Hắn đỏ bừng cả mặt, hơi hơi há miệng, lại không nặn ra được câu nào để nói.
Lục công chúa tự cho là mình hiểu lòng người: “Ta không có ý ép ngươi, nếu ngươi không muốn đáp thì đợt lát nữa lên sân khấu ta cùng tỷ thí với ngươi, ta thắng thì ngươi nói cho ta nghe được không?”
Thẩm Ngọc mặt đỏ tai hồng, ngập ngừng nói: “Tỷ thí cùng, cùng nữ tử, thắng cũng không vinh dự.”
“Thẩm tiểu tướng quân cũng không nên xem thường nữ tử,” Lục công chúa kiêu ngạo hất hất khuôn mặt bánh bao lên, “Ta cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, ta nhất định phải thi với ngươi!”
Thẩm Ngọc vốn định từ chối, nhưng Lục công chúa nghiễm nhiên không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua, hắn đành phải sửa lời nói: “Nếu như thế, vậy, vậy mạt tướng nhường người ba mũi tên.”
Lục công chúa cũng không tranh luận nhiều với hắn nữa, chỉ kéo cung thử dây rồi đập tay nhẹ nhàng nói: “Thành giao!”
Không bao lâu sau, tỷ thí bắt đầu.
Minh Đàn ngồi cùng một chỗ với Giang Tự, bày ra đầy đủ phong cách tư thế đoan trang nhã nhặn lịch sự của Vương phi. Trong thực tế nàng cảm thấy thi cưỡi ngựa bắn cung rất nhàm chán, người mà không anh tuấn thì cho dù có bắn bách phát bách trúng cũng có ý nghĩa gì.
Ngồi yên một lúc lâu, nhìn thấy Lục công chúa và Thẩm Ngọc cùng nhau lên sân khấu, cuối cùng Minh Đàn cũng thấy hứng thú.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, Thẩm Ngọc làm tư thế “Mời”, Lục công chúa ngay sau đó giương cây cung của nàng lên, thẳng lưng, nhắm chuẩn hồng tâm bắt đầu bắn tên.
Trước đó chỉ nghe cô công chúa nhỏ này tự khoe khoang về bản thân, trong rừng lúc bắn thỏ xong cũng vì con thỏ bị ghim xuống đất Minh Đàn mới phát hiện ra có người, nên vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ bắn tên của công chúa nhỏ là như thế nào. Hôm nay vừa nhìn đã thấy chuyện công chúa tự biên tự diễn về mình có vẻ cũng không tính là quá mức.
Khuôn mặt bánh bao của nàng căng lên, nghiêm túc căng thẳng, tập trung tinh thần kéo cung, liên tiếp lấy tên từ trong bao tên sau lưng, bắn liên tiếp mười mũi trúng hồng tâm cả mười.
Trái lại Thẩm Ngọc theo sau lên sân khấu, tuy cũng bắn trúng hết vào hồng tâm nhưng lại chỉ bắn bảy mũi tên là ngừng.
Minh đàn áp sát vào Giang Tự, nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, chàng có cảm thấy Lục công chúa Nam Luật và biểu ca Thẩm gia đứng chung một chỗ rất xứng đôi hay không?”
Giang Tự hiếm thấy gật đầu.
Đêm qua sau khi rời khỏi lều của Thẩm Ngọc, hắn tìm ám vệ tới hỏi mới biết hắn nghĩ nhiều rồi, tiểu vương phi hỏi đến chuyện của Thẩm Ngọc hẳn là vì vị Lục công chúa Nam Luật kia.
Trận tỷ thí trước mắt này kết thúc rất nhanh, Minh Đàn nhìn khuôn mặt bánh bao tươi cười xán lạn của Lục công chúa, kiêu ngạo ưỡn ngực, cũng cảm thấy tâm trạng rất tốt, nhấp một ngụm nhỏ rượu trái cây.
–
Hôm nay sau khi kết thúc thi thố cưỡi ngựa bắn cung thì sẽ nhổ trại về thành, sứ đoàn Nam Luật tới kinh thành mấy ngày cũng đã định ra thời gian trở về từ lâu.
Nhưng trên đường trở về kinh, Lục công chúa đột nhiên phiền muộn đòi lên ngồi cùng xe ngựa với Minh Đàn.
Minh Đàn thấy nàng ủ rũ, thật cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
“Trước khi thi đấu ta đã thống nhất với Thẩm tiểu tướng quân rằng nếu ta thắng thì hắn sẽ trả lời ta hiện giờ hắn có thích nữ tử nào không.” Nàng chống cằm, mặt đầy vẻ u sầu, “Ta vừa mới hỏi, hắn nói không có.”
Minh Đàn thở phào một hơi: “Thế chẳng là tốt à?”
“Ta lại hỏi hắn có đồng ý làm phò mã của ta không, hắn nói hắn là tướng sỹ Đại Hiện, đến chết cũng muốn bảo vệ quốc gia, há có thể làm phò mã nước khác. Ta nói hắn hiểu lầm rồi, ta không có ý muốn hắn rời khỏi Đại Hiện, ta gả qua đây chẳng phải là được rồi sao? Nhưng hắn lại nói, mới gặp hôm qua, sao có thể đã bàn tới chuyện cưới hỏi, lấy chồng cưới vợ cần phải tìm hiểu rõ nhau mới nên quyết định. Nhưng sau này ta về Nam Luật rồi, làm sao có thời gian tìm hiểu lẫn nhau với hắn.”
Nói đến đây, gương mặt bánh bao nhỏ của Lục công chúa đã sa sầm đi hẳn.
“Cô bảo có phải hắn chán ghét ta nên mới nhiều lần từ chối thế không, Đại Hiện các cô cưới gả phiền toái thế à? Tuy ta có thể tranh thủ bẩm với Hoàng đế Đại Hiện cưỡng ép thành công, nhưng nếu hắn không muốn, ta làm như vậy chẳng phải sẽ càng khiến hắn khó chịu hơn sao?
Trước kia xin Nam Luật vương soạn quốc thư bắt người ta bỏ vợ còn làm được, thế mà giờ đây lại nghĩ đến Thẩm Ngọc không muốn, Minh Đàn vừa cực kỳ bất ngờ cũng thấy hơi mừng, xem ra công chúa nhỏ trưởng thành rồi.
Nàng nghĩ nghĩ rồi cân nhắc nói: “Chắc là biểu ca Thẩm gia không phải cố ý từ chối đâu, hai người cũng đúng là mới quen nhau trong thời gian ngắn, việc kết hôn huynh ấy cần cẩn thận, cô càng cần thận trọng hơn.”
“Thật không?” Lục công chúa vô cùng đáng thương nhìn nàng.
Minh Đàn gật đầu, lại vẫy vẫy tay, ý bảo nàng dựa lại gần đây chút.
Nàng ấy do dự ghé sát vào.
Minh Đàn nhẹ giọng nói: “Khi nãy hai người tỷ thí, ta có hỏi qua phu quân, phu quân nói không có ai trong Định Bắc trong quân có thể sánh nổi Thẩm tiểu tướng quân về thuật cưỡi ngựa bắn cung, nếu huynh ấy muốn, khi nãy có thể vừa bắn trúng hồng tâm vừa làm mũi tên của cô rơi xuống.”
Lục công chúa ngẩn ngơ một lát, chậm chạp nói: “Vậy là hắn cố ý nhường ta?”
“Chứ sao nữa? Cho nên, không phải huynh ấy chán ghét cô đâu.”
Lục công chúa vội nắm lấy tay nàng: “Vậy nếu hắn đã không chán ghét ta, làm sao để chúng ta tìm hiểu lẫn nhau được, chỉ còn có mấy ngày, hơn nữa, hơn nữa phụ vương ta đã chọn được phò mã cho ta ở Nam Luật rồi.” Nói xong lời cuối cùng, nàng hơi chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, nhưng nàng nghĩ đến chuyện gì đó lại vội vàng bổ sung, “Nhưng nếu Thẩm tiểu tướng quân xin cầu hôn với phụ vương, chắc chắn phụ vương sẽ suy xét lại. Cô cũng biết đó, phụ vương cực kỳ coi trọng quan hệ hữu nghị giữa Nam Luật và Đại Hiện.”
Vậy… Minh Đàn gật gật đầu, chỉ suy nghĩ một lát đã có biện pháp.
Nhưng nàng lại bất thình lình nhớ ra con cáo tuyết bị công chúa đòi lại, ý tưởng nói ra tới miệng rồi lại chợt nuốt xuống.
Nàng cố ý khụ khụ hai tiếng, từ tốn nói “Biện pháp thì đương nhiên là có, chỉ xem xem công chúa có thực sự thành tâm muốn biết không thôi.”
Lục công chúa ngơ ra: “Ta thực sự thành tâm.”
Minh Đàn cũng không nhìn nàng, chỉ thong thả ung dung vuốt phẳng nếp áo bị gập lại, hờ hững bâng quơ mà lầm bà lầm bầm: “Cũng sắp vào đông rồi, quần áo mùa đông năm nay còn chưa may, năm ngoái không may quần áo mới, ôi, đường đường là Vương phi, thật là tiết kiệm quá đi mất.”
Lục công chúa cuối cùng cũng tỉnh ra: “Da, da cáo tuyết tặng cô đó!”
Minh Đàn mở tròn mắt, dù thích nhưng vẫn ung dung nhìn nàng: “Hôm qua cô thành tâm đưa cho ta thì chỉ cần ngần đó, nhưng cô lại lấy về, hôm nay không còn giá đó nữa đâu.”
“Vậy, vậy cô nghĩ xem muốn cái gì, ta đều cho cô.”
Minh Đàn lại ra vẻ trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: “Trước khi đi, tới Vương phủ nướng cho ta một cái đùi dê nhé.”
“Được!”
Minh Đàn vừa lòng, lúc này mới cười tủm tỉm ý bảo nàng ghé tai lại gần đây, rồi bám vào bên tai nàng thì thầm vài câu.
Lục công chúa nghe xong, thoáng cân nhắc rồi mặt bánh bao mặt lập tức sáng bừng lên: “Hai cái đùi dê, bản công chúa nướng cho cô hai cái đùi!”
–
Hai ngày sau, sứ đoàn Nam Luật chuẩn bị đi về. Thành Khang đế chuẩn bị hơn mười xe quà, cũng gửi một phong quốc thư, xem như thể hiện tấm lòng của Đại Hiện với nước bạn.
Sáng sớm Minh Đàn đã rời giường trang điểm, lên xe ngựa Vương phủ cố ý chạy đến cửa thành đưa tiễn.
Thấy là Minh Đàn, Lục công chúa vội vàng nhảy từ trên ngựa xuống, nắm lấy đôi tay nàng cười cười nói: “Ta còn tưởng cô không tới đó.”
“Sao có thể, đã bảo sẽ tới tiễn cô nên đương nhiên sẽ đến.”
Đúng lúc này Lục Ngạc dâng lên một cái hộp gấm nhỏ, Minh Đàn nhận hộp gấm tặng cho nàng.
“Tặng cho ta?” Lục công chúa nhận, tò mò xem xét một lát, “Hiện giờ ta có thể xem không?”
Minh Đàn gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Lục công chúa vội vàng mở ra, bên trong là một túi thơm cực kỳ tinh xảo, nàng nhìn không chớp mắt trầm trồ nói: “Thật đẹp! Đây là cô thêu à?”
Ngày ấy trước khi xuống xe ngựa, Lục công chúa thuận miệng hỏi Minh Đàn túi thơm bên hông Định Bắc vương điện hạ lấy từ đâu tới, thêu thật là đẹp. Minh Đàn ghi nhớ chuyện này trong lòng, khi về phủ bèn thêu cho vị công chúa nhỏ này một cái túi thơm.
Lục công chúa yêu thích không buông tay, cẩn thận xem một lát, chỉ vào chữ “Thuần” thêu ở mặt bên vui vẻ nói: “Cô còn thêu khuê danh của ta.”
Minh Đàn cong môi gật đầu.
“Nhưng đây là cái gì? Đây là bánh bao à?” Lục công chúa nhìn hình thêu trên túi thơm, hơi mê mang, sao nhìn thế nào cũng thấy giống bánh bao, sao lại thêu bánh bao lên túi thơm chứ.
Minh Đàn không nhịn được nhéo mặt nàng: “Chính là bánh bao!”
……!
“Thôi, dù sao nếu việc này thành công, sớm hay muộn cô cũng đến Thượng Kinh, ta sẽ không tặng quà gì nhiều cho cô, cô mau lên ngựa đi, hoàng huynh của cô chờ đến sốt ruột rồi đấy.” Minh Đàn thúc giục nói.
Lục công chúa vẫn còn có chút lưu luyến, nhưng vừa nói như vậy thì nàng thấy hình như cũng đúng. Nàng gật đầu, nhìn Thẩm Ngọc ngồi trên lưng ngựa thẳng tắp như cây tùng nhỏ, vui mừng ôm Minh Đàn một cái, còn thì thầm bên tai Minh Đàn một câu: “Cô cứ chờ ta tới làm biểu tẩu của cô đi!”
Minh Đàn: “……”
Lục công chúa này tuổi còn nhỏ mà sao cứ lúc nào cũng nhớ đến chuyện làm tăng vai vế cho mình thế nhỉ.
Thẩm Ngọc bỗng nhiên hắt xì, theo bản năng quay đầu lại nhìn Lục công chúa đang lẩm nhẩm lầm nhầm với Đàn biểu muội, trong lòng luôn có một dự cảm không tốt.
Vô cớ bị phái đi hộ tống sứ thần và quà đáp lễ đến Nam Luật, hắn đã thấy hơi khó hiểu, sứ đoàn Nam Luật là một đoàn người lớn, đường về cũng là một đường thẳng tắp, có gì mà phải hộ tống, hắn cảm thấy Thánh thượng sai hắn làm chuyện này hình như hơi kỳ quái.
Ra khỏi thành không bao lâu, Lục công chúa cố ý đi chậm lại, đợi cho đến khi song hành cùng Thẩm Ngọc, nàng cười tủm tỉm nói: “Thẩm tiểu tướng quân, đường về còn xa, hiện giờ chúng ta có rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau cho kỹ!”
“……?”
Cuối cùng Thẩm Ngọc cũng bừng tỉnh!
Sau khi tiễn Lục công chúa đi, vài ngày tiếp theo Minh Đàn đều lười biếng nghỉ ngơi trong phủ không ra ngoài.
Hiện giờ đã giải quyết xong chuyện Linh Châu, việc đoạt lại Vinh Châu dường như lại được tiến hành tiếp, đã nhiều ngày nay Giang Tự đều ở Vạn Quyển Trai tiếp khách, Minh Đàn cũng không đi quấy rầy. Sắp vào đông rồi, lại gần cuối năm, nàng cũng có rất nhiều chuyện bận lòng.
Nhưng thế mà Bùi thị lại hiếm có một lần đến phủ Định Bắc vương.
Bà là mẫu thân của Vương phi, tới Vương phủ cũng là bình thường. Nhưng bà nghĩ mình không phải mẹ đẻ Minh Đàn nên dù sao cũng không nên coi Vương phủ như nhà mình mà qua lại tùy ý, bình thường nếu có chuyện gì thì chủ yếu là Minh Đàn về phủ Tĩnh An hầu.
“Mẫu thân, sao hôm nay lại rảnh đến đây thế?” Minh Đàn đỡ Bùi thị ngồi xuống chủ vị ở phòng khách, lại sai Tố Tâm đi chuẩn bị trà và điểm tâm mà Bùi thị thích.
Bùi thị khảy khảy nắp trà, ôn hòa cười nói: “Không có việc gì, hôm nay đi phủ Xương quốc công xem vở kịch mới của Phúc Xuân Ban một lát, tiện đường tới đây thăm con.”
Phủ Xương quốc công và phủ Định Bắc vương, thuận đường đến độ có thể về phủ Tĩnh An hầu đến hai lần đó. Minh Đàn hiểu ý, bảo bọn nha hoàn trong Vương phủ mà Bùi thị không biết tạm thời lui ra.
Đợi đến khi mọi người ra ngoài hết, Minh Đàn mới hỏi: “Mẫu thân, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bùi thị cũng không vòng vo nhiều, nghĩ nghĩ rồi cân nhắc hỏi: “Mấy ngày gần đây… Vương gia có nói với con chút gì về chuyện triều chính không?”
“Không có.”
Bùi thị trầm ngâm một lát lại nói: “Thực ra cũng không có gì, nhưng đã nhiều ngày nay ta thấy phụ thân con có vẻ nặng nề tâm sự, ta hỏi ông ấy thì ông ấy cũng không nói.”
Bùi thị thở dài: “Ta và phụ thân con, con cũng biết đấy, từ trước đến nay cũng thế mà thôi, chỉ là hiện giờ…” Bà hơi thẹn thùng, sau một lúc lâu, bà mới thì thầm bên tai Minh Đàn gì đó.
Minh Đàn vừa nghe, kinh ngạc tròn mắt.