• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi nhà chính, trong lòng Vân Y trống rỗng. Hôm qua không chăm sóc tốt cho Vương phi là do nàng và Lục Ngạc thất trách, bị phạt là đúng, nhưng Lục Ngạc cô nương đã làm bạn với Vương phi nhiều năm thế mà bị chém chết luôn, vậy nàng đây —-

“Vân di nương.”

Bỗng nhiên có người gọi nàng.

Vân Y ngẩng đầu: “Tố Tâm cô nương.”

Tố Tâm cười dịu dàng, tiến lên đưa điểm tâm nàng cầm trên tay ra: “Di nương muốn ăn chút không, phô mai mới lấy từ phòng bếp, còn ấm đó.”

“Không cần, đa tạ.”

Sắp chết rồi, ăn uống gì.

Tố Tâm cũng chỉ là thấy bình thường nàng tới Khải An Đường thích ăn cái này, thuận miệng hỏi một câu, cũng không ép: “Vậy di nương đi thong thả, ta đưa cho Lục Ngạc vậy.”

“Từ từ… Lục Ngạc?”

“Vâng, có chuyện gì không? Nàng ấy bị đập một gậy còn nặng hơn so với nương nương, hôm qua nương nương cũng sai thái y xem bệnh cho nàng, bảo phải tĩnh dưỡng mấy ngày, còn đang nằm trong phòng nghỉ ngơi.”

Không bị chém chết?

Vân Y khựng lại, chợt hỏi: “Tố Tâm cô nương, tên của Lục Ngạc cô nương có nguồn gốc gì không?”

Tuy Tố Tâm không biết tại sao nàng ấy hỏi, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Thực ra cũng không gọi là nguồn gốc gì, khi còn bé nương nương thích hoa mai, cho nên khi ta và Lục Ngạc bị phân đến hầu hạ nương nương thì đều được ban tên của mấy loài hoa mai, viện mà trước kia nương nương ở bên Hầu phủ có tên là “Chiếu Thủy Viện”, cũng là tên một loại hoa mai.”

Có vẻ Vân Y đã hiểu ra chuyện gì, gật đầu đi trước. Nhưng mới đi được vài bước, bỗng nhiên nàng lại quay lại, cầm một xấp nhỏ phô mai, đứng đắn nói: “Một mình Lục Ngạc cô nương cũng không ăn hết, ta giúp nàng chia sẻ một ít.”

Tố Tâm hơi ngơ ngác nhìn bóng dáng Vân Y.

Hôm nay Giang Tự muốn vào cung, sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Minh Đàn tiễn hắn đến tận cửa, trong lòng không khỏi lo lắng.

Tuy nói phu quân nhà nàng được Thánh thượng tin tưởng nể trọng, chuyện không hợp quy củ cũng không phải mới làm lần một lần hai, nhưng trước mắt bao người giết một vị có tước hầu, rốt cuộc cũng không phải là việc nhỏ.

Nàng không hiểu chuyện triều chính, phu quân nhà nàng có vẻ cũng không để ý nhiều, nàng hỏi qua mấy câu cũng không tiện hỏi nhiều.

Thành Khang đế lâm triều xong vẫn luôn chờ Giang Tự ở Ngự Thư Phòng. Mãi cho đến gần trưa, người hắn chờ mới khoan thai tới.

Thành Khang đế tức quá hóa cười: “Tâm trạng đệ có vẻ tốt nhỉ, hôm qua không tới, sao, chắc ở trong phủ ngủ một giấc ngon lành, sáng nay còn luyện võ, dùng xong đồ ăn sáng mới nhớ phải ra ngoài hả?”

“Sao bệ hạ biết?”

Thành Khang đế: “……”

Nếu hắn đột ngột băng hà, khả năng cao là bị thằng nhãi Giang Tự này làm tức quá mà chết.

Hắn không muốn nhiều lời, chỉ vào hai chồng tấu chương lớn trên bàn: “Tự mình xem đi.”

Giết Giang Dương hầu ngay giữa phủ Bình quốc công, bất kể vì sao, ngôn quan đương nhiên phải tấu tội. Hôm nay lâm triều, văn võ cả triều đều bàn chuyện phát sinh ở phủ Bình quốc công hôm qua. Hạ triều, tấu chương bay như tuyết rơi lên bàn Thành Khang đế.

Đương nhiên, bị tấu không chỉ có Giang Tự, phủ Bình quốc công cũng bị nói không ít, thậm chí còn liên lụy Chương hoàng hậu, Giang Dương hầu đã chết và phủ Nghi vương còn bị mắng thảm hơn.

Thật ra điều khiến Thành Khang đế ưu phiền cũng không phải cái chết của Giang Dương hầu, mà là xử trí Phụng Chiêu thế nào.

Lần gây chuyện này của Phụng Chiêu vốn có ý mang mọi người chết chùm, cá chết lưới rách, cho nên rất trắng trợn táo bạo, căn bản không nghĩ đến chuyện thoát thân. Thậm chí việc phủ Nghi vương phải hứng chịu tai họa ngập đầu nàng ta cũng chỉ nghĩ đó là kết cục mà phụ vương mẫu phi phải chịu do thiên vị huynh trưởng. Nàng ta sống không tốt, đừng hòng có ai sống tốt.

Sau khi bị áp giải vào Đại Tông Chính Tư, Phụng Chiêu thẳng thắn thú nhận, thậm chí chủ động kể rõ ràng rành mạch mưu kế của nàng ta, từ đó còn liên lụy chút ít việc riêng của phủ Bình quốc công.

Sở dĩ nàng ta có thể hoành hành không kiêng dè gì ở phủ Bình quốc công vì cũng được người trong phủ trợ giúp không ít.

Nhà thế gia quyền quý nhiều rắc rối phức tạp, quan hệ thông gia cũng phức tạp không kém. Tam lão gia phủ Bình quốc công cưới một vị bình thê, là thứ muội nhà mẹ đẻ của Nghi vương phi, cũng chính là dì của Phụng Chiêu. Trước đây Phụng Chiêu biết được mấy nhược điểm quan trọng của vị dì này, còn lấy chút lợi ích dụ dỗ mới có thể hành động tùy ý trong hội tao nhã.

Nàng ta nhận tội hết, phía Túc thái hậu cũng hiếm có một lần ra mặt vì Địch Niệm Từ, tất cả mọi người đều chờ phán quyết, lần này không nghiêm khắc xử trí Phụng Chiêu là không được.

Nhưng xử trí Phụng Chiêu rồi, chuyện hòa thân với Nam Luật nên làm thế nào cho phải?

Nam Luật là một quốc gia nhỏ ở phía nam, láng giềng gần Vân Thành, địa thế cao, dễ thủ khó công. Vì Đại Hiện không qua lại với phương bắc nữa, chuyện giao dịch ngựa đã đứt đoạn nhiều năm, cũng may Nam Luật cũng có rất nhiều ngựa tốt, quan hệ hai nước vẫn luôn được duy trì hữu hảo, có chợ chung để giao thương trà và ngựa.

Lần này quốc vương mới của Nam Luật đăng cơ, hy vọng có thể tiếp tục duy trì quan hệ tốt với Đại Hiện cho nên có ý phái sứ thần đi tới Đại Hiện trước, cầu hôn một vị công chúa.

Tin này được mật thám báo lại khi Nam Luật thay đổi quốc vương mấy tháng trước.

Chuyện đưa một vị nữ tử trong hoàng gia đi hòa thân là chuyện nhỏ, Thành Khang đế không có lý do từ chối.

Trước đây hắn đã bàn bạc qua với Giang Tự, trong lòng cảm thấy Phụng Chiêu quận chúa của phủ Nghi vương chính là người phù hợp nhất để đi hòa thân.

Một là Phụng Chiêu đang đúng độ tuổi thành hôn, hai là phủ Nghi vương không có nhiều mối quan hệ, không có gì phải kiêng kỵ cả, ba là cả nhà Nghi vương vốn dĩ ở Vân Thành rồi mới về kinh, cũng không xa lạ với Nam Luật, về tình về lý đều thích hợp hơn nữ tử hoàng gia khác.

Nhưng hắn quá lơ là phủ Nghi vương, chưa từng ướm lời với người ta, vợ chồng Nghi vương hồn nhiên không biết nên lại ngấm ngầm tính toán gả Phụng Chiêu cho Giang Dương hầu, khi Phụng Chiêu tuyệt vọng bất mãn mới gây ra tất cả chuyện này.

Hiện giờ, cho dù triều thần và các gia tộc đều vờ coi như chưa có chuyện gì phát sinh, đồng ý để Phụng Chiêu đi hòa thân, bên phía Nam Luật cũng không phải kẻ ngu, gả cho bọn họ người có thanh danh be bét đức hạnh bại hoại thế này chẳng phải là khinh thường Nam Luật sao, rốt cuộc là muốn kết thân hay kết thù đây?

Thấy chỉ còn mấy ngày nữa là sứ thần đã vào kinh, bỗng chốc lại thấy khó mà chọn được người thích hợp.

Nữ tử tông thất có độ tuổi phù hợp vốn dĩ đã không nhiều lắm, Nam Luật lại là nước nhỏ ở biên thùy, còn đã có vương hậu, so với việc đi hòa thân làm phi tử, mấy nhà trong hoàng tộc có chút thế lực đương nhiên muốn chọn rể ở Đại Hiện hơn.

“Đệ bảo giờ phải làm thế nào đây?” Thành Khang đế hỏi.

“Với nhân phẩm đức hạnh của Phụng Chiêu thì không nên đi hòa thân, chọn người khác thôi.”

“Đệ nói thì dễ, đệ chọn một người cho trẫm xem nào?”

Giang Tự nhàn nhạt nói: “Vĩnh Nhạc huyện chúa.”

“Vĩnh Nhạc không được, Vĩnh Nhạc sao có thể…” Thành Khang đế theo bản năng muốn bác bỏ, cũng không biết nghĩ ra chuyện gì, bỗng nhiên khựng lại.

Trước mặt bao người, quần áo Vĩnh Nhạc lôi thôi lại ở cùng một phòng với Giang Dương hầu, đã coi như mất trong sạch, nhưng nàng bị hãm hại, nhân phẩm cũng không có khuyết điểm.

Đại Hiện để ý đến trinh tiết của nữ tử, nhưng Nam Luật căn bản không quan tâm. Phong tục của Nam Luật cởi mở, vương hậu còn là người đã lấy chồng lần hai, tất nhiên sẽ không để ý việc này.

Hơn nữa Vĩnh Nhạc lại là cháu gái ngoại được Thái hậu đương triều yêu thương, gả nàng đi càng thể hiện thành ý muốn hòa thân của Đại Hiện. Còn phía Thái hậu, trước đây đương nhiên sẽ không đáp ứng, nhưng hiện nay ở Đại Hiện Vĩnh Nhạc cũng rất khó tìm được lang quân như ý, gả đi Nam Luật chỉ có lợi mà không có hại, bà sẽ cân nhắc, chắc cũng không phản đối.

Nói vậy… Vĩnh Nhạc đúng là lựa chọn tuyệt vời!

Thành Khang đế mặt rồng vui sướng hớn hở, nói liền tù tì ba chữ “Được”, lập tức bãi giá đi đến Thọ Khang Cung.

Thành Khang đế vốn tưởng rằng với tính tình hay gây khó dễ người khác của Túc thái hậu, cho dù có đồng ý cũng phải lằng nhằng mất mấy ngày, không ngờ bà trầm ngâm một lát thì đồng ý luôn. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm hai người đạt thành nhất trí nhanh như vậy.

Đêm đó, Địch Niệm Từ nghe được tin tức truyền tới, như sét đánh ngang tai!

Nàng ta chưa phát sinh chuyện gì với Giang Dương hầu, thân thể nàng còn trong trắng, hôn phu tương lai sẽ tự biết được, Thượng Kinh không chọn được người, nàng về phương bắc kiểu gì cũng sẽ tìm được một mối hôn nhân tốt đúng không?

Nhưng từ Thái hậu cho tới cha mẹ, thế mà đều cho rằng đi làm thiếp ở cái nước nhỏ mọi rợ Nam Luật kia là bến đỗ tốt nhất hiện giờ của nàng, không ai thèm để ý đến suy nghĩ của nàng!

Nàng muốn vào cung gặp Thái hậu, Thái hậu lại nói với bên ngoài bà bị bệnh nhẹ tạm thời không gặp khách. Nàng làm ầm lên ở trong phủ, ban đầu mẫu thân còn quan tâm tới cảm xúc của nàng, nhẹ nhàng khuyên bảo, sau đó lại lập tức nhốt nàng trong phòng, bảo nàng bình tĩnh suy ngẫm lại.

Thế thì nàng khác quái gì Phụng Chiêu?

Nhớ trước đây ở chùa Đại Tướng Quốc, nàng còn lấy chuyện hôn sự ra để mỉa mai Phụng Chiêu, hiện giờ những lời giễu cợt ấy lại quay lại chọc đúng vào người nàng. Cái gọi là chiều chuộng thương yêu mà Thái hậu dành cho nàng đúng là không đáng một xu!

Nhất thời Địch Niệm Từ chỉ cảm thấy ê chề.

Mấy ngày sau, chuyện ở phủ Bình quốc công đã đi đến hồi kết.

Thành Khang đế hạ chỉ, Phụng Chiêu quận chúa mưu hại Định Bắc vương phi, Vĩnh Nhạc huyện chúa, độc ác đến tốt điểm, tội không thể tha, tước bỏ tước vị quận chúa, giáng làm thứ dân, giam cầm tại Đại Tông Chính Tư, cả đời không được ra.

Nghi vương không biết cách dạy con, đạo đức khuyết thiếu, xóa bỏ tước vị thân vương, giáng xuống thành Nghi quận vương, phải trở lại Vân Thành.

Tuy Giang Dương hầu đã chết, nhưng làm nhục huyện chúa, đức hạnh bại hoại, chết chưa hết tội, đoạt tước xét nhà, giáng làm thứ dân, con cháu ba đời không được làm quan.

Trong cái sớ dài mấy trăm dòng, Thành Khang đế chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, Định Bắc vương hành sự lỗ mãng, Bình quốc công trị gia không nghiêm, phạt hai người bổng lộc nửa năm, bị khiển trách.

Những ý chỉ khác Minh Đàn đều cảm thấy rất là hợp lý, nhưng cái câu cuối cùng khiển trách phu quân nàng, có vẻ…?

Tuy vậy, văn võ cả triều đều thấy bình thường, thậm chí còn cho rằng bốn chữ “hành sự lỗ mãng” và hình phạt tước bổng lộc nửa năm đã là khó lắm Thánh thượng mới ra được rồi.



Bất luận như thế nào, với ý chỉ này, chuyện ở phủ Bình quốc công cũng coi như được giải quyết ổn thỏa.

Nói tóm lại, Minh Đàn cũng khá vừa lòng với kết quả này.

Nhưng mà Địch Niệm Từ rõ ràng cũng tham gia hãm hại nàng, hiện giờ lại hoàn toàn trở thành người bị hại, tuy ở Thượng Kinh nàng ta không tìm được mối hôn nhân tốt, nhưng nàng ta có Thái hậu che chở, trở về phương bắc vẫn có thể như cá gặp nước, nghĩ lại lại thấy hơi khó chịu.

Nhưng nàng cũng rất nhanh không còn tức nữa.

Ba ngày sau, sứ thần nước Nam Luật vào kinh ngỏ ý cầu cưới công chúa Đại Hiện. Thánh Thượng vui vẻ đáp ứng, lệnh Vĩnh Nhạc công chúa tới Nam Luật kết mối duyên cho hai nước.

Mà Vĩnh Nhạc công chúa này chính là Địch Niệm Từ, người từng là Vĩnh Nhạc huyện chúa.

Công chúa nước lớn đi hòa thân, với bản thân người công chúa ấy mà nói, từ trước đến nay không phải chuyện gì tốt đẹp. Rời xa quê hương làm phi tần của người ta, từ bao đời nay không có mấy vị công chúa có thể chết già. Hơn nữa nàng ta cũng chỉ được sửa họ thành họ Giang của hoàng thất, phong hào cũng chẳng được đổi, vô cùng qua loa.

Tuy Minh Đàn không tức giận nhưng cũng không có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa, vận mệnh của con gái như lục bình trôi, hầu hết đều không thể tự quyết, chỉ có thể nói đây có lẽ là trái đắng mà nàng ta tự mình gặt được.

Lần này Nam Luật vào kinh, ngoại trừ việc cầu hôn công chúa còn tiến cống cho Đại Hiện rất nhiều báu vật quý hiếm, cả mấy con ngựa quý có thể đi ngàn dặm.

Ngựa tốt được cống vào cung, Thành Khang đế mời riêng Giang Tự đến trại nuôi ngựa để chọn, trong phủ Giang Tự đã có không ít danh mã nên không có hứng mấy, nhưng đến khi nhìn thấy một con ngựa con toàn thân trắng như tuyết, ánh mắt và bước chân của hắn đều khựng lại: “Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử”.

Người huấn luyện ngựa vội kính cẩn trả lời: “Ánh mắt của Vương gia thật tốt, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đến từ Tây Vực, nhưng lần này Nam Luật lại cống một con, tiếc là lại là ngựa non, phải một thời gian nữa mới trưởng thành.”

Giang Tự nhìn một lát, đột nhiên nói: “Ngựa con không tồi.”

Thành Khang đế nhìn hắn khó hiểu: “Đệ muốn ngựa con làm cái gì.”

Giang Tự không đáp, chỉ lấy con này.

Đúng lúc này, thái giám hầu hạ thân cận của Thành Khang đế tiến lên bẩm báo, nói là đã thống kê và nhập kho xong báu vật Nam Luật tiến cống.

Thành Khang đế gật gật đầu: “Ừ, mấy đồ phù hợp đều giao cho Hoàng hậu phân phát cho hậu cung, đúng rồi,” hắn nhớ tới chuyện gì, “Trẫm nhớ trong đồ tiến cống lần này có một đôi ngọc Lan Như Ý, đưa thẳng đến cung Lan phi đi.”

“Vâng.”

Hắn lại thuận miệng hỏi Giang Tự: “Đệ cũng chọn chút đồ chứ?”

Thành Khang đế cũng chỉ thuận miệng hỏi cho có thôi, phủ Định Bắc vương giàu có gia sản lớn, chưa bao giờ thiếu mấy thứ đồ này, với cả tên Giang Khải Chi này xưa nay đơn giản, chỉ cần hai bộ quần áo có thể thay đổi mặc trong ba tháng, nếu không phải hắn trực tiếp phong thưởng, bình thường có cái gì Giang Tự cũng chỉ nói “Không cần” rồi đi.

Cũng không biết hôm nay phủ Định Bắc vương gặp kiếp nạn gì, hiếm khi chủ động lấy ngựa, lại còn gật đầu hùa theo lời của hắn, chỉ định đồ thưởng: “Lăng la tơ lụa, châu báu trâm thoa, mỗi thứ một rương là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK