Vụ án Chu Bảo Bình chết bất đắc kỳ tử liên quan đến rối loạn ở Thị Bạc Tư được trình lên đến tai thiên tử, Thành Khang đế hạ chỉ khôi phục thanh danh của ông, an táng theo quy cách quan viên, cũng thưởng bạc an ủi người nhà.
Ngoài mặt thì đây đã là cách giải quyết tốt nhất Thành Khang đế có thể dành cho Chu Bảo Bình, nhưng sau lưng Thành Khang đế sẽ ngầm sai người quan tâm để ý người nhà ông, ít nhất bảo đảm họ sống bình an giàu có, nếu con cháu biết phấn đấu thì sau này cũng có thể được ưu ái, tương lai rộng mở.
Còn chuyện thuế ở cảng Linh Châu, bù thuế hai năm còn phải tính thêm lãi, không nghi ngờ gì đây chính là cắt một miếng thịt lớn của Thị Bạc Tư.
Trong lúc Giang Tự không nhân nhượng cho cơ hội thương lượng, Túc thái hậu trong kinh cũng ngầm giao tranh với Thành Khang đế, mà lời trong lời ngoài của Thành Khang đế cũng đều tỏ vẻ ý của Định Bắc vương chính là ý của hắn.
Thật ra ban đầu Thành Khang đế chỉ muốn cảnh cáo Túc gia mà thôi. Hắn có thể tạm thời nhắm mắt làm ngơ trước việc thao túng buôn bán trên biển của triều đình và tư nhân, nhưng sau này nếu bọn chúng vẫn tiếp tục không kiêng dè mà dám cắt xét tiền thuế thì đừng trách hắn xé rách vỏ ngoài, cho dù có gây tổn hại cho mình cũng phải dồn địch vào tình huống thê thảm hơn.
Còn chuyện bù lại gần hai năm tiền thuế cộng thêm lãi, hắn lại chưa từng nghĩ tới, nhưng Giang Khải Chi nhắc, hắn thấy thế cũng rất được.
Đây rõ ràng là cắt thịt Túc gia, nhưng lại không tổn hại đến nỗi sẽ khiến chó cùng rứt giậu. Dù sao nếu đem chứng cứ ra thì từ trên xuống dưới Thị Bạc Tư sẽ đều bị thanh trừ, bao gồm nhiều nhánh quan lại ở Linh Châu có liên quan, thậm chí còn thiệt hại tới phe phái của Túc gia trong kinh.
Bọn họ có thể cắt cổ tay thay máu nâng đỡ người khác lên nắm quyền, nhưng dù sao không phải ai trong Túc gia cũng một lòng một dạ.
Nếu thật sự bị vứt bỏ, mấy nhánh bị hy sinh trong gia tộc tất nhiên sẽ sinh hiềm khích trong lòng, những quan lại môn khách dựa vào Túc gia cũng sẽ suy nghĩ.
Đến lúc đó lòng người lay động, khó tránh được việc Hoàng đế có khả năng xếp quân cờ của hắn vào Linh Châu để bồi dưỡng thế lực.
Cân nhắc các loại nguy cơ thì đền bù tiền thuế kếch xù cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Quả nhiên Túc gia không muốn, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý bổ sung tiền thuế và lãi, nhưng cò kè nói kiếm tiền thuế cần nhiều thời gian, hy vọng có thể thư thư đến cuối năm,
Giang Tự lại rất cứng, hắn nói bao giờ bù xong tiền thì khi ấy mới trả lại chứng cứ. Túc gia ức chế đành phải sửa miệng đồng ý chắc chắn sẽ bù lại tiền trong vòng một tháng.
Bàn bạc xong mức tiền thuế, Giang Tự yêu cầu phải lấy ba phần trong số đó để tăng thêm quân lương cho quân đội đóng ở phương bắc.
Quốc khố nhận được một số tiền lớn, Thượng thư Hộ bộ luôn luôn keo kiệt ôn nghèo kể khổ cũng hào phóng hiếm thấy, đồng ý việc này ngay lập tức.
Việc đã xong xuôi, một đoàn người của Giang Tự ở Linh Châu đã lâu, chúng quan lại Linh Châu run sợ trong lòng mấy ngày, cuối cũng tất cả cung kính tiễn người ra khỏi thành, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Ngay cả Túc gia đã bị vặt lông đến tàn nhẫn cũng không hề tỏ ra oán hận, dường như chỉ ngóng trông vị Diêm Vương này sớm rời khỏi đây, đừng ở lại Linh Châu gây sóng gió nữa.
Minh Đàn cho rằng Giang Tự xong việc rồi thì bọn họ sẽ vòng theo đường cũ về kinh. Nhưng trước khi rời thành một ngày nàng mới biết Giang Tự vẫn tính đi thêm một chuyến tới Đồng Cảng ở Toàn Châu nữa.
“Nàng và Thư Cảnh Nhiên cùng về trước đi, bổn vương sẽ mau chóng đuổi theo, nếu không đuổi kịp thì các nàng cứ về kinh trước là được.”
Minh Đàn không nhịn được hỏi: “A Đàn không thể cùng đi sao?”
“Nàng biết Đồng Cảng là nơi nào không.”
Minh Đàn lắc đầu, Toàn Châu cũng không phải châu phủ quan trọng gì, sao nàng biết được biết trấn nhỏ vô danh ở Toàn Châu chứ.
“Đồng Cảng vô cùng lạc hậu, đến tắm gội còn khó, so với việc phải ăn ngủ ngoài trời trong rừng cũng không tốt hơn là bao.” Giang Tự kiên nhẫn giải thích.
Minh Đàn hơi khó hiểu: “Chẳng phải Đồng Cảng cũng giáp biển sao? Vì sao tắm gội cũng khó?”
Giang Tự khựng lại rồi nói: “Nước biển mặn lại rít, không thể uống, cũng không thể dùng để tắm gội.”
Minh Đàn lớn lên trong khuê phòng, chưa bao giờ thấy biển, hiểu biết có hạn, nàng vẫn luôn cho rằng biển chính là vùng nước không bến bờ, cũng không biết còn có khác biệt như vậy.
Bỗng nhiên nàng hiểu ra chuyện gì đó: “Thảm nào Linh Châu cũng từng có nạn hạn hán, lúc trước nghe phu nhân Tri phủ nói, sông Linh Vũ được đặt tên theo chuyện cầu mưa, thiếp cảm thấy sai sai ở đâu đó, sau lại nghĩ Linh Châu gần biển, vì sao lại phải cầu mưa? Thì ra là thế……”
Giang Tự gật đầu: “Cho nên, nàng đi cùng Thư Cảnh Nhiên hồi kinh trước đi.”
Nhưng Minh Đàn tỉnh táo lại, lại hơi không đành lòng, tiến lên dụi dụi ôm cánh tay hắn làm nũng nói: “Phu quân, A Đàn không muốn hồi kinh trước, A Đàn không sợ mệt, nếu không thể tắm gội…… Nhịn mấy ngày là được, đưa thiếp đi cùng được không, thiếp muốn nhìn xem biển là thế nào.”
Không biết vì sao, lúc này Giang Tự lại rất dễ tính, chỉ thoáng trầm ngâm liền đáp: “Sau khi lên đường rồi thì không thể đổi ý, bổn vương sẽ không trì hoãn vì nàng.”
“Vâng vâng, thiếp sẽ không trì hoãn công việc của phu quân đâu!” Minh Đàn lập tức đứng thẳng người, dựng thẳng ba ngón tay lên thề thốt.
Giang Tự tạm thời tin.
Nhưng ngoài miệng Minh Đàn nói không làm chậm trễ, sau khi rời khỏi Tuyền thành không lâu nàng lại mon men tiến tới thăm dò nói: “Phu quân, thiếp mới xem bản đồ, hình như chúng ta có thể đi đường vòng qua huyện Lý, nhiều nhất chỉ thêm có nửa ngày là đã có thể trở lại hành trình ban đầu rồi, huyện Lý đông đúc giàu có hơn huyện Trừng… Thiếp muốn đi huyện Lý mua vài thứ, đỡ phải đến lúc đến Đồng Cảng rồi lại thiếu hết thứ này đến thứ khác.”
“Không phải mua thêm đồ ở Tuyền thành rồi à?”
“Lúc trước mua thêm… khả năng không đủ.” Minh Đàn vắt óc tìm cớ khi bị hắn lạnh mặt nhìn đến là dữ dằn, “Hơn nữa khi đi chúng ta đi qua huyện Lý, không phải có một loại điểm tâm rất ngon sao, thiếp muốn mua một ít.”
Giang Tự buông binh thư, yên lặng nhìn nàng.
Minh Đàn nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi, phu quân chắc sẽ xụ mặt không nể tình mắng nàng một trận cho xem.
Khuôn mặt nhỏ của nàng căng thẳng, trong lòng thấp thỏm, nhưng Giang Tự nhìn nàng trong chốc lát, ánh mắt cũng không di chuyển, chỉ nói với ngoài xe ngựa: “Chọn đường đi qua huyện Lý.”
……?
Cứ thế đồng ý à?
Hôm nay phu quân có phải quá khoan dung không?
Minh Đàn im lặng len lén nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn như thường, tiếp tục xem binh thư.
Huyện Lý ở Linh Châu là quê hương của pháo hoa ở Đại Hiện, vì bán rất nhiều loại pháo trúc pháo hoa, vô cùng phong phú nên rất giàu có và đông đúc.
Trên đường đi qua huyện Lý, có mười cửa hàng thì đã có ít nhất là bảy nhà bán pháo hoa. Ngay cả pháo hoa trong cung bắn trong dịp lễ cũng đều là do huyện Lý chế tạo rồi đưa vào kinh.
Trước kia khi đi đến Tuyền thành, một đoàn bọn họ có ở tạm huyện Lý một đêm, xong việc Minh Đàn vốn cho rằng đường về cũng qua huyện Lý nên đã sai Vân Y đến đây từ sớm để chuẩn bị, ai ngờ còn phải vòng qua Đồng Cảng. Nàng bất đắc dĩ nên chỉ có thể cắn răng tìm cái lý do gượng ép thử một lần, không ngờ phu quân lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Sau khi đến huyện Lý, bọn họ ở lại quán trọ trước kia từng ở.
Nhân lúc Giang Tự không chú ý, Minh Đàn nhỏ giọng hỏi Vân Y: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
Vân Y gật đầu khẳng định, lại nhìn Minh Đàn với ánh mắt “thuộc hạ làm việc ngài cứ yên tâm.”
Minh Đàn đi theo Giang Tự trở về phòng, rửa mặt chải đầu qua loa, lại làm bộ làm tịch giữ chặt Giang Tự, làm nũng giả vờ tức giận, nhất định đòi hắn đi mua điểm tâm với nàng.
Một đường suốt chuyến đi này, phần lớn khi ra ngoài Minh Đàn đi với Vân Y, cũng không phải Giang Tự không muốn đi, mà là vì Minh Đàn không thích hắn đi cùng nàng.
Cùng hắn ra ngoài đi dạo phố, nếu nàng không mở miệng thì nửa câu hắn cũng không nói. Nếu hỏi hắn đồ nào đẹp, hắn sẽ trả lời là đều đẹp. Nếu hỏi mua cái nào tốt hơn, hắn sẽ bảo nàng mua hết… quả thực chính là khúc gỗ biết đi.
Tuy khúc gỗ này không phát biểu ý kiến nhưng sẽ luôn làm cho người ta cảm thấy bị thúc giục trong lòng, kiểu “Dạo xong chưa, dạo xong rồi thì đi về”, có hắn ở bên trói buộc, đi dạo phố chẳng tự do vui sướng mấy.
Hôm nay ra ngoài lại khác, rõ ràng là hai người đi cùng nhau, Minh Đàn lại đến là im lặng, mua xong điểm tâm lại không có mấy hứng thú mà lang thang không mục đích. Nếu không phải vì chờ trời tối thì nàng đã muốn về khách điếm nghỉ ngơi rồi.
Đang lúc nàng nhàm chán đến mức đi ba bước là ngẩng đầu nhìn trời một lần xem đã tối chưa, khúc gỗ đi bên cạnh lại thành tinh.
Bỗng nhiên Giang Tự dừng bước bên một quán nhỏ ven đường nào đó hỏi: “Đồ chơi làm bằng đường* này bán thế nào?”
*Một loại kẹo đường: đường được nấu chảy rồi đổ ra bề mặt phẳng, trong lúc còn nóng thì nghệ nhân sẽ tạo hình nước đường thành các hình thù khác nhau rồi cắm que tre vào làm thành cây kẹo, khi đường cứng lại thì người dùng có thể cầm như kẹo mút mà ăn hoặc chơi.
“Cái đã vẽ sẵn rồi thì năm văn tiền một cây tùy ngài chọn. Nếu muốn vẽ tại chỗ bây giờ thì tám văn tiền một cây.” Người bán hàng rong nhiệt tình đáp.
“Vẽ tại chỗ là thế nào?”
“Ngài nói hình dáng gì thì ta có thể vẽ cho ngài cái đó.” Người bán hàng rong vỗ ngực, bày ra dáng vẻ nghệ nhân lâu đời.
“Thế có vẽ được thành hình phu nhân ta không.”
Minh Đàn nghe vậy, không khỏi nhìn liếc hắn một cái, rất có loại cảm giác mới lạ, như mặt trời soi sáng bốn phương.
“Tất nhiên là có thể, phu nhân xinh đẹp như vậy, công tử có phúc thật đấy!” Có mối làm ăn, mồm miệng người bán hàng rong liến thoắng, Minh Đàn còn che khăn che mặt, thế mà hắn cũng khen xinh đẹp cho được, “Đúng rồi, công tử có muốn vẽ một cây kẹo cho mình không, hai cây rẻ hơn, chỉ lấy của ngài mười lăm văn tiền thôi được không?”
Giang Tự vốn định nói không cần, nhưng Minh Đàn đáp trước: “Được đó, vậy phỏng theo hai ta vẽ thêm một cây kẹo đi.”
“Ôi, được được! Trời sinh một đôi, chuyện tốt thành cặp mà.”
Nghe vậy, Giang Tự cũng không nói thêm gì nữa.
Người bán hàng rong này tuy mồm mép tép nhảy nhưng tay nghề lại không giỏi được như cái miệng, kẹo đường phỏng theo hình dáng của hai người, ngoại trừ xiêm y trên người là giống ra thì những chỗ khác không thấy giống tí nào.
Thanh toán xong, Minh Đàn cầm kẹo đường của Giang Tự đến là vui vẻ.
“Vẽ kiểu gì vậy, khăn che mặt của thiếp che mất dung mạo rồi thì thôi, phu quân anh tuấn như vậy sao lại bị vẽ thành cái dạng này, nhìn mặt dài gấp đôi, còn có lông mày này, miệng này…”
Nàng vừa nói vừa cầm kẹo đường so ở một bên mặt Giang Tự: “Chậc, xấu quá. Nếu phu quân có dung mạo thế này thì ngày đầu tiên A Đàn gả vào phủ Định Bắc vương đã phải quay mặt đi rồi.”
Giang Tự: “……”
Minh Đàn vừa mở miệng nói chỗ này xấu thế nào, chỗ kia xấu ra sao, rõ là khó coi, người bên cạnh thế mà đột nhiên cướp lấy kẹo đường trong tay nàng cắn bay cái đầu của cây kẹo.
“……?”
Minh Đàn sững sờ.
Đồ chơi bằng đường này chủ yếu để ngắm thôi, vị cũng có ngon đâu. Phu quân nàng cũng thật dã man, xấu tí thôi mà tự ăn mình được!
Nghĩ vậy, theo bản năng nàng nhìn về phía cây kẹo đường vẽ nàng trong tay Giang Tự
Giang Tự cũng cụp mắt, cầm que gỗ xoay hai vòng, tỏ vẻ định ăn.
Minh Đàn trợn mắt, chỉ có hắn xấu, sao lại muốn cắn đứt đầu nàng!
Nhưng đồ chơi bằng đường kia đưa đến bên miệng lại không bị đầu thân chia lìa như Minh Đàn nghĩ, hắn chỉ thong thả đưa cây kẹo vào trong miệng ngậm, rồi sau đó thản nhiên nhìn nàng.
……?
Trong đầu Minh Đàn trống rỗng giây lát, bên tai chợt nóng bừng, cũng không màng kiềm chế e thẹn ở ngoài như bình thường mà dẫm lên ủng hắn một cái.
Đồ dê già! Bậy bạ! Hạ lưu!!!