• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có gió phất qua làm rừng trúc sau núi lay động xào xạc, thỉnh thoảng có tiếng thông reo hòa vào.

Minh Đàn dứt lời, ba người trong đình im lặng trong chớp mắt rồi chợt cười rộ lên, gió thổi qua mang theo tiếng cười giòn tan khanh khách của thiếu nữ.

“Muội đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Lúc trước là ai cứ mở mồm ra là nói “đồ thô lỗ”, hiện giờ thấy người ta anh tuấn thì không còn tí rụt rè nào, không chỉ vội vàng đến đây để tình cờ gặp mặt, còn bày đặt gì mà “khúc nhạc lỡ sai, Giang lang ngoảnh nhìn”, thế mà cũng nghĩ ra được!” Bạch Mẫn Mẫn đâm chọc nàng.

Bốn bề vắng lặng lại có nha hoàn canh giữ bên ngoài, Minh Đàn không sợ thừa nhận: “Đây gọi là “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, người ta là quân tử phong thần tuấn lãng, thục nữ sao không thể phải lòng?”

Bạch Mẫn Mẫn: “Uyển Uyển, tỷ xem tính muội ấy đi! Khen người ta tuấn lãng thì khen thôi, tự nhiên còn phải chêm thêm lời tự khen bản thân mình là thục nữ, không biết giữ ý gì cả!”

Minh Đàn khẽ nâng cằm, để chứng minh nàng đúng là không có e thẹn gì sất, đôi tay đặt trên đàn hòa với tiếng tùng trúc, lại tấu một khúc《Tiếng trúc cuối xuân》.

Từ trước tới nay khi đánh đàn nàng đều rất tập trung, được sư phụ danh gia truyền thụ, kỹ thuật cao siêu khỏi nói, còn hiếm thấy là vì không chỉ chú trọng vào kỹ thuật khó mà tiếng đàn của nàng còn vui sướng linh động, ẩn chứa tình cảm. Chỉ có đến đoạn cuối, nàng giở trò cũ, vờ như lơ đãng mà đánh sai một nốt.

Đàn xong một khúc nhạc, Minh Đàn rất vừa lòng, lẩm nhẩm lầm nhầm thảo luận với Chu Tĩnh Uyển làm thế nào đánh khúc này cho hợp lý, để âm đánh sai không tỏ rõ ra là cố tình.

Nhưng nàng lại không biết, vị Giang lang kia của nàng rất chi là nể mặt, khi nàng đánh sai lại ngoảnh đầu nhìn thêm cái nữa.

Thực ra hôm nay nhóm người Giang Tự tới chùa Đại Tướng Quốc là để tới thăm Lĩnh Ngộ pháp sư tu hành trong chùa.

Lĩnh Ngộ là đại nho của triều trước, thời Thuần Hưng từng làm quan tể tướng, là đại thần rất được lòng dân. Hồi ấy còn dạy học, học trò của ông trải rộng khắp thiên hạ, ông cũng là thầy của mấy người Giang Tự. Sau khi tiên đế được táng vào hoàng lăng, Lĩnh Ngộ liền vào cửa Phật, không hỏi thế sự, chỉ gặp khách vào dịp sinh nhật mỗi năm.

Hôm nay là sinh nhật ông nên mấy người đặc biệt tới thăm, không ngờ gặp người xong đi ra sau núi lại nghe thấy tiếng đàn.

Sau khi nghe đàn xong, bọn họ vốn định lẳng lặng rời đi không quấy rầy người ta. Ai ngờ Chương Hoài Ngọc mới vừa bước chân đã giẫm lên một cành cây khô, cành cây giòn, giẫm nhẹ lên một cái đã gãy.

“Ai!” Lục Ngạc hô to theo bản năng.

Bốn người: “……”

Nha hoàn của Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển đều xách váy chạy vội ra phía trước nhìn xem ai, hộ vệ cũng đuổi kịp ngay sau đó.

Chương Hoài Ngọc xấu hổ cứng đờ tại chỗ, theo bản năng nhìn về phía Giang Tự.

Vẫn là Thư Cảnh Nhiên kịp thời tỉnh ra, chắp tay từ xa xin lỗi nói: “Tại hạ và mấy người bạn đi ngang qua sau núi, nghe tiếng đàn thấp thoáng bèn nghỉ chân nghe nhạc một lát, cũng không muốn quấy rầy nhã hứng của các vị tiểu thư, không ngờ vẫn làm phiễn, là lỗi của tại hạ.”

Mấy nha đầu đều dừng lại, ô, đây không phải là… Thư nhị công tử sao? Các nàng đi cùng tiểu thư nhà mình xem cưỡi ngựa diễu hành dạo phố từ xa đã thấy công tử như ngọc, phong thần tuấn lãng, nhìn một lần khó quên.

Ba người Minh Đàn nghe tiếng, cũng đi từ trong đình ra.

Thấy người cầm đầu hành lễ chính là Thư Cảnh Nhiên, Bạch Mẫn Mẫn chợt sáng mắt lên.

“Thư nhị công tử!”

Bạch Mẫn Mẫn bước vội, Chu Tĩnh Uyển đi chậm hơn một chút phía sau, cực kỳ quy củ hành lễ.

Vốn Minh Đàn cũng muốn chào hỏi cùng nhau, mà khi nàng quét mắt nhìn người bên cạnh Thư nhị thì thấy một nam tử trẻ tuổi mặc thường phục bằng gấm thêu hoa văn tùng xanh, mắt đen như mực, cả người nàng đã cứng đờ rồi.

Bạch Mẫn Mẫn còn chưa nhận ra, hưng phấn làm quen với Thư Cảnh Nhiên: “Hôm nay Thư nhị công tử đi cùng bạn đến thắp hương à?”

Nàng nhìn mặt mấy người khác, nghi ngờ nói: “Lâu nay nghe nói Thư nhị công tử có quan hệ tốt với Chương thế tử, Lục điện soái, chắc vị này là Chương thế tử phủ Bình quốc công, vị này là Lục điện soái nhỉ? Còn vị này chính là ——”

Khi Bạch Mẫn Mẫn nhận ra Chương Hoài Ngọc và Lục Đình, Thư Cảnh Nhiên đều cười mỉm khẽ gật đầu, mà khi nàng nghi hoặc mà nhìn về phía Giang Tự, Thư Cảnh Nhiên ngừng lại, ho nhẹ một cái hơi mất tự nhiên.

Thư Cảnh Nhiên không giới thiệu, Chương Hoài Ngọc cũng coi như không liên quan đến mình mà đứng một bên phe phẩy quạt xếp, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Lục Đình vốn dĩ thờ ơ lại càng không muốn tham dự, chắp kiếm giấu tay ở sau lưng, chỉ có ánh mắt lơ đãng thỉnh thoảng nhìn qua Chu Tĩnh Uyển mấy lần.

Minh Đàn kéo kéo Bạch Mẫn Mẫn ý bảo nàng không cần hỏi nữa, nhưng Bạch Mẫn Mẫn không hiểu ý, còn vô thức quay ra khen lấy khen để Giang Tự.

Minh Đàn nghe thấy thì lỗ tai đã nóng bừng lên rồi, trong lòng thấp thỏm nghĩ: sao chàng lại đi cùng hội Thư nhị, đến đây lúc nào, vừa rồi chàng có nghe được những lời kia không?

Một lúc sau lại bất giác so sánh: lâu lâu không gặp, hôm nay phu quân tương lai của nàng mặc thường phục màu tùng xanh, ăn nhập với cảnh rừng trúc xanh tươi sau núi, cảm giác làm người ta sợ hãi giảm đi một chút, lại thêm chút thanh cao của núi rừng, giống như gió quét qua cây tùng rồi hòa vào dòng suối mát, hình như còn anh tuấn hơn hôm trước.

Bạch Mẫn Mẫn thấy khen mãi mà không ai giới thiệu người ta với nàng, bản thân người ấy cũng không tự giới thiệu, rốt cuộc cảm thấy hơi sai sai.

Bầu không khí thật tĩnh lặng.

Theo tiếng trúc xào xạc, Giang Tự cụp mắt, cuối cùng mở miệng: “Tại hạ, Giang Tự.”

Bạch Mẫn Mẫn: “……”

Chu Tĩnh Uyển: “……”

Hai người lục tục nhìn về phía Minh Đàn!

Trong lúc Bạch Mẫn Mẫn ba hoa chích choè khen người ta Minh Đàn đã kịp điều chỉnh tốt tâm tình, cũng hạ quyết tâm, mặc kệ lời nói khi nãy có bị người ta nghe thấy hay không, nàng đều phải giả ngu coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nàng ra vẻ chưa bao giờ gặp Giang Tự, hoang mang kinh ngạc giật mình một lúc rồi hồi phục tinh thần rất nhanh, dịu dàng đoan chính mà hành lễ: “A Đàn tham kiến Định Bắc vương điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an.”

Chương Hoài Ngọc nghẹn cười đến sắp điên rồi, Thư Cảnh Nhiên cũng kìm nén đến là vất vả.

Thư Cảnh Nhiên nghĩ thầm: Vị tiểu tiểu thư Minh gia này thật không phải nữ tử tầm thường, kỹ thuật diễn siêu quần, trấn định tự nhiên, ngày nào đó vào phủ Định Bắc Vương đối mặt cục đá lạnh như Giang Tự chắc cũng không thiếu trò hay.

Thật ra trước đó nghe Thánh thượng tứ hôn ở phủ Bình quốc công, Thư Cảnh Nhiên còn kinh ngạc hơn so với Minh Đàn.

Trên đường trở về sau hội thơ, hắn đến đại doanh ngoại ô hỏi Giang Tự vì sao lại có ý chỉ như thế.

Lúc ấy Giang Tự đang viết tấu chương, không thèm ngước mắt mà ném cho hắn một câu: “Chẳng lẽ không phải ngươi nói, có khi bổn vương cũng cưới được à.”

Thư Cảnh Nhiên nghẹn lời, nghe thế mà cảm thấy bất an, bình tĩnh mãi sau mới nói: “Chỉ là ta cảm thấy, nếu huynh không thực lòng muốn cưới thì cũng không cần làm hỏng cả đời tiểu thư nhà người ta. Nếu vì lời của ta mà huynh mới có ý định này thì không phải là lỗi của ta sao?”

Lúc trước thì không sao, nhưng sau khi gặp trong hội thơ hắn cảm thấy tứ tiểu thư Minh gia là vị nữ tử cực thú vị, nếu trở thành một quân cờ trong mưu quyền tranh đấu triều đình thì hơi đáng tiếc.

“Thế nào là thật lòng?” Giọng của Giang Tự nhàn nhạt, nói thẳng vào trọng điểm: “Ngươi không muốn cưới, bổn vương cũng không cưới, ngươi cảm thấy cuộc đời nàng sẽ tốt sao?”

Thư Cảnh Nhiên trầm mặc, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.

Sau khi phủ Thừa Ân hầu rơi đài, Ngọc quý phi bị nhốt trong lãnh cung bị người ta bắt chẹt, đích thứ nữ của Thừa Ân hầu Cố Cửu Nhu ngày xưa dương dương tự đắc đến nỗi có thể nói thẳng mình thích Giang Tự ở trước kim điện đã bị huynh trưởng yếu đuối chủ động đưa vào phủ của đối thủ một mất một còn để cầu an toàn cho bản thân.

Những nữ tử thế gia này đều được nuôi dạy trong nhà, sinh ra trong nhà quyền quý, vận mệnh không thể tránh khỏi việc liên quan đến người khác, vinh quang hay tổn hại của các nàng không thoát được quan hệ với gia tộc.

Khi giàu có phồn thịnh các nàng đúng là những đóa hoa rực rỡ tươi đẹp bắt mắt, nhưng nếu không có quyền thế lớn mạnh chống lưng, các nàng cũng chỉ đành an phận, không làm gì được, đành để mặc cho mưa to gió lớn bẻ gãy giẫm đạp, nhão nát thành bùn.

Giang Tự lại nói: “Thật lòng có giá trị đến đâu? Nàng có ân với bổn vương, bổn vương bảo vệ nàng cả đời bình an là được.”

“Từ từ đã, có ân?”

Thư Cảnh Nhiên tỉnh ra từ trạng thái thẫn thờ.

Giang Tự lại hạ lệnh đuổi khách: “Người đâu, tiễn khách.”

Ngày đó khi Giang Tự nói đến chuyện “có ân” thì sai người đưa hắn ra khỏi doanh trại, hắn cực kỳ tò mò, nhưng dù sao cũng không thể hỏi ra cái gì từ miệng Giang Tự. Nhưng mà Giang Tự đã hứa hẹn bảo vệ nàng sống bình an, có lẽ gả vào phủ Định Bắc vương là bến đỗ tốt nhất của cuộc đời vị tiểu tiểu thư Minh gia này rồi.

Hơn nữa hôm nay chứng kiến, dường như vị tiểu tiểu thư Minh gia này còn cực kỳ vừa ý phu quân tương lai ——

Nghĩ đến đây, Thư Cảnh Nhiên không nhịn cười được nữa, cùng Chương Hoài Ngọc hài hước nhìn về phía Giang Tự.

Sau khi Minh Đàn hành lễ, nàng vẫn luôn uốn gối chưa đứng thẳng dậy, Giang Tự im lặng một lúc lâu mới nói: “Không cần đa lễ.”

Minh Đàn chậm rãi đứng thẳng lên, cúi đầu như cũ, còn cố ý lộ ra đoạn cổ trắng nõn tinh tế, cố gắng đạt tới biểu hiện hoàn mỹ nhất dưới góc nhìn của Giang Tự.

Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển nào còn gì không rõ, yên lặng lui về sau gần nửa bước, không dám quấy rầy màn trình diễn của tiểu tiểu thư.

Nhưng Chương Hoài Ngọc chết mà không có mắt nhìn, nghẹn cười đến mức thiếu chuyên nghiệp thì thôi, còn không nín được mà xen vào nói một câu: “Về sau đều là người một nhà, đương nhiên không cần đa lễ!”

Nghe vậy, lông mi Minh Đàn lại cụp xuống, cổ đã ửng đỏ cả lên.

Đang lúc Minh Đàn nghĩ làm sao để thuận thế nói thêm vài câu với phu quân tương lai của nàng, giọng nói kiêu căng ngạo mạn quen thuộc của Minh Sở vang lên cách đó không xa: “Biểu tỷ, ta đúng là đã đánh giá thấp ngươi, đúng là chó không kêu sẽ cắn người.”

“Chó cắn người có kêu hay không ta không biết, nhưng tiếng chó điên thì vẫn đang văng vẳng bên tai ta.” Giọng nói của Thẩm Họa trước sau như một cực kỳ nhẹ nhàng, còn tỏ ra thong thả ung dung.

“Ngươi!”

Dường như hai người mới vừa qua đây từ bên nhà nghỉ sau núi, thanh âm càng gần, lúc trước vẫn còn rất nhỏ đứt quãng, hiện giờ lại rất rõ ràng.

“Đừng tưởng rằng ngươi được như ý xem mặt nhị công tử nhà Lý tư nghiệp xong thì việc hôn nhân này nhất định sẽ thành, hơn nữa Lý tư nghiệp cũng chỉ là quan lục phẩm, rốt cuộc ngươi đắc ý cái gì? Về sau gặp Minh Đàn còn chẳng phải hành đại lễ sao!”

“Hành lễ với Vương phi là chuyện đương nhiên, chỉ sợ có người còn chẳng có cơ hội hành lễ!”

“Ai thèm cái cơ hội đó!” Minh Sở tức đến độ cười rộ lên, “Nhưng mà biểu tỷ, ngươi đúng là có thể co có thể giãn, nghe nói trước khi ta về kinh, hai ngươi cũng như nước với lửa, sao hả, thấy người ta sắp làm Vương phi liền muốn đi theo nịnh nọt rồi?”

“Đừng cho là ta không biết, vì lấy lòng Minh Đàn, ngươi lấy tin tức từ ca ca ngươi rồi đưa nó ra đại doanh ngoại ô nhìn lén Vương gia, ca ca ngươi chắc là không biết nhỉ? Ngươi cũng đúng là nhẫn tâm với ca ca ngươi, vì vinh hoa phú quý có chuyện gì không làm được không?!”

Minh Đàn: “……?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK