Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng Minh Đàn đã kéo Giang Tự về phủ Định Bắc vương ngay khi cửa cung mở ra. Trong cung hỗn loạn rối ren, vất vả lắm mới tránh được liên quan đến mình, nàng trăm triệu lần không muốn lại vào trong cung nữa.
Chỉ mấy ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, Giai tần đi.
Hoàng thượng hạ chỉ, Giai tần sinh hoàng tử có công, đặc biệt cho phép hậu táng theo quy chế của phi.
Nàng sinh được tiểu hoàng tử, trước khi mất còn được thăng lên chức tần, sau đó lại được an táng theo quy cách của phi, đương nhiên Đỗ gia không có gì bất mãn. Thậm chí bọn họ còn muốn mượn ánh hào quanh này mưu cầu cho thứ huynh của nàng ấy một chức vụ còn trống ở Lễ bộ, Thánh thượng không vui nhưng vì bồi thường cho Đỗ gia nên vẫn đồng ý.
Minh Đàn nghe Giang Tự nói xong, trong lòng thấy thật hụt hẫng.
Có thân thế tốt thì sao, bị đưa vào cung thì đã mặc định chỉ là quân cờ để trao đổi lợi ích. Lợi ích đã đạt được, người sống hay chết dường như cũng chẳng quan trọng lắm với gia tộc.
Tuy nàng không thích Giai tần, nhưng Giai tần cũng chỉ là nói chuyện khó nghe mà thôi, cũng chưa làm chuyện gì hại người khác, một người đang sống sờ sờ lại mất đi, chỉ để đổi lại một chút lợi ích, không khỏi làm người ta thương cảm.
Còn tiểu hoàng tử mà Giai tần sinh ra, có vẻ Hoàng thượng muốn ghi vào dưới danh nghĩa Lan phi.
Đây là chuyện tốt, tính tình Lan phi từ trước tới nay lạnh lùng, không kết bạn với nhiều người, nuôi một vị hoàng tử nhỏ dù sao cũng có thể bớt chút buồn bã trong thâm cung cô quạnh này. Hơn nữa hoàng tử có mẫu phi có địa vị cao thì cuộc sống trong cung cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Là kẻ cầm đầu mọi chuyện, đương nhiên Thục phi không có kết cục gì tốt. Đầu tiên nàng ta bị giam trong Tê Vân Cung, sau đó có tỳ nữ thân cận chủ động tới tìm Hoàng hậu, phân trần chuyện nham hiểm nàng ta làm với con của những phi tần khác trong mấy năm nay.
Đừng thấy bình thường Thục phi không tranh đoạt gì, tỏ ra là người dịu dàng hiền thục, chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung mấy năm nay, hơn nửa đều có bàn tay của nàng ta nhúng vào.
Hoàng hậu điều tra ra hết tất cả mọi chuyện rồi bẩm báo lên, Thành Khang đế càng nghe sắc mặt càng trầm như hồ nước. Hắn chưa bao giờ biết người bên gối bình thường lương thiện như vậy mà lại có thể ngoan độc đến thế!
Ban đầu hắn định niệm tình tình cảm ngày xưa, chỉ định biếm nàng ta thành mỹ nhân giam vào lãnh cung, nhưng giờ xem ra nếu chỉ như vậy cũng quá hời cho nàng ta.
“Nữ nhân độc ác này chết muôn lần không đủ đền tội!” Thành Khang đế đập bàn đứng dậy, “Người đâu, truyền chỉ, Thục phi sát hại phi tần, mưu hại con vua, gây họa loạn hậu cung, làm nhiều việc ác! Ngay trong ngày tước bỏ phong hào, biếm làm thứ dân, ban một dải lụa trắng lấy thân mình đền tội!”
Dường như Thục phi đã dự đoán được kết quả này từ lâu, khi lụa trắng được ban đến nàng ta cực kỳ bình tĩnh bảo người khác lui ra.
Nửa khắc sau, trong phòng vang lên tiếng ghế đổ xuống đất, thái giám đẩy cửa đi vào thì đã thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, không còn hơi thở.
Thục phi bị ban chết, cha anh nàng ta trước kia vì nàng ta có thai mà không sao cả cũng khó thoát tội. Từng chuyện trong danh sách nhận hối lộ được tra xét, cha anh nàng ta đặc biệt bị phán tội nặng nhất, miễn chức xét nhà, lưu đày biên cương, ba đời con cháu không được về kinh.
Chuyện đến đây thì kết thúc, dưới cơn giận của đế vương, cuối cùng trong cung cũng yên ổn, nhóm cung phi yên ổn an phận theo khuôn phép, chuyện tình cờ gặp mặt tranh sủng lâu rồi cũng không xảy ra.
Trong cung bình lặng, ngoài cung cũng được sống yên ổn. Minh Đàn sung sướng vì nhiều ngày nay không cần vào cung, rảnh rỗi không có việc gì nên cùng thêu của hồi môn với Chu Tĩnh Uyển.
Ra tháng giêng, hôn sự của Chu Tĩnh Uyển và Lục Đình cũng rục rịch tiến hành.
Theo lý thuyết trước khi thành hôn nam nữ hai bên không nên gặp nhau, nhưng Lục Đình lại không phải người chú trọng lễ nghi, trong tháng giêng đã tới Chu phủ chúc Tết thăm hỏi tới ba lần.
Chu Tĩnh Uyển không còn cách nào khác, đành phải giả bộ ngẫu nhiên gặp hắn ở trong phủ, để hắn đỡ phải vì không gặp được người lại đến lần thứ tư lần thứ năm, đến lúc đó mà lộ ra ngoài thì đúng là chuyện cười chết người.
Nghe xong lời oán trách của Chu Tĩnh Uyển, Bạch Mẫn Mẫn đang xếp sợi tơ cho các nàng ở bên cạnh trêu chọc nó: “Tỷ đừng có được hời lại còn khoe, ai chẳng biết Lục điện soái vì cưới Chu đại tài nữ mà quét sạch hiệu sách, thư viện trong kinh, sách cổ tranh cổ gì cũng mua hết, ngay cả bảo vật trấn giữ cửa hiệu của người ta cũng không buông tha.”
Minh Đàn cũng không quên kẻ xướng người họa chế nhạo: “Đâu chỉ hiệu sách thư viện trong kinh, ngay cả Tàng Thư Các trong cung cũng bị Lục điện soái đánh cướp một lần. Hôm trước tiến cung, Hoàng thượng còn nói với phu quân nhà muội… thế này này, khụ khụ!”
Nàng dừng lại hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Thành Khang đế ngữ: “Lục Đình này cũng không khách sáo gì cả, trẫm cho hắn đi Tàng Thư Các chọn thoải mái, thế mà hắn cũng làm thế thật, tự mình chọn còn chưa đủ, còn hỏi thái giám đồ quý hiếm là đồ nào!”
“Thực sự có việc này à?”
“Chẳng nhẽ còn giả sao.”
“Không ổn, buồn cười quá, sao Lục điện soái lại thú vị như vậy!” Bạch Mẫn Mẫn ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
Minh Đàn cũng che miệng cười khúc khích với nàng.
Thật ra nàng bắt chước thế cũng không phải làm quá lên, chẳng qua nàng đã lược bỏ một câu quan trọng nhất.
Lúc ấy Thành Khang đế khó chịu xong còn do dự nhìn Giang Tự: “Không phải hắn như thế này là học từ đệ chứ?”
Lúc ấy nàng ở bên cạnh nghe thấy thì xấu hổ đến mức suýt nữa tìm một cái lỗ nẻ để chui vào.
Chu Tĩnh Uyển vốn đã hay ngượng, giờ này bị hai người nói đến đỏ bừng cả mặt, cũng xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để trốn.
Nàng xấu hổ khó chịu, không biết nghĩ ra chuyện gì mà bỗng nhiên lại nhẹ giọng từ tốn chuyển đề tài đến Bạch Mẫn Mẫn: “Muội còn có thời gian nói tỷ, khăn tay cũng không thêu được cho tốt, sau này muốn Hoàng hậu nương nương thấy muội thế nào hả!”
“Muội đâu có gả cho Hoàng hậu nương nương, huống hồ Hoàng hậu nương nương nói người thích sự hoạt bát rộng rãi của muội, thế chẳng phải tốt sao?” Bạch Mẫn Mẫn dõng dạc, “Còn Chương Hoài Ngọc kia, sao đáng để muội thêu khăn tay cho hắn!”
Chu Tĩnh Uyển vẫn luôn nhìn nàng, nghe vậy chợt cười rộ lên, giọng nói cũng mỉa mai: “Nhìn đi, ai cả ngày la hét Chương thế tử không bằng Thư nhị công tử có dung mạo phẩm chất hơn người nên không muốn gả cho Chương thế tử nhỉ? Đến chuyện Hoàng hậu nương nương có thích mình hay không, có muốn thêu khăn tay cho Chương thế tử hay không còn cân nhắc hết cả rồi, có thể thấy người nào đó đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!”
Bạch Mẫn Mẫn khựng lại trong chớp mắt, lúc này mới nhận ra mình bị dụ nói.
Nàng buông sợi tơ trong tay nhào tới thọc tay vào cái cổ mịn màng của Chu Tĩnh Uyển: “Giỏi lắm Chu Tĩnh Uyển, còn chưa lấy chồng mà đã biết nói mấy lời này rồi hả? Chắc là Lục Đình kia dạy hư tỷ rồi!”
Chu Tĩnh Uyển sợ nhột, lại biết Bạch Mẫn Mẫn cũng vậy, vội duỗi tay phản kích.
Minh Đàn sung sướng ở bên cạnh nhìn hai nàng thọc lét lẫn nhau, thỉnh thoảng nói giúp Bạch Mẫn Mẫn một câu, lại phụ họa Chu Tĩnh Uyển một câu. Khích bác đến cao trào thì không hiểu sao hai người kia nhận ra, bất thình lình đồng loạt quay ra nhắm vào nàng, thay phiên kể ra mấy trò con bò của nàng trước khi thành hôn, còn cùng nhau động thủ cù nàng, nàng tự làm bậy, đương nhiên bị cù đến mức liên tục xin tha.
Qua mười lăm, rất nhanh đã hết tháng giêng.
Tuy việc trong cung đã ổn nhưng vì tết Nguyên Tiêu lại thấy máu nên chung quy cũng không phải dấu hiệu gì tốt.
Vừa ra tháng giêng, Giám chính Khâm Thiên Giám đã bẩm báo hiện tượng thiên văn cho Thành Khang đế. Ông nói mấy ngày gần đây nhìn sao, tinh tú phương nam liên tục có biến động khác thường. Đầu tiên là có sao lạ lạc vào nhóm sao phương đông, sau đó lại có mưa sao băng rơi xuống phía nam.
Giám chính khom người nhắc nhở nói: “Bệ hạ, bình thường hai mươi tám chòm sao là đại diện cho quân vương, các sao lẻ là biểu tượng của dân chúng, sao lẻ rơi, e rằng dân chúng gặp hạn lớn.”
Phương nam.
Thành Khang đế nhíu mày suy nghĩ.
Hắn còn chưa kịp nghĩ ra chuyện gì, tin tức cũng truyền từ Vũ Châu tới, nói là gần đây Dẫn Xuyên đạo nhân đi qua khu vực Vũ Tây, khi nói chuyện với người khác thì truyền lại một câu tiên tri rằng: “Hải Long Vương xuất hiện trên đời, pháp sư dùng ngọc tế thần, tai họa đến.”
Dẫn Xuyên đạo nhân giống Vân Yển đại sư, đều là người tài thời kỳ Cao Tông, Cao Tông từng ca tụng người này “người biết chuyện biết đời, đoán được tương lai”.
Ông vân du tứ phương, lánh đời nhiều năm, sau khi Cao Tông qua đời thì chưa hề để lại lời tiên tri. Hiện giờ lại nói như vậy, tuy Thành Khang đế không tin quỷ thần, nhưng cũng không thể xem nhẹ.
Màn đêm buông xuống, Thành Khang đế triệu Giang Tự vào cung.
Giang Tự nói: “Dẫn Xuyên đạo nhân không phải bọn đạo chích mê tín dị đoan, từng dự đoán được sự cố vỡ đê Nỗ Hà thời Cao Tông, nạn châu chấu ở huyện Sùng, còn có chuyện quân nam di xâm lược.”
Sắc mặt Thành Khang đế nghiêm trọng gật đầu: “Cho nên trẫm mới gọi đệ tới.”
Giang Tự đi đến trước ngự án đứng cạnh Thành Khang đế, hắn đề bút, viết một chữ “Linh” phức tạp trên giấy như nước chảy mây trôi, sau đó hai người lặng im, một lúc lâu không nói gì.
Pháp sư dùng ngọc tế thần, hợp lại ám chỉ chữ “Linh”.
Lúc trước Thành Khang đế nghe Khâm Thiên Giám nhắc tới phương nam, còn đang suy nghĩ có phải Đồng Cảng đang chuẩn bị mở cảng sẽ xảy ra chuyện gì xấu hay không, mà nay lại có lời tiên tri của Dẫn Xuyên đạo nhân, mới nhận ra nơi xảy ra chuyện có lẽ là Linh Châu.
“Hải Long Vương xuất hiện, đệ cảm thấy nên giải thích thế nào?” Thành Khang đế lại hỏi.
Giọng của Giang Tự trầm tĩnh: “Hải Long Vương xuất hiện, đơn giản là Linh Châu muốn tạo phản, loạn cướp biển, hoặc là, có sóng thần.”
Xem xét tình hình trước mắt, trừ phi Túc gia bị điên, thấy cuộc sống êm đềm quá nên mới làm loạn, còn không thì không có khả năng làm bừa.
Loạn cướp biển… Thời Cao Tông vẫn có, nhưng đến triều trước cảng Linh Châu đã cực kỳ giàu có, thương mại trên biển đã đi vào nề nếp, rất ít khi thấy cướp biển. Cho dù có cũng chỉ làm loạn được một thời gian ngắn đã bị tiêu diệt, không tạo được nguy hiểm gì.
Vậy nếu là sóng thần ——
Thành Khang đế trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói: “Trẫm thà nguyện là Túc gia tạo phản, hoặc là cướp biển xâm nhập còn hơn.”
Sóng thần nguy hiểm, chạy dài ngàn dặm, đặc biệt là Linh Châu là địa phương quan trọng, nếu thương vong mấy trăm vạn người, dân chúng lang bạt khắp nơi, thiên tai xảy ra thì ắt sinh loạn lạc.
“Thọ Khang Cung nói thế nào?” Giang Tự hỏi.
Thành Khang đế yên lặng một lát mới đáp: “Trẫm bảo Giám chính Khâm Thiên Giám đi qua Thọ Khang Cung, cũng sai người truyền qua lời tiên tri của Dẫn Xuyên đạo nhân, bên phía Thọ Khang Cung chỉ nói bốn chữ, lời vô căn cứ.”
Linh Châu chưa từng có sóng thần, hiện giờ nếu nói khả năng Linh Châu có sóng thần thì Túc thái hậu sẽ không tin. Mặc dù có lời của Dẫn Xuyên đạo nhân, bà ta chắc hẳn sẽ nghi ngờ Thành Khang đế tìm người để đánh lạc hướng, có ý đồ lấy lời tiên tri ra để ép bà ta giao cảng Linh Châu ra.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù có tin thì Túc thái hậu cũng sẽ không làm gì cả.
Nếu sắp có sóng thần, Linh Châu chắc chắn phải đóng cảng. Hiện giờ buôn bán trên biển ở Linh Châu một ngày ra bao nhiêu tiền, ngưng lại một ngày tổn thất không thể đo lường được. Hơn nữa còn muốn sơ tán dân chúng ra khỏi Linh Châu… Linh Châu không phải địa phương nhỏ bé nào, nếu bảo dân chúng tới nơi khác, bắt đầu di dời từ đâu, lại đi đến nơi nào? Túc gia thì sao?
Chuyện còn băn khoăn quá nhiều, rút dây động rừng, bà ta chỉ có thể lựa chọn không tin, cũng chỉ có thể cầu nguyện đây chỉ là âm mưu Thành Khang đế thiết kế để đoạt lấy Linh Châu mà thôi.
Kết quả này có thể dự đoán được, nhưng Giang Tự nghe xong vẫn không khỏi trầm mặc trong chốc lát.