nhắm mắt nói “Ừ”.
“Cung yến Nguyên Tiêu năm ngoái, bệ hạ và nương nương có ý tuyển phi cho chàng, lúc ấy chàng có tính cưới cô nương nhà nào khác không?”
“Chưa từng.” Hắn căn bản không muốn cưới vợ.
Minh Đàn thấy hắn đáp lời, lại thấy như được khuyến khích, bèn tiến thêm một bước, luyên thuyên hết việc này đến việc khác, giải thích rõ ràng hết những hiểu lầm mà nàng làm loạn trước mặt hắn trước kia.
Cái miệng nhỏ của Minh Đàn đóng ra mở vào thỏ thẻ giải thích, có vẻ như muốn biến đêm tân hôn thành đêm giải trình, Giang Tự nghe đến mức sắp hết kiên nhẫn.
Mãi sau một lúc lâu, Minh Đàn giải thích xong, tâm tình đã yên ổn, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ.
Vì thế nàng lại tò mò hỏi: “Đúng rồi, trong kinh đều biết Thư nhị công tử, Lục điện soái còn có thế tử Bình quốc công quen thân với nhau, sao phu quân chàng cũng qua lại với bọn họ? Trước kia thiếp chưa bao giờ nghe qua. Vậy chàng cùng Thư nhị công tử…… Ưm ưm ưm!”
Người bên cạnh nàng cuối cùng cũng bị nàng bào mòn hết kiên nhẫn, đột nhiên không chuẩn bị trước mà đè lên nàng, ngăn nàng tiếp tục hỏi chuyện.
Hai tầng áo ngủ đỏ thẫm mỏng manh trên người nàng bị kéo ra nhẹ nhàng, tản ra khỏi eo, bàn tay thô ráp mới vừa nắm lấy tay nàng kia cũng vuốt lên da thịt mịn màng mềm mại của nàng.
Ánh mắt Giang Tự tối sầm, tràn đầy ham muốn.
Có lẽ là do danh tiếng tàn ác của hắn bên ngoài, người khác đều nói hắn vô dục vô tình mà đã quên thực ra hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, đúng là độ tuổi huyết khí bừng bừng.
Hắn đã cưới vợ, mặc kệ vì sao cưới, không có chuyện không chạm vào nàng, chỉ là nghĩ tương lai còn dài, bây giờ cũng chưa vội. Không ngờ hắn không vội nhưng phu nhân này của hắn lại rất gấp.
……
Tố Tâm và Lục Ngạc gác đêm ngoài phòng đến hơn nửa buổi tối cũng chưa nghe thấy tiếng gì, trong lòng lạnh lẽo, từ lâu đã nghe nói nếu hôn phu không thích thì có khả năng đêm tân hôn cũng không làm chuyện vợ chồng.
Nhưng đúng đến lúc mơ màng sắp ngủ, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng thở dốc thô nặng không thèm kìm nén, còn có tiếng tiểu thư nhà nàng nức nở ưm ư. Tiếng rên rỉ nức nở đứt quãng lại yếu ớt, Tố Tâm và Lục Ngạc đều là cô nương còn son chưa gả chồng, nghe được thì xấu hổ không thôi.
Ồn ào đến tận nửa đêm chưa nghỉ.
Đến canh ba, bên trong gọi nước.
Tố Tâm dẫn tiểu nha đầu đi vào, chỉ là mùi hương kiều diễm bên trong khiến nàng xấu hổ không dám liếc mắt nhìn lên giường.
Tố Tâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ thoáng qua khóe mắt thấy cô gia* xả chăn gấm cuốn lấy tiểu thư nhà mình, bế ngang người lên đi sang phòng tắm.
*cô gia: cách tỳ nữ hoặc họ hàng gọi chồng của tiểu thư nhà mình.
Nửa canh giờ sau, bên trong lại gọi nước, khi Tố Tâm lại dẫn nha đầu đi vào mới biết, nước trong thau tắm trong phòng đã tràn ra vương đầy trên đất.
Không cần nghĩ nhiều các nàng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghĩ thầm: Cô gia nhìn mặt thì lạnh mà chuyện này cũng không biết kiềm chế một chút.
Cho tới tận gần canh bốn, hoạt động động phòng hoa chúc mới coi như kết thúc.
Sau khi kết thúc, Minh Đàn xấu hổ cuộn tròn trong chăn, không còn mặt mũi nào nhìn Giang Tự, cũng không dám cầm tay cầm chân gì nữa, chỉ ước gì có thể mỗi người đắp một chăn, ai cũng không chạm vào ai mới tốt! Còn có, sách xuân cung đồ đều là giả! Khi làm chuyện đó thực sự không nhớ nổi cái gì hết, tất cả đều làm theo phu quân nàng!
Nghỉ ngơi đến canh năm, Giang Tự thức dậy.
Hắn nhìn Minh Đàn còn đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, ánh mắt chăm chú, tiện tay dém góc chăn xuống chặt một chút.
Theo quy định, hôm nay phải vào cung tạ ơn, lại là một hồi rườm rà.
Khi Minh Đàn tỉnh, nhớ tới việc này, nhức mỏi khắp người càng rõ ràng hơn, nàng mắc cỡ đỏ mặt, vừa nhìn bà tử lấy khăn lạc hồng, vừa nhéo góc chăn nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ đâu, hôm nay chẳng phải còn phải vào cung tạ ơn sao?”
“Điện hạ nghĩ cho tiểu thư, đã nói với trong cung là ngày mai đi cũng không muộn.” Lục Ngạc lanh lợi đáp, mặt mày phấn khởi vui sướng vì tiểu thư nhà mình được phu quân yêu thương.
Tố Tâm cũng rất vui, nói tiếp theo Lục Ngạc: “Trời còn chưa sáng điện hạ đã đi ra bên ngoài luyện võ, cố ý căn dặn không được đánh thức tiểu thư, đợi tiểu thư tỉnh dậy thì cùng nhau ăn sáng.”
Bà tử bên cạnh trêu ghẹo: “Hai vị cô nương sao còn gọi tiểu thư, nên gọi là Vương phi!”
Tố Tâm và Lục Ngạc liếc nhau, nhấp môi cười hành lễ nói: “Đúng, nô tỳ thỉnh an Vương phi.”
Mặt Minh Đàn lại đỏ bừng, kéo góc chăn lên trên, vừa rụt rè vừa vội vàng sai bảo: “Mau rửa mặt chải đầu cho ta, dọn đồ ăn sáng lên, điện hạ luyện võ nhất định sẽ đói bụng.”
Tố Tâm Lục Ngạc lại đồng thời thưa vâng.
Trước khi thành hôn một ngày, Tố Tâm Lục Ngạc và các bà tử phủ Tĩnh An hầu đã cùng tới Vương phủ treo màn giường, nhân thể làm quen với thuộc hạ phòng bếp của Vương phủ. Quản gia của Vương phủ là Phúc thúc dường như vô cùng hoan nghênh chủ nhân mới, không hề có ý giữ quyền, từ lâu đã nói bên phía Vương phi muốn cái gì thì thêm cái đó, cho nên đương nhiên các nàng nói gì phòng bếp cũng nghe theo.
Chỉ trong chốc lát, Lục Ngạc đã búi cho Minh Đàn kiểu tóc xinh đẹp của cô dâu mới, xiêm y cũng chọn một bộ cầu kỳ, dù sao mới cưới cũng không thể quá mộc mạc, nhưng riêng lông mày lại chỉ tô vài nét, nhìn hơi nhạt.
Khi Giang Tự vào nhà, đồ ăn sáng Tố Tâm yêu cầu chuẩn bị từ sáng sớm cũng được bày lên bàn liên tục.
Hắn đứng ở giữa gian nhà, nhìn một phòng đầy tỳ nữ đang xếp hàng, khựng lại giây lát.
Cháo ngọc nấu nhuyễn, bánh sữa xốp vàng, bánh bao thịt cua trân châu, bánh trôi ngọc trắng, lê chưng sữa đặc… Một bữa ăn sáng này phải có khoảng mười món.
Minh Đàn thấy hắn, khuôn mặt hồng hào lại đỏ bừng, lông mi chớp chớp. Nàng đứng dậy quy củ nhún người hành lễ, tinh tế nhẹ nhàng nói: “Phu quân luyện võ chắc là mệt rồi, mau dùng đồ ăn sáng đi.”
Giang Tự hiển nhiên còn chưa quen với việc đột nhiên trong phủ có một tiểu vương phi xinh đẹp mềm mại yêu kiều, im lặng một lát mới gật đầu ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi xuống, lại có bốn năm nha hoàn bưng một đống đồ vật lần lượt đưa lên từng cái một, nào là mời hắn rửa tay, nào là mời hắn lau mặt.
Tuy hắn xuất thân hoàng gia, biết lễ nghi hiểu phép tắc, tất cả đồ dùng đều theo quy chế của hoàng thái tôn vô cùng tôn quý, nhưng sau khi phụ thân qua đời, hắn cũng không còn để ý mấy thứ lễ nghi rườm rà này nữa, hơn nữa ra chiến trường máu liếm lưỡi đao cũng không cho phép hắn chú trọng lễ nghi tỉ mỉ.
Giang Tự không thích xa hoa, nhưng nể tình vị tiểu vương phi này của hắn mới vào phủ, ngày thường cũng quen giàu sang phú quý nên cũng không nói thêm gì, kiên nhẫn rửa tay lau mặt, bắt đầu dùng bữa.
Khi Giang Tự dùng bữa, Minh Đàn cũng lịch sự văn nhã mà húp từng miếng cháo nhỏ, còn thỉnh thoảng liếc trộm hắn.
Thấy cháo trong bát của Giang Tự đã hết, liền vội vàng bảo nha hoàn thêm vào. Thấy Giang Tự có vẻ muốn ăn bánh xốp mềm, liền vội vàng gắp cho hắn một miếng.
Sau khi Giang Tự ăn được một lúc mới nhớ ra phải có đi có lại, cũng gắp cho Minh Đàn miếng điểm tâm.
Minh Đàn vui vô cùng, thấy Giang Tự ăn cũng no no rồi, nàng buông muỗng sứ, chợt rụt rè hỏi: “Phu quân, chàng nhìn lớp trang điểm hôm nay của thiếp vẫn ổn chứ?”
Giang Tự giương mắt.
“……”
Nàng không nói, hắn còn không nhìn ra là có trang điểm.
Thấy Vương phi của hắn còn chờ hắn trả lời, hắn nghĩ nghĩ, vẫn căn cứ theo nguyên tắc đêm qua Thư Cảnh Niên và Chương Hoài Ngọc dạy, “khen nàng”, đáp lại: “Rất ổn.”
Nhưng Minh Đàn lại không vừa lòng lắm với câu trả lời này, ôm mặt nghiêng nghiêng đầu: “Phu quân, chàng nhìn kỹ lại xem.”
Giang Tự: “……”
Minh Đàn dí sát vào nhắc nhở: “Lông mày?”
Giang Tự đột nhiên nhanh trí: “Hơi nhạt một chút.”
Hắn vừa dứt lời, Lục Ngạc đã cười tủm tỉm cầm chì vẽ mày tới trước mặt hắn: “Hay là điện hạ vẽ mày cho Vương phi?”
Minh Đàn cũng ngượng ngùng nói: “Không biết phu quân có tiện không? Hôm nay A Đàn tự vẽ thấy không ổn lắm, phu quân cảm thấy để hợp với y phục trang điểm hôm nay thì vẽ mày cong sóng nước đẹp hay vẽ mày núi xa đẹp?”
Giang Tự cầm lấy chì vẽ mày đánh giá một lúc lâu, chợt ngước mắt lên hỏi: “Dùng cái này thế nào? Mày cong sóng nước là sao, mày núi xa là sao, khác nhau thế nào?”